Nợ Âm Khó Thoát

Chương 397

Nhìn thấy giọt nước mắt trên mặt Trúc Tẩm Ngưng, lòng tôi không khỏi dâng lên cảm giác áy náy, tôi chưa từng nghĩ rằng, mình đoạt được đời con gái của Trúc Tẩm Ngưng trong tình huống thế này.

Mà Trúc Tẩm Ngưng nói không sai, thực ra trong lòng tôi vẫn luôn luôn chỉ có một người, nhưng đây là ý trời, chuyện cũng đã xảy ra, tôi cũng là bất đắc dĩ.

- Cái đó, anh, còn có bộ quần áo nào khác không?

Chính lúc này, tiếng nói như muỗi kêu của Trúc Tẩm Ngưng vang lên, tôi cũng phản ứng lại, lập tức lấy ra hai bộ quần áo trong túi Càn Khôn, một bộ đưa cho Trúc Tẩm Ngưng, một bộ khác lại tự mặc lên người mình.

Có điều, không gian được Minh Hỏa vây lại không lớn lắm, cho nên lúc mặc quần áo, khó tránh khỏi sẽ xảy ra vài cử chỉ “va chạm”.

Mặc dù tôi và Trúc Tẩm Ngưng đã làm “chuyện ấy”, nhưng dù gì cũng là trong lúc mất đi ý thức, nói chính xác là hai người chúng tôi đều không có cảm giác gì, cảnh tượng lúc này, khiến cho cả hai người chúng tôi đều có chút mất tự nhiên.

Sau khi mặc xong quần áo, tôi vội vàng cất tiếng hỏi Trúc Tẩm Ngưng:

- Đúng rồi, cổ độc trên người cô thế nào rồi?

Trúc Tẩm Ngưng liếc mắt nhìn tôi một cái, nói toàn bộ đều đã thanh tẩy sạch sẽ, sau đó Trúc Tẩm Ngưng bắt đầu đánh giá “vỏ trứng” Minh Hỏa đang bao trùm chúng tôi vào bên trong, đánh giá một lát, Trúc Tẩm Ngưng liền lên tiếng hỏi tôi đây là thứ gì?

Tôi cười ngại ngùng xoa xoa mũi, tôi cũng làm gì có biết, nhưng cảm nhận duy nhất của tôi hiện giờ là, năng lượng bên trên ‘vỏ trứng’, đang không ngừng chui vào trong cơ thể tôi.

Cảm nhận được tình hình này, cả người tôi lập tức cả kinh, kế đó thử cảm nhận tình hình trong cơ thể mình, cũng phát hiện, ở bên trong khí hải, Minh Hỏa phân bố khắp nơi, quan trọng nhất là, ở nơi giữa biển lửa, có một ngọn lửa màu trắng, nhìn cứ chập chờn.

Thậm chí, cứ như chỉ cần có một cơn gió thổi qua, ngọn lửa kia sẽ tắt ngúm, nhưng, tôi lại phát hiện, không ngờ ngọn lửa này lại lơ lửng bên trên Minh Hỏa, thậm chí còn bày ra tư thái của một đấng “quân vương”, gần như chỉ trong khoảng thời gian một cái chớp mắt, tôi đã phản ứng lại.

Đây là hỏa linh của Minh Hỏa?

Nhưng, hỏa linh của Minh Hỏa sao lại có màu trắng chứ? Điều này khiến lòng tôi lấp đầy nghi hoặc, có điều tôi từng nghe qua một câu nói, vật càng quý giá, vẻ ngoài càng tầm thường!

Hỏa linh màu trắng có lẽ tương ứng với đạo lý này, cùng lúc đó, tôi đưa mắt nhìn Trúc Tẩm Ngưng, bảo cô ấy chờ một lát, tôi tính toán qua loa, chắc cũng phải cần một lúc nữa, Minh Hỏa xung quanh mới bị tôi hấp thu hoàn toàn.

Có điều về sau tôi lại phát hiện ra một vấn đề khác, Minh Hỏa ở trên người tôi, hình như uy lực không còn khủng bố như lúc trước.

Tôi định điều động Minh Hỏa trong người, lại phát hiện khả năng điều động Minh Hỏa của mình có giới hạn, chính lúc này, trong đầu tôi vang lên tiếng nói của kiếm linh:

- Nhóc con, ngươi đừng phí sức nữa, ta thực sự không thể hiểu nổi ngươi làm thế nào thu phục Minh Hỏa, mà thực lực hiện giờ của ngươi còn chưa đủ để chịu đựng năng lượng Minh Hỏa, cho nên hỏa linh đã tự động áp chế đi phần lớn năng lực vốn có của Minh Hỏa, khiến cho Minh Hỏa trong người ngươi cũng ở trong phạm vi có thể khống chế, chứ không, thì những năng lượng còn sót lại kia cũng không ngưng tụ thành một cái ‘vỏ’ ở bên ngoài.

Sau khi tiếng nói của kiếm linh truyền vào trong tai, lòng tôi bỗng sửng sốt, hỏi kiếm linh có ý gì? Có thể nói sao cho dễ hiểu tí được không?

- Nói thông tục một chút, thì là hỏa linh đã kiềm hãm rất nhiều lực Minh Hỏa, chỉ để lại những năng lượng ngươi có thể khống chế ở bên ngoài, ngươi hấp thụ lực Minh Hỏa lâu như thế, là bởi vì kinh lạc của ngươi không chịu nổi, những năng lượng thừa tạm thời ngưng tụ thành ‘vỏ’ năng lượng!

Kiếm linh lại cất tiếng, lần này tôi mới hoàn toàn hiểu ra kiếm linh có ý gì, mà lúc này, tôi và Trúc Tẩm Ngưng đang ở bên trong vỏ năng lượng, bỗng nhiên, cũng chẳng có gì để nói chuyện với nhau,

- Có thể kể cho tôi nghe về người trong lòng anh được không?

( giống kiểu mình hỏi any anh có thể kể cho em nghe về nyc của anh ko nè? Nghe kể xong lại giận lại dỗi )

Bỗng dưng, Trúc Tẩm Ngưng cất lời trước, đồng thời, cũng đưa mắt nhìn tôi.

Nghe vậy, tôi lập tức hiểu ra, Trúc Tẩm Ngưng đang nói Hạ Mạch, nhưng tôi thực sự không biết quá nhiều về Hạ Mạch, có lẽ là bởi vì cô ấy xuất hiện bên cạnh tôi vào thời điểm tôi đang cần sự trợ giúp nhất, với lại, cũng đã giúp đỡ tôi.

Khi đó, tôi chưa từng bước chân ra xã hội, ngay lúc đó đã bị Hạ Mạch mê hoặc, nhưng tôi vẫn hiểu, trong tim tôi có Hạ Mạch không chỉ đơn giản là bởi vì cô ấy xinh đẹp.

Tôi không giấu diếm Trúc Tẩm Ngưng, đem hết những chuyện liên quan đến Hạ Mạch kể cho cô ấy nghe, Trúc Tẩm Ngưng rất chăm chú lắng nghe, sau khi kể xong, tôi đưa mắt nhìn Trúc Tẩm Ngưng, nói:

- Cũng chỉ có từng này thôi!

Trúc Tẩm Ngưng lặng thinh thật lâu, mới cười cười nói:

- Xem ra cô ấy là một người con gái rất tốt, có cơ hội có thể cho tôi gặp cô ấy được không, tôi muốn làm quen với cô ấy!

Trúc Tẩm Ngưng như chỉ tùy ý hỏi tôi, nhưng nhìn bộ dáng của Trúc Tẩm Ngưng, lòng tôi bỗng nghèn nghẹn, nhưng vẫn gật đầu, tôi cũng rất lâu rồi chưa gặp lại Hạ Mạch, không biết hiện giờ cô ấy đang ở đâu, nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ giới thiệu những người bạn của tôi cho Hạ Mạch biết.

Vốn tôi vẫn muốn nói với Trúc Tẩm Ngưng tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy, bởi vì xong chuyện tôi biết, đây là lần đầu tiên của Trúc Tẩm Ngưng, đây là thứ rất quan trọng của một người con gái, tự nhiên lại mất trong tay tôi một cách hoang đường, trong lòng tôi cũng cảm thấy ái ngại.

Có điều khi nhìn TRúc Tẩm Ngưng, tôi lại sợ nhắc tới, sẽ khiến hai người chúng tôi ngại ngùng, cho nên tạm thời không nhắc lại nữa, cuối cùng, chỉ có thể chìm vào im lặng.

Thời gian tiếp theo, tôi và TRúc Tẩm Ngưng tiếp tục chờ đợi trong vỏ Minh Hỏa năm ngày, cuối cùng thì Minh Hỏa cũng bị tôi hút sạch vào trong người.

Giây phút tất cả Minh Hỏa chui vào trong người tôi, tôi thử lại lần nữa, lại phát hiện mình vẫn điều động được rất ít lực Minh Hỏa.

======== Nợ Âm Khó Thoát - Ngũ Đẩu Mễ -  dịch: Sam Zhou, ủng hộ dịch giả bằng cách đọc truyện duy nhất trên web haivuongtruyen.vn,   liên hệ với facebook Sam Sam (Sam Zhou)  để được ưu tiên đọc nhanh hơn, cảm ơn các bạn, hãy tẩy chay thành phần trộm cắp tạp nham không làm mà đòi có ăn ^^ ===========

Nhưng ngay cả là như thế, tôi vẫn cảm thấy, năng lượng Minh Hỏa, không phải người bình thường có thể chịu đựng được, cho dù là cảnh giới Nguyên Đan cấp hai, thậm chí cấp ba, cũng chưa chắc đã chịu đựng nổi sức thiêu đốt của Minh Hỏa.

- Không biết đã trôi qua bao lâu rồi, cũng nên ra ngoài thôi!

Phá vỡ ‘vỏ trứng’ Minh Hỏa, tôi phát hiện Lục Thanh Sơn không còn ở đây nữa, cũng chẳng để lại tin tức gì, xem ra giữa lúc đó Lục Thanh Sơn có việc bận riêng, nên phải rời đi.

Khi đi tới cửa hang động, tôi phát hiện trận pháp che mắt vẫn còn, cũng chính là nói, chưa đến một tháng, nhưng tôi biết, cho dù đã ở trong đây lâu như vậy, nhưng nguy hiểm ở trong hố trời Âm Tang, vẫn luôn rình rập xung quanh.

Bởi vì tôi hiểu rất rõ, lợi ích tôi đạt được ở trong hố trời Âm Tang, đủ để khiến những lão quái kia sẽ chờ đợi ở bên ngoài, mãi cho đến khi tôi chịu “thò mặt” ra thì thôi.

- Đúng là đã đến lúc phải ra ngoài, nhưng anh chắc chắn chúng ta có thể an toàn ra ngoài sao?

Chính lúc này, bên tai tôi vang lên tiếng nói của Trúc Tẩm Ngưng, tôi quay đầu lại nhìn Trúc Tẩm Ngưng, người con gái này đúng thật là rất thông minh, bất kì vấn đề gì cô ấy cũng suy nghĩ rất thấu đáo.

Tôi cười khổ, lên tiếng nói:

- Thế thì phải làm sao đây? Kiểu gì cũng phải ra ngoài, ở mãi trong đây cũng không phải là cách!

Trúc Tẩm Ngưng nghe vậy, gật đầu với tôi, sau đó nói:

- Anh đợi tôi một chút, nếu muốn đi ra ngoài, chúng ta phải chuẩn bị trước một chút chứ!

Nhìn thấy vẻ dửng dưng trên gương mặt Trúc Tẩm Ngưng, trong lòng tôi có chút nghi hoặc, người con gái này rốt cuộc muốn làm gì?

Chính lúc này, tôi nhìn thấy trong tay Trúc Tẩm Ngưng xuất hiện một cái túi, rồi lại là một cây sáo trúc, tôi hình như có chút ấn tượng với cây sáo này.

Trúc Tẩm Ngưng không nói lời nào, trực tiếp đưa cây sáo lên trên miệng, một tiếng sáo du dương truyền ra, ngay giây phút tiếng sáo vang lên, tôi cũng nghe thấy xung quanh truyền tới những tiếng “sột soạt sột soạt”.

Khi nghe thấy những âm thanh này, lông mày tôi lập tức nhíu lại, sau đó đưa mắt nhìn tứ phía,phát hiện, vô số những con côn trùng màu đen chui ra từ trên những bức tường đá xung quanh.

Nhìn đám côn trùng dày ri rít, da đầu tôi bỗng giật giật mấy cái, mà Trúc Tẩm Ngưng thì hình như không để tâm tới điều đó, tiếp tục thổi cây sáo trên miệng mình.

Mà lúc này, tôi thấy đám côn trùng chi chít bắt đầu vây quanh lại chỗ bọn tôi, gặm thi trùng, lúc trước Trúc Tẩm Ngưng đã dùng để chống lại kẻ địch, hiệu quả khiến người ta vô cùng sợ hãi.
Bình Luận (0)
Comment