Nợ Âm Khó Thoát

Chương 357

Thấy gương mặt kinh hãi của lão già, tôi hừ lạnh một tiếng.

- Hừ, lão già khốn kiếp, ông nội đây nói chỉ có mười phút, mà ông cũng tin thật, mẹ ông không dạy ông, không được dễ dàng tin lời nói của người lạ sao?

Lúc trước tôi nói mười phút đã đủ để giết lão, là ngầm nói cho lão biết, bí pháp của tôi chỉ còn lại mười phút thôi, nhưng không ngờ, lão ta lại tin thật.

Hơn nữa, còn thơ ngây cho rằng tôi đã đi tới giới hạn, nuốt chửng được tôi, tôi nắm bắt lấy cơ thời cơ này, trường kiếm trong tay không do dự, phẩy một cái, bởi vì dưới tình hình này, tôi không có lý do gì để cho lão ta có thời gian hít thở.

Cả người tôi lao tới chỗ lão già, kiếm canh đã chuẩn bị sẵn trên thân kiếm trực tiếp chém xuống đầu lão.

- Tuyệt Sát Kiếm, tam thức!

Kiếm canh phóng ra, quần áo trên người tôi lay động, bức tường đá xung quanh, hiện ra những vết chém hằn sâu, tôi không còn hoài nghi gì nữa, một đòn này của tôi, đủ để chém chết Tiên Thiên cấp tám, thậm chí cấp chín!

Kiếm canh chém xuống đỉnh đầu lão, lúc này lão vừa trải qua vụ nổ của bùa Linh Bộc, khí mùi trên người đã bị đảo loạn, căn bản không thể ngay lập tức điều động chân nguyên trong người.

Không đợi trường kiếm của lão giơ cao, kiếm canh của tôi đã chém xuống.

ầm ầm…

một tiếng động lớn truyền ra, thân hình trước mặt tôi bay ngược ra sau, một làn sương đỏ xuất hiện trong không trung, lập tức, tôi cũng phát hiện, lão ta vẫn chưa chết?

lòng tôi cả kinh, cái thứ này thật sống dai như đỉa, tôi vội vã điều động chân nguyên, ngưng tụ vào lòng bàn tay, giây tiếp theo, chân nguyên hóa thành một chưởng canh khủng bố, đập xuống thân người vừa rơi xuống đất.

- Thiên Canh chưởng!

Khẽ hô một tiếng, chưởng canh bay ra, đập trúng ngực lão già, ngực lão lõm xuống, miệng lại phun ra một ngụm máu tươi, nhưng, lão ta vẫn thoi thóp.

Mẹ nó, lão già này khó giết vậy sao? Chỉ là về sau tôi mới biết, thường thì những ai tiếp xúc với cảnh giới Ngưng Anh, xác thịt đều rất chắc chắn, mạnh hơn tu sĩ bình thường không biết bao nhiêu lần.

Cho nên nếu không phải là người cùng cảnh giới, thì rất khó phá hoại được lớp phòng bị, hơn nữa lão già đã tiếp xúc với cảnh giới Nhất Khí Ngưng Anh, chẳng qua đã bị tôi gián đoạn, thì mới có cơ hội giết được lão.

Bằng không, tôi không thể giết chết lão, cho dù có phá được lớp phòng ngự, cũng là một vấn đề nan giải.

Tôi mau chóng đi tới trước mặt lão già, lúc này, cho dù đã thấy lão nằm thoi thóp trên đất, tôi cũng không dám đắc ý, lập tức dùng kiếm đâm xuyên người lão, Thị lại phát ra ánh hàn quang, hút thứ gì đó của lão già.

Bàn tay tôi đập lên mi tâm lão, lấy kí ức của lão ra, khi tôi lấy xong, tôi mới biết, người của cả môn phái Kháo Sơn này, tôi không giết nhầm một ai.

Những năm nay, bọn chúng không biết đã tàn sát biết bao nhiêu người vô tội, rõ ràng là chết rất xứng đáng.

Lúc này, mắt tôi hơi sáng lên, bởi tôi nhìn thấy một thứ khá thú vị trong kí ức của lão.

Lại dùng kiếm đâm một nhát vào trong tim lão già, tôi mới yên tâm rời đi, bước đến vị trí lúc trước lão ngồi tu luyện.

ở đó, có một đóa hoa sen đang phát sáng, nhìn vô cùng thanh khiết.

trên hoa sen, có chín cánh hoa, nhưng ba trong chín cánh, đã hoàn toàn nhạt màu, vẫn còn sáu cánh hoa vẫn đang tỏa ra tia sáng dễ chịu.

- Bạch Ngọc Tịnh Thế Liên! Mẹ nó, lão già này quá đỗi may mắn, không ngờ còn đạt được thứ quý giá thế này, thảo nào lão lại đột phá được lên cảnh giới Ngưng Anh cấp một!

Tôi kích động thốt lên một tiếng, nhìn đóa hoa sen trước mắt, cảm thấy trái tim mình đã đập loạn nhịp, thứ này, thực sự vô cùng quý giá!

Nếu Chân Nguyên Đan đã là bảo bối để tu luyện, thì Bạch Ngọc Tịnh Thế Liên, chính là cực bảo để tu luyện.

Linh khí nồng nặc trong này đủ để cho một người bình thường tu luyện thành cảnh giới Ngưng Anh, hơn nữa đây mới chỉ là Bạch Ngọc Tịnh Thế Liên bình thường, không biết đóa hoa này đã sống được bao nhiêu năm rồi, tương truyền, một đóa Bạch Ngọc Tịnh Thế Liên bình thường nhất phải cần đến cả trăm năm mới trưởng thành, mà số năm càng lâu, thì linh khí bên trong đương nhiên càng khủng bố.

Tôi cẩn thận “nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa” thu lại, thứ này, mặc dù đã bị lão già chết tiệt hút mất ba cánh hoa, nhưng sáu cánh còn lại, cũng là cực bảo.

Một tay nhặt lấy túi càn khôn của lão già, tôi trực tiếp dùng tốc độ nhanh nhất để rời khỏi môn phái Kháo Sơn, sau khi đổi một bộ quần áo, liền đi ra khỏi thế giới nhỏ, tôi không xuống dưới tìm khách sạn, mà dùng tốc độ nhanh nhất, để tìm một hang núi hiểm trở, chui vào bên trong.

Sau khi xếp vài trận pháp phòng ngự ở xung quanh, tôi nằm bệt xuống dưới đất, bởi vì tôi thật sự đã kiệt sức rồi, không quan tâm chuyện nhân thế, lập tức ngủ như chết.

****

chính vào lúc Lý Nhất Lượng rời đi được hai tiếng, đại trận của môn phái Kháo Sơn bị người phá vỡ, vài bóng người phóng vụt vào bên trong, người cầm đầu là Mễ Trần.

Nhìn thấy những cỗ thi thể ngoài cổng, sắc mặt Mễ Trần đại biến!

- Mẹ nó, thằng khốn Lý Nhất Lượng này, sao lại hồ đồ đến vậy!

Mễ Trần phẫn nộ, đồng thời ánh mắt lại vô cùng lo âu, sau đó gầm lên với mấy người sau lưng:

- Tìm người môn phái Kháo Sơn cho tôi, nếu như Lý Nhất Lượng bị làm sao, cả cái tông môn này đều không cần tồn tại nữa!

Nghe hạ lệnh của Mễ Trần, mấy người đều ngơ ngốc chớp chớp mắt, hình như không ngờ đội trưởng của mình lại tức giận đến như thế, nhưng vẫn ngoan ngoãn chia nhau ra đi tìm, nửa tiếng sau, mấy người tập hợp lại, đi tới trước mặt Mễ Trần.

- Đội trưởng, cả môn phái Kháo Sơn, đều không tìm thấy ai còn sống!

- Đội trưởng, bên chỗ tôi cũng vậy!

Mấy người lần lượt báo cáo tình hình, lông mày Mễ Trần bỗng nhíu lại, sau đó hỏi:

- Lý Nhất Lượng đâu? Có nhìn thấy Lý Nhất Lượng không?

Một người trong đó lắc đầu, sau đó nói:

- Không có phát hiện, nhưng chúng tôi phát hiện một thi thể của người già ở sau núi, hình như là lão tổ của môn phái Kháo Sơn.

Lời người nọ cất lên, cuối cùng Mễ Trần cũng không ngồi yên được nữa, cả người phi như bay ra phía ngọn núi sau môn phái Kháo Sơn, không lâu sau, Mễ Trần đã tới nơi, thấy dưới đất có một cỗ thi thể đang nằm thẳng cẳng, Mễ Trần hít một hơi lạnh.

- Mẹ nó, đừng nói với tôi là thằng khốn đó giết nhiều người của môn phái Kháo Sơn thế này, mà đến cuối cùng vẫn sống sót rời đi?

Mễ Trần không dám tin, độc thoại một mình, đồng thời, ánh mắt anh ta cũng thoáng vui mừng, cũng không biết anh ta đang vui cái gì.

- Đội trưởng, làm thế nào bây giờ?

Một đội viên cất tiếng gặng hỏi Mễ Trần.

- Lục tung lên cho tôi, kiểm tra hết tất cả các khách sạn gần chân núi, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!

Mễ Trần gầm lên một tiếng, tất cả mọi người đều trực tiếp rời khỏi môn phái Kháo Sơn, chạy xuống dưới chân núi, chỉ còn lại một mình Mễ Trần đứng ở trong môn phái Kháo Sơn, Mễ Trần đứng trong hang động, nhìn những vết chém trên các bức tường đá.

- Thằng nhóc này, quả nhiên không khiến tôi thất vọng, nhất định đừng có chết đấy, bằng không ông đây sẽ xem thường cậu!

Mễ Trần lầm bầm trong miệng, sau đó cũng quay người rời đi, chuyện này dù sao cũng phải nói với bên trên, mà anh ta, đang chuẩn bị hồi báo lại tình hình.

****

………

Trong hang động, tôi từ từ mở mắt, cảm thấy khắp người đau nhức ê ẩm, tôi xem thời gian, đã là một ngày một đêm rồi, mà chân nguyên trên người tôi vẫn chưa khôi phục lại.

Xem ra triệu chứng của Thị huyết Đan vẫn chưa tiêu tan.

Tôi ngồi khoanh chân dậy, ném mấy viên Chân Nguyên Đan vào miệng, lúc này mới cảm thấy năng lượng trong khí hải đang bắt đầu hội tụ lại.

Toàn thân tôi lại tràn đầy năng lượng, đúng nửa ngày sau, năng lượng đã hoàn toàn lấp đầy! 
Bình Luận (0)
Comment