Nợ Âm Khó Thoát

Chương 7

Đầu tiên là buổi sáng hôm ông nội mất, lúc ông nội nắm lấy cổ tay tôi, cũng tự mình buông ra, hiện tại cũng vậy.

Ông nội đã mất được vài ngày, thường thì thi thể đã hoàn toàn đông cứng, nhưng vừa nãy tay của ông nội rõ ràng là tự buông ra.

Người đã chết ba ngày, bắp thịt vẫn có thể tự co vào thả ra sao?

Nhìn ông nội không động đậy, tội vội vàng xuống giường, lập tức chạy đến bên cạnh bố, hỏi bố tại sao lại như thế này?

Gương mặt bố tôi u ám, sau đó dùng thanh âm cực kỳ âm u nói với tôi:

- Hồi môn rồi, mau đi gọi Lương tiên sinh, nói trong nhà xảy ra chuyện, nhớ, trên đường có gặp phải ai, cũng không được nói gì cả.

Lúc này, bố nhìn tôi, vội vàng cất tiếng nói, tôi nuốt một ngụm nước miếng, gật đầu trực tiếp xông ra khỏi phòng, sau đó, thời khắc tôi bước ra khỏi cửa nhà, cả người tôi bỗng khựng lại.

Ánh mắt dán chặt vào mặt sân trước nhà, bởi vì, những dấu chân vốn dĩ đã biến mất, bây giờ lại xuất hiện, hơn nữa những dấu chân lần này không giống với lần trước.

Bởi vì dấu chân lần này không hề đi đi lại lại, mà trực tiếp kéo dài đến cửa sổ cạnh giường tôi, sau đó dấu chân in xuống mặt đất ngoài cửa sổ..... rất sâu.

Nhìn thấy vậy, tôi hít một hơi lạnh, đêm qua bên cửa sổ phòng tôi lại có thứ gì đó? Nhìn tôi cả đêm? Tôi cảm giác tâm lý của bản thân gần như đã có chút chấp nhận không nổi, hơi thở cũng trở lên khó khăn hơn.

Tôi không ngừng điều tiết hơi thở, sau đó, cả người đột nhiên bừng tỉnh, phải đi tìm Lương tiên sinh, chuyện của ông nội giúp tôi biết được Lương tiên sinh không chỉ đơn thuần là một ông lão may vá bình thường, cho nên tình hình lúc này, chỉ có Lương tiên sinh mới có thể giúp đỡ gia đình tôi.

Trực tiếp xông ra khỏi sân nhà, chạy nhanh về phía nhà Lương tiên sinh, trên đường gặp phải rất nhiều các cô chú dậy sớm làm việc, bọn họ hỏi tôi mới sớm thế này làm gì vậy? Tôi đành trả lời qua loa nói đang tập thể dục, tiện thể đi tìm Lương tiên sinh.

Tôi biết, việc ông nội quay lại không được để cho người trong thôn biết, bằng không sợ rằng cả thôn sẽ náo loạn một phen, nhưng lát nữa Lương tiên sinh cùng tôi về nhà, khó tránh bị người khác nhìn thấy, tôi cũng không che dấu nhiều.

Đến nơi, tôi nhìn thấy Lương tiên sinh đang đứng trước cửa hút điếu tẩu, tôi thở hổn hển, trực tiếp nói với Lương tiên sinh:

- Lương tiên sinh, xảy, xảy ra chuyện rồi.

Lương tiên sinh nhìn tôi, tẩu thuốc trên tay đặt xuống, cả người đứng phắt dậy, bước nhanh đến bên cạnh tôi.

- Xảy ra chuyện gì?

Tôi thở hổn hển, Lương tiên sinh vỗ vỗ lưng tôi, kêu tôi từ từ nói, đỡ hơn chút, tôi trực tiếp nói với Lương tiên sinh, ông nội quay lại rồi.

Nghe thấy vậy, cơ thể Lương tiên sinh khẽ run lên, sắc mặt trở lên rất khó coi.

- Hồi môn rồi? Không thể nào? Không lý nào?

Lông mày Lương tiên sinh nhíu chặt lại, trong ánh mắt toát ra vẻ u ám khó tả, thấp giọng lẩm bẩm, còn tôi vẫn nhìn ông ấy.

- Đợi ông thu dọn đồ đạc.

Lúc này, Lương tiên sinh đột nhiên nói với tôi một tiếng, nói xong, xoay người đi vào trong nhà, tôi đứng bên ngoài đợi một lúc, Lương tiên sinh đeo một chiếc túi vải, cùng tôi đi về nhà.

Lương tiên sinh cũng hiểu, chuyện này không được để người trong thôn biết, cho nên trên đường, Lương tiên sinh còn dặn dò tôi, đi chậm một chút, đừng để người khác nhìn thấy, tránh gây ra náo loạn.

Lúc nhìn thấy xung quanh không có người, Lương tiên sinh và tôi mới bước nhanh, lúc đi đến sân trước cửa, thân người Lương tiên sinh khựng lại.

- Lại đến rồi?

Lương tiên sinh lầm bầm trong miệng, tôi biết Lương tiên sinh đang nói những dấu chân trong chân, mà trong lòng tôi cũng có chút ngờ vực, dấu chân này rốt cuộc là của ai để lại?

Vậy mà còn đứng ngoài cửa sổ nhìn tôi cả đêm, lẽ nào tối qua là ông nội? Đầu tiên ông đến bên cửa sổ nhìn tôi rất lâu, sau đó trực tiếp từ ngoài cửa sổ tiến vào trong phòng?

Hiện tại tất cả mọi thứ đều rất rắc rối, tôi và Lương tiên sinh bước nhanh vào trong nhà, giữa nhà ông nội đứng sừng sừng, Lương tiên sinh vội vàng nói nhỏ với bố tôi.

Hỏi tại sao không đặt ông nằm lên giường, trực tiếp tiếp xúc với mặt đất thế này, chỉ khiến âm sát của ông nội càng lúc càng nặng.

Nhưng bố lại nhìn Lương tiên sinh cười khổ lắc đầu, cất tiếng nói:

- Chú Lương, thử rồi, không nhúc nhích tý nào.

Nghe vậy, trong lòng tôi lộp cộp một tiếng, tôi biết bố nói "không nhúc nhích tý nào" là có ý gì, nhất định là nói thi thể của ông nội, bố không di chuyển được, bằng không sớm đã đem ông nội đặt lên giường.

Sắc mặt Lương tiên sinh nặng nề đến mức đáng sợ, ông ấy đi tới trước mặt ông nội, đánh giá xung quanh người ông nội một vòng, lúc này tôi nhìn thấy Lương tiên sinh từ trong túi vải lấy ra một thứ gì đó.

Cát mịn đỏ thẫm, thứ này tôi nhìn thấy qua trên tivi, hình như là chu sa, lúc này Lương tiên sinh trực tiếp ấn ngón tay cái vào trong chu sa, sau đó chấm vào giữa ấn đường của ông nội.

Giây tiếp theo, tôi nhìn thấy những tia máu trong tròng mắt của ông nội hình như ít đi rất nhiều, sau đó Lương tiên sinh tránh sang một bên, kêu bố thử lần nữa.

Bố gật gật đầu, chạy đến bên cạnh thi thể của ông nội, nhưng tôi thấy bố cắn chặt răng, thi thể của ông nội vẫn không động đậy.

Đôi lông mày đang nhíu chặt của bố giãn ra, lắc đầu với Lương tiên sinh, nhìn thấy vậy bà nội lại bắt đầu khóc, Lương tiên sinh vội vàng bảo tôi đỡ bà nội vào trong phòng nghỉ ngơi.

Bà nội lại khóc, nhưng ông nội vẫn không chịu rời đi.

Bà nội nghe thấy vậy, cũng kìm lại tiếng khóc của mình, tôi đỡ bà vào trong phòng nghỉ ngơi, lại quay trở lại.

Lúc này, tôi lại thấy Lương tiên sinh bắt đầu bôi chu sa lên người ông nội, có điều lúc này, Lương tiên sinh còn bôi chu sa lên mũi, tai của ông nội, thậm chí tìm ra một tấm vải đen, bên trên bôi đầy chu sa, che lên mắt của ông.

Sau khi làm xong, Lương tiên sinh lau mồ hôi, nhìn bố nói:

- Tôi phong sáu khiếu rồi, cậu thử thêm lần nữa, nếu vẫn không được, đành thiêu xác.

Câu nói cuối cùng của Lương tiên sinh cực kỳ trầm thấp, nghe thấy Lương tiên sinh nói như vậy, trong lòng tôi lộp bộp một tiếng, ở nông thôn, hỏa táng là đại kị, bị coi là con cháu không hiếu thuận.

Bởi vì mọi người cảm thấy, điều này khiến cho người mất phải chịu đựng đau đớn bị lửa đốt, còn không giữ được toàn thây, cho nên lúc đó, đừng nói là nông thôn, ngay đến cả trên thị trấn cũng không thịnh hành hỏa táng.

Ánh mắt bố cũng có chút lo lắng, tôi biết, bố cũng không muốn nhìn thấy thi thể của ông nội bị thiêu, nhưng không còn cách khác, thi thể của ông nội rõ ràng đã xảy ra sự cố.

Lương tiên sinh nếu như không còn biện pháp nào nữa, vậy thì thực sự chỉ có thể... thiêu xác.

Tim gan tôi bắt đầu đập loạn nhịp, càng lúc càng đập nhanh, dù thế nào đi nữa, đây cũng là ông nội tôi, từ nhỏ rất thương yêu cưng chiều tôi, cho dù sau khi ông mất, thân xác có phát sinh bất kể sự cố gì.

Vậy thì tôi cũng chỉ coi là do ông không lỡ rời xa chúng tôi, nhưng tôi tuyệt đối không muốn nhìn thấy xác ông nội bị thiêu.

Bố tiếp tục ôm lấy ông nội, lần này, khiến tôi không ngờ tới rằng, thi thể của ông nội thế mà lại bị bố ôm lên, bố đặt thi thể của ông lên giường.

Mà tôi nhìn thấy Lương tiên sinh ở bên cạnh cũng thở dài một tiếng, nhìn ông nội ở trên giường, Lương tiên sinh lại cất tiếng nói:

- Trời sáng không được nói chuyện, mọi người đều làm việc, để phòng tránh bị người khác phát hiện, đêm nay, đem thi thể về mộ phần tổ tiên nhà họ Lý.

Tiếng nói của Lương tiên sinh vừa vang lên bố một chút cũng không do dự gật đầu, trong nhà mình xảy ra chuyện như vậy, ai cũng không muốn bị người ngoài biết được.

Chúng tôi tìm một tấm vải đen, phủ lên thi thể của ông nội, Lương tiên sinh hôm nay không về nhà, ở lại nhà tôi.

Giữa chừng, tôi nhìn thấy Lương sinh nhìn chằm chằm vào những dấu chân trong sân, tranh thủ lúc không có người, tôi hỏi Lương tiên sinh những dấu chân kia có phải của ông nội lưu lại hay không?

Lương tiên sinh lại lắc lắc đầu, không lên tiếng, lúc này tôi nhìn thật kĩ những dấu chân đó, đột nhiên sinh ra một loại ảo giác, những dấu chân này, dường như là kiêng lên, dùng mũi chân để đi, không hề dùng gót chân.

Thời gian trôi qua có chút chậm, cuối cùng cũng đến tối, thi thể của ông nội vẫn nằm trên giường tôi, mãi cho đến lúc nửa đêm, Lương tiên sinh mới nói có thể hành động rồi.

Lương tiên sinh gọi chúng tôi cùng vào trong phòng, tháo tấm vải đen trên mắt của ông nội xuống, phát hiện không có trở ngại gì, bố cũng tiến lên phía trước ngồi xổm xuống.

- Nhất Lượng, lại đây đỡ ông nội đặt lên người bố.

Nghe thấy vậy tôi vội vàng tiến lên, sau đó vào đúng lúc này, Lương tiên sinh vội vàng lấy tay ngăn tôi lại, tôi thấy ông ấy nhíu chặt lông mày, lúc này, trầm giọng nói:

- Không, để thằng bé Nhất Lượng cõng thi thể đi.
Bình Luận (0)
Comment