Nợ Chồng

Chương 3

" Tài khoản ngân hàng của em, Davin sẽ chuyển vào một trăm ngàn, dãy biệt thự bên hồ Dương Minh sẽ đứng tên em, hoặc là em muốn ở nơi khác mua đất cũng có thể, và tôi sẽ đem 5% cổ phần của Duệ Sang chuyển cho em, còn có một khoản kèm theo. . . . . ."

Đường phố sau giờ nghỉ trưa vô cùng yên bình, ánh mặt trời nhảy múa vòng quanh tán lá xanh tươi, trong xe yên tĩnh, ánh sáng mơ hồ xẹt qua, một giọng nam trầm ổn cất lên nhẹ nhàng, lại làm cho người ta có cảm giác run sợ.

Mỹ Vi nghiêng đầu nhìn người đàn ông khôi ngô tuấn tú ngồi bên cạnh mình, ngước mắt mắt nhìn, có chút say mê, nhưng càng nhiều hơn là mơ hồ, "Đợi. . . . . . Chờ một chút." Nỗ lực thật lâu mới có thể miễn cưỡng nói được ra lời: "Anh nói những thứ kia, là cái gì?"

"Quyền lợi của em."

Xem anh đang trừng mắt với cô, giống như đang trách cứ cô cắt ngang lời anh, có thể chưa từng có ai dám can đảm cắt ngang lời anh khi anh đang nói, tất cả mọi người đều ngoan ngoãn, nghiêm túc nghe anh ra lệnh là tốt rồi.

Cô thật ra cũng không có bao nhiêu lá gan, cơ mà cô có rất nhiều điều không hiểu rõ nha, "Quyền lợi gì cơ?"

Thạch Quân Nghị ở đáy lòng thở dài, "Gọi là “Bản thỏa thuận trước hôn nhân."

Thỏa thuận trước hôn nhân? Cô ngẩn người, không nghĩ tới mình cũng sẽ có ngày ký những cái này, "Tại sao phải cho em. . . . . . nhiều thứ như vậy?" Những thứ kia, tiền gửi ngân hàng, biệt thự, còn có cổ phần, nhất là kia 5% cổ phần, cổ phần Duệ Sang giá trị thế nào cô cũng không rõ ràng lắm, nhưng mà nghĩ thôi cũng biết, chính là dùng năng lực học toán của cô đi tính, cũng không biết rõ lắm đâu, nghĩ đến dãy số tầm cỡ thiên văn kia, cô đã bị dọa hai chân mềm nhũn, cô nào dám muốn?

"Em trở thành vợ tôi, những thứ này tặng cho em là cần thiết." Anh rất bình thản nói.

Làm vợ của anh có thể có được nhiều tiền như thế? Cô đứng hình trong gió, người đàn ông này đặt bút cũng làm cho người ta sợ há hốc miệng rồi, cô lầm bầm nói nhỏ: "Đồng tiểu thư không muốn gả cho anh thật sao?"

Rét lạnh trong mắt anh càng sâu hơn, con ngươi lợi hại quét qua cô, "Ý gì?"

Không biết vì sao nữa, dường như cô có chút không sợ anh rồi, nghiêng người dựa vào ghế ngồi, nhìn về anh, "Anh cho vợ mình nhiều tiền như thế, cô ấy còn không chịu kết hôn với anh sao?"

Anh nên khen ngợi lá gan cô lớn, hay là nên thở dài não cô có vấn đề? Bình thường mà nói, người có chút suy nghĩ cũng sẽ biết lúc này không nên nhắc tới Đồng Giai Thiến trước mặt anh, cô lại còn dám nói với anh? Lần đầu tiên trong đời, Thạch Quân nghị có cảm giác đau đầu nhức óc, "Cô ta không thiếu tiền."

"Vậy sao cô ấy còn muốn anh đưa 30% cổ phần?" Ý nghĩ của người có tiền thật là kỳ quái, nếu tiền đã nhiều, lại tìm được người chồng mình yêu thương, tại sao còn có thể vì tiền mà cự tuyệt kết hôn?

Đó là bởi vì, cô ta muốn dùng cổ phần kia dò xét tầm quan trọng của cô ta trong mắt anh, anh hiểu rõ.

Nhưng anh lại hận thấu xương loại dò xét ngang ngược này.

Anh lớn hơn Đồng Giai Thiến sáu tuổi, nhìn cô ra đời, bồi cô lớn lên, tình cảm cũng là từng bước từng bước bồi dưỡng. Anh hiểu hơn ai hết tính tình của cô, cô tùy hứng, ích kỷ, lại điêu ngoa, thích nhất là dò xét cực hạn sự vị tha của anh. Tất cả mọi chuyện anh có thể tha thứ, có thể bao dung, trừ việc sử dụng cửa hôn nhân đem ra uy hiếp anh.

Cô cho là anh yêu cô, cưng chiều cô, sẽ để mặc cho cô ta làm càn lần nữa sao? Điều kia chỉ có thể chứng minh, cô còn chưa hiểu rõ Thạch Quân Nghị anh, nếu anh là tên đàn ông có thể dễ dàng chịu uy hiếp, anh còn có thể ngồi vào vị trí này của ngày hôm nay ở Duệ Sang sao?

Sự chịu đựng của anh tới hôm nay hoàn toàn tới đỉnh điểm.

Tùy tiện tìm một cô gái kết hôn, vốn không phù hợp với tác phong làm việc vô cùng trầm ổn của anh từ trước tới nay, anh thừa nhận hôm nay là do tức giận mà hành động, nhưng, nhìn đôi mắt to tròn lấp lánh trước mặt này, cô gái đang tò mò quan sát anh, đột nhiên anh cảm thấy, dường như quyết định này, cũng không phải là chuyện xấu. Cuộc đời anh vốn luôn được xếp đặt sẵn, không có ngoài ý muốn, hay phát sinh linh tinh, thỉnh thoảng như vậy, dường như cảm giác cũng không phải là tồi tệ.

Trực tiếp bỏ qua thắc mắc của cô, đôi mắt anh khẽ nhíu lại, "Những thứ đó, em không muốn sao?"

Loại khí thế này quá bức người, cô theo bản năng cúi đầu không dám nhìn thẳng anh, ngập ngừng nói: "Em, có thể không cần được không. . . . . ."

Anh khẽ nhíu mày, "Em chê ít?"

Chê ít? Những thứ này đã làm cô sợ đến tay chân cũng mềm nhũn, lại còn chê ít? Cô âm thầm lầm bầm trong lòng.

Một lần nữa, ngẩng đầu nhìn anh, cô lấy hết can đảm mở miệng: "Em không phải chê ít, mà là những thứ anh cho em không cần đến."

"Vậy em muốn cái gì?" Phụ nữ sao có thể không muốn cái gì chứ? Anh cười lạnh, tuyệt không ngoài ý muốn cô sẽ nói lên yêu cầu của mình, nhưng. . . . . . Ánh mắt anh chợt lóe, cô chỉ có thể muốn thứ anh có thể đưa, khác, cô cái gì cũng không có được, người có lòng tham quá mức, anh tuyệt đối sẽ không dung túng.

"Em. . . . . ." Cô do dự, không biết nên mở miệng làm sao.

"Có cái gì cứ nói." Anh không vui hừ lạnh, trước tiên cái gì đều nói rõ ràng, miễn sau này lại phiền toái.

"Em chỉ có một yêu cầu." Cô nghiêm túc nhìn anh.

Khóe miệng anh nhếch lên nụ cười châm chọc, liếc cô một cái.

"Kết hôn xong anh có thể cùng em về nhà chứ?"

Cái gì? Anh trừng mắt nhìn cô.

Có phải việc này anh cũng không thể đáp ứng chứ?

" Em đột nhiên kết hôn như thế, trong nhà cũng không biết, tiền trảm hậu tấu như vậy, bọn họ sẽ tức chết, nếu anh không cùng em trở về, em tuyệt đối sẽ bị họ lột da." Ba mẹ cô rất bảo thủ, hôm nay cô hành động cảm tính như vậy, chỉ có thể rửa sạch cổ về nhà chờ xử lý. Nhưng mà, nếu anh có thể cùng cô về nhà, có lẽ, có thể, đại khái, ba mẹ sẽ nể mặt anh, có thể tha thứ cho sự hồ đồ của cô, có đánh thì đánh anh, không tới lượt cô, hì hì. ( Bi: em xem Vi tỷ vì lí do cuối thì đúng hơn. ^0^)

Anh nhìn phía trước trầm mặc thật lâu, sau một hồi, cuối cùng cũng lạnh lùng mở miệng: "Em cho rằng lấy lùi để tiến, giả trang hiền tuệ*, giả bộ vô dục vô cầu*, tôi sẽ kính trọng em vài phần sao?" Anh cười châm chọc cực kì, "Tôi cho em biết, không thể nào! Hiện tại, cái gì em cũng không muốn, tương lai cái gì em cũng không lấy được, bắt đầu tôi sẽ cho em toàn bộ, nếu bây giờ, em giả bộ hào phóng, cái gì cũng không cần, như vậy tương lai. . . . . ."

Một ngón tay chuyển đến trước mặt của anh, lắc lắc rất buồn cười, "Anh như vậy không được đâu nhé."

Cô thở dài nặng nề, giống như là bó tay với anh, " Có phải do xem phim Hàn, phim thần tượng, hay là đọc tiểu thuyết tình yêu nhiều quá, sức tưởng tượng phong phú như thế??"

Cô nghiêng đầu quan sát anh, vừa nhìn vừa gật đầu, "Oa, thực sự không ngờ nha, anh đường đường là tổng giám đốc đại nhân, lại có thể xem tiểu thuyết tình yêu trẻ con mới hay chứ."

Lúc này đổi lại là anh đứng hình, chẳng biết nói gì luôn.

"Haizz, TV cùng tiểu thuyết đều là gạt người mà." Cô hiểu biết gật đầu, bộ dáng giống như đang an ủi anh, " Hiện thực thì, không có nhiều phụ nữ tìm nhà giàu có giở thủ đoạn, hao tổn tâm cơ như vậy đâu, phiền chết đi."

Cô có thể suy nghĩ giống người bình thường một chút không?

Thạch Quân Nghị cảm thấy, cô gái do chính anh tuyển chọn này, lại vượt ra ngoài phạm vi anh có thể hiểu được. Cô gái bình thường, nghe được lời nói của anh, có người tức giận vì cảm thấy bị xúc phạm, có kẻ thì bị nói trúng tim đen, không có cách phản bác, nhưng cô lại. . . . . .

"Tiền đủ là được, anh cho em nhiều tiền như thế, em cũng không biết cất nơi nào cho tốt. Thẻ rút tiền em không nhớ mật khẩu, rất có khả năng sẽ quăng thẻ lung tung, để tiền trong nhà, trời ạ, sẽ làm em sợ tới mức, ngủ cũng không yên giấc đâu."

Cô ấy còn hiểu rõ chính mình sao, bỗng nhiên nhớ tới lần đầu gặp mặt cô ấy, mạnh mẽ ngã xuống, lá cây cùng bùn đất đầy mặt và cổ, đáy mắt anh thoáng qua một nụ cười, tâm tình trong nháy mắt tốt hơn.

"Cho nên, anh chỉ cần đáp ứng yêu cầu kia của em là tốt rồi, những cái khác cũng không cần đâu."

Anh quay lại nhìn về phía cô "Cho em thì cứ nhận lấy, có nghe không?"

Cô tuy không bắt nạt người hiền, nhưng vẫn run sợ trước kẻ ác, Mỹ Vi, lập tức theo bản năng gật đầu thật mạnh, sau đó cúi đầu, đầu ngón tay vặn tới vặn lui gấu váy, rõ ràng anh không có cao giọng, cũng không trưng ra vẻ mặt hung ác, tại sao cô lại cảm thấy một cỗ khí như thể ép cô không thở nổi? Bỗng nhiên lòng cô có chút chua xót, cũng chẳng biết tại sao, chỉ là cảm thấy đau lòng, dường như khi nghe anh nói với cô như vậy cô thấy mình uất ức.

"Tôi sẽ cùng em về nhà."

Đơn giản chỉ mấy câu mà lòng của cô lại rộn ràng, "Cám ơn anh." Vui vẻ cười với anh, hai mắt tròn to vẽ thành hai nửa vầng trăng đen nhánh, rực rỡ vô cùng, tựa như một đứa trẻ.

Tay anh cầm lái, không tự chủ buông lỏng, quay đầu nhìn con đường phía trước, vốn lòng đang buồn dường như có một dòng nước ấm chảy qua .

Thật ra thì cô vô cùng khác biệt với Đồng Giai Thiến, vậy thì cô tại sao lại đáp ứng gả cho anh?

+ hiền tuệ: hiền thục, hiểu biết. (có đức hạnh cùng trí tuệ )

+ vô dục vô cầu: không muốn, không đòi hỏi…

Thạch Quân Nghị trước tiên chở cô đi đổi bộ lễ phục, kế tiếp chờ bọn họ chính là một hôn lễ đơn giản, giáo đường xinh đẹp, trang nhã, an tĩnh lại thiêng liêng, không có khách khứa ồn ào, không có bày biện xa hoa, tất cả chỉ có chất phác hài hòa cùng thanh thoát.

Nơi này chỉ có anh cùng cô, cha xứ, còn có luật sư và trợ lý của anh.

Trước khi cử hành hôn lễ, luật sư của anh, Davin lấy ra hiệp nghị thư để cho cô ký tên. Không thể không thừa nhận, anh thật sự là một người chồng hào phóng, hơn nữa rất săn sóc, anh chăm lo đến tất cả nhu cầu cuộc sống của vợ mình, những gì cần thiết đều cấp cho, thì ra gả vào nhà giàu có có thể có được nhiều tiền như thế, khó trách quá nhiều thiếu nữ đều mơ ước tìm được phiếu cơm kim cương cho mình.

Ngắn ngủn mấy phút, La Mỹ Vi cô, từ một người con gái tiền gửi ngân hàng chưa bao giờ vượt qua năm con số, bỗng chốc biến thành tiểu phú bà, loại cảm giác này thật sự là. . . . . . Quá đáng sợ!

Tay cầm bút nắm thật chặt, từ giờ trở đi, cô khẳng định trăm phần trăm, mình thậm chí đi ngủ cũng không yên giấc rồi.

"Tiền bạc cùng bất động sản tôi sẽ kêu Chí Hiên giúp em quản lý." Chỉ đơn giản một câu nói, làm cho cô, từ mặt mày ủ ê như đưa đám, biến thành nở nụ cười rực rỡ, cô biết mà, anh là một người đàn ông luôn biết quan tâm, lại vô dịu dàng nữa.

Nhào vào trong ngực anh, thật nhanh ôm chặt lấy, "Cám ơn anh, anh thật tốt."

Thạch Quân Nghị toàn thân cơ bắp đều căng ra, nhưng còn chưa kịp phản ứng, cô gái kia đã sớm vui vẻ ra khỏi phòng, tràn đầy tò mò nhìn ngó xung quanh.

Cô là một người có suy nghĩ khác lạ, tuyệt đối ngoài ý muốn, cố gắng khống chế phản ứng không thích hợp, ngẩng mặt nhìn thấy trong ánh mắt của trợ lý mình, ý cười tràn ngập, con ngươi đen láy của anh trầm xuống.

"Vị La tiểu thư này, thật khiến người ta kinh ngạc, không phải sao?" Vương Chí Hiên mở to hai mắt nhìn ông chủ của mình, sự đắc ý pha lẫn giễu cợt nhìn anh.

Đối với việc ông chủ thay đổi cô dâu, hắn vừa vui vẻ lại sửng sốt không thôi, hắn luôn cảm thấy cái cô thiên kim đại tiểu thư luôn điêu ngoa tùy hứng, Đồng Giai Thiến, căn bản là không xứng với ông chủ trầm ổn, nhưng chẳng làm thế nào được ông chủ của hắn thích cô ta cơ chứ, nhưng hiện tại, ông chủ cuối cùng cũng nhìn được ánh sáng chân lý, lựa chọn La tiểu thư, thật sự là chuyện tốt.

Tuy rằng hắn đối với La tiểu thư cũng không hiểu rõ, nhưng nhìn bộ dáng của cô, một cô gái đơn thuần, không chất chứa tâm cơ, lại thuần khiết như vậy, nếu so với Đồng Giai Thiến, cô càng thích hợp với ông chủ gấp nhiều lần.

Thạch Quân Nghị nhận lấy bút máy Davin đưa, ký tên nhanh gọn trên văn kiện, sau đó thong thả để bút xuống, cúi đầu gọi: "Chí Hiên."

"Vâng"

"Vé máy bay cậu đặt tốt rồi chứ?"

"Đặt xong! Ha ha, toàn bộ hai mươi ngày nghỉ phép ở Địa Trung Hải, chỉ nghĩ thôi tôi đã ngứa ngáy khó nhịn rồi." Ông chủ mình đồng da sắt của hắn, cuối cùng cũng quyết định nghỉ phép đi tuần trăng mật, để cho trợ lý bé nhỏ là hắn, có thể đi theo nghỉ ngơi, cho nên hắn đã sớm đặt vé máy bay từ lâu, tính toán vui chơi bù cả gốc lẫn lãi, " Tôi đã lên kế hoạch hết cả rồi, có thể ngồi phiêu mình trên thuyền ở Aegean Sea, lại có thể nằm dài tắm nắng trên bãi cát, ngắm bãi biển cùng mỹ nữ bikini. . . . . ."

"Sợ rằng không được." Nhàn nhạt bốn chữ, cắt đứt sự tưởng tượng phong phú về bãi biển và người đẹp của Chí Hiên.

"Còn có. . . . . . Cái gì?"

" Dự án hợp tác cùng Đồng thị, cậu phải tự đi làm thôi, hôn sự thay đổi, tự nhiên mọi chuyện cũng bị đảo lộn, dự án hợp tác lần này, trừ tôi ra cậu rõ ràng hơn ai hết." Thạch Quân Nghị đứng lên, vỗ vỗ bả vai Vương Chí Hiên, "Yên tâm, tiền vé máy bay, công ty sẽ chi trả cho cậu."

Cái gì! Vương Chí Hiên ngơ ngẩn ngay tại chỗ, ngây ngẩn cả người.

"Haizz, ai cho cậu giễu cợt ông chủ ." Davin thu thập xong văn kiện, cũng vỗ vỗ bả vai Vương Chí Hiên, bày tỏ hai phần đồng cảm, tám phần hả hê.

Vương Chí Hiên buồn bực nghĩ tới lần đầu đi chơi đã gặp trở ngại, đây là đạo lý gì hả.

Thạch Quân Nghị vừa đi ra khỏi phòng liền thấy Mỹ Vi đang nằm trên bệ cửa sổ, tưởng chừng sắp té xuống, anh từ từ đi tới bên cô,, nhẹ giọng nhắc nhở: "Đã đến lúc rồi, đừng làm cho cha xứ đợi."

Mỹ Vi quay đầu nhìn anh cười rực rỡ, "Vườn hoa ở đây thật sự rất xinh đẹp phải không anh?" Vườn hoa phía sau giáo đường trồng một rất nhiều hoa cỏ, đầy sức sống, không gian mang đến hơi thở ngọt ngào.

Gương mặt bình thản, vì nét tươi cười mà bừng sáng, khuôn mặt cô khẽ làm anh chấn động. Cô sao làm được điều đó? Cô lúc nào cũng vui vẻ, vô lo vô nghĩ.

Đột nhiên, anh hỏi một vấn đề ngoài dự định: "Tại sao lại đồng ý?"

"Dạ?"

"Tại sao lại đồng ý gả cho tôi?"

Bỗng nhiên cô cảm thấy cực kì thẹn thùng, tim đập thình thịch, anh hỏi cuối cùng thì anh cũng hỏi, cô vốn cho là anh vĩnh viễn cũng sẽ không hỏi, bởi vì anh là giận dỗi mà cưới cô, bởi vì thời khắc đó đối với anh mà nói, là ai cũng không quan trọng, chỉ cần không phải Đồng Giai Thiến, nhưng anh vẫn hỏi, cuối cùng vẫn tò mò với cô, vậy cô nên trả lời sao đây? Tay nắm chặt váy, chặt đến mức ngón giữa cũng đau.

Anh nhìn gương mặt của cô, trong phút chốc trở nên đỏ bừng, chợt có chút không nỡ. Tại sao muốn hỏi đây? Một cô gái quyết định gả cho người đàn ông xa lạ, nguyên nhân thật ra rất đơn giản, không phải vì danh cũng là vì lợi, gả cho anh, cũng không khác biệt nhiều lắm, anh cần gì phải ép cô nói trắng ra chứ?

Nhưng vừa vặn trong nháy mắt đó, anh lại nghĩ, có thể cô sẽ không như thế, sẽ là….. Hay là cô vốn định thế khi đồng ý lấy anh, chắc hẳn không nằm ngoài suy nghĩ của anh.

"Em không cần phải trả lời."

"Bởi vì em thích anh."

Lời của bọn họ đồng thời vang lên, anh trầm thấp, cô thanh thúy, đi thẳng vào lòng nhau.

Anh ngơ ngẩn, nhìn cô, cô nói, cô thích anh, Thạch Quân Nghị dùng lý trí của mình, cùng logic tỉnh táo, phân tích một hồi, cho ra kết luận, anh nghe lầm rồi.

"Em nói cái gì?"

"Em thích anh." Cô đối mặt với anh, đôi tay giữ tại phía sau cho mình dũng khí, "Bởi vì thích, mới đồng ý gả cho anh." Bắt đầu từ thời khắc đồng ý gả cho anh, cô quyết định phải dũng cảm một lần, thổ lộ cho anh biết tình cảm của mình, không còn yên lặng ở một bên như trước, bởi vì cô đã có cơ hội đến gần anh, cho nên cô phải biết quý trọng cơ hội này.

"Chúng ta, chỉ gặp qua một lần."

"Là anh gặp qua em một lần." Mà cô, đã sớm gặp anh vô số lần, từ lần đầu tiên con tim đã nhảy loạn, đến khi vào làm trong công ty anh, lặng lẽ nhìn từ xa, vĩnh viễn cô đều đứng ở trong góc mà anh không thấy được, yên lặng thích anh.

Từ nhỏ đến lớn, cô đều là thành phần không có gì xuất sắc, học tập không tốt, dáng dấp cũng không xinh đẹp, không có sự nghiệp hùng tâm tráng chí, lá gan cũng nhỏ, nhưng mà cô không cảm thấy như thế có gì không tốt, cô hài lòng với cuộc sống của mình, cảm thấy vui vẻ, tự tại cho dù mọi người cho rằng cô không cầu tiến, bảo cô không có tiền đồ, nhưng cô lại có hài lòng với những gì bản thân đang có.

Cho đến khi lần đầu tình cờ ở trường người bạn thân, gặp được anh đang diễn thuyết, trong lúc vô tình chứng kiến anh khích lệ một học sinh tự ti, sự ôn hòa cùng khiêm tốn, khiến cô vừa gặp đã yêu.

"Mỗi người đều có điểm khác biệt của riêng mình, coi như một chiếc lá cây, cũng có thể hưởng thụ sự hạnh phúc của chính mình, không cần quan tâm đến ánh mắt của người khác, chỉ cần cảm thấy thỏa mãn, vậy thì đủ rồi, tiêu chí của sự thành công từ trước tới nay không chỉ có một."

Thì ra có người hiểu được cô cho dù người đó chẳng biết cô là ai, nhưng cô vẫn cảm thấy hạnh phúc, cũng bắt đầu từ ngày đó, cô vẫn luôn dõi theo anh. Ban đầu, cô cũng không rõ cảm giác của mình với anh là gì, chẳng qua là cảm thấy anh có thể hiểu được cô, mãi cho đến ngày đọc được trên báo viết về chuyện tình của anh, biết anh có một người bạn gái lâu năm, bọn họ yêu nhau đã tám năm, tim cô thấy đau đớn và cô nhận ra cô đẫ thầm yêu anh từ rất lâu rồi.

Tình cảm thật là kỳ diệu, lặng lẽ chảy vào trong lòng, yêu chính là yêu, cho dù cô biết rõ rằng giữa anh và cô là một khoảng cách xa vời vợi. Cho lên chỉ cần cô, chỉ một mình cô biết mình thích anh là đủ rồi, hưởng thụ phần tình cảm say đắm thuộc về mình này, cho tới bây giờ cô cũng chưa có một mơ ước xa xôi nào là anh sẽ biết đến cô.

Nhưng thì ra ông trời cũng có sắp xếp.

"Ý của em là, em đã gặp tôi rất nhiều lần?" Anh khẽ nhíu mày hỏi cô.

"Vâng" mười bảy tuổi năm ấy, ngẫu nhiên thấy được, cho tới bây giờ đã năm năm rồi, thời gian trôi qua thật là nhanh.

"Khi nào thế?"

"Ai nha, không phải nói đến giờ rồi sao, anh không muốn kết hôn với em à?" Cô tiến lên khoác cánh tay anh, "Chúng ta ước định nhé, mỗi ngày chỉ được hỏi 1 vấn đề thôi nhé. Hôm nay ưu đãi cho anh, hỏi hai, bắt đầu từ ngày mai, anh hỏi em một vấn đề, em cũng hỏi anh một vấn đề có được không?"

Cô rốt cuộc có cuộc sống như thế nào? Anh chỉ biết im lặng.

Cô gái có tính cách như thế, cho tới giờ anh chưa bao giờ gặp, nhưng cô, lại làm cho anh vui vẻ, một loại vui vẻ nhẹ nhàng ở chung một chỗ với cô thật dễ chịu.

"Mỗi ngày hỏi một thôi ư, ừ cũng được?"

"Đúng." Thổ lộ cũng cần dũng khí, hôm nay dũng khí dùng hết cả rồi.

"Rất tốt." Anh khẽ cười với cô, mang cô đi về phía trước, coi như là bị kích thích mà chọn cô, nhưng thật ra cũng không hẳn bị kích thích mà chọn cô, không phải sao?

Cô sẽ mang lại cho anh niềm vui đáng kinh ngạc, anh tin tưởng vậy.

Vốn cho là kết hôn là đại sự của cả đời người, muốn hoàn thành nó nhất định phải lao tâm khổ tứ, mệt mỏi mà chết, nhưng từ lúc ký tên đến diễn ra hôn lễ chỉ ngắn ngủi trong mười lăm phút cô đã trở thành Thạch phu nhân, mơ mơ hồ hồ thành một người phụ nữ đã kết hôn.

Sau khi bị đeo lên một chiếc nhẫn kim cương lớn đến mức có thể hù chết người, mãi cho đến lúc Mỹ Vi ra khỏi giáo đường, vẫn còn cảm thấy lâng lâng, có một loại cảm giác không chân thực, nhưng ngón tay trĩu xuống vì nặng kia, rồi lúc cha xứ tuyên bố chú rể có thể hôn cô dâu, khoảnh khắc anh chạm vào môi cô là minh chứng cô đã kết hôn với anh, cùng Thạch Quân Nghị, cùng người đàn ông cô thầm thương trộm nhớ ròng rã mấy năm trời.

Anh hôn cô, anh thật sự đã hôn cô! Trời ạ, ai làm ơn gọi cô tỉnh giấc dậy đi, giấc mơ này cũng quá chân thực rồi, cũng quá tốt đẹp rồi?

"Em muốn đi tuần trăng mật ở đâu?" Chồng của cô......thanh âm của Thạch Quân Nghị kéo cô trở về thực tế.

Nghe rõ lời của anh, cô vui mừng nhìn anh, "Em có thể chọn ư?" Cô cho rằng anh cũng không thiết tha đi tuần trăng mật, chắc muốn theo kế hoạch tuần trăng mật đã lên kế hoạch trước, dù sao vé máy bay cùng khách sạn đã đặt rồi, cũng đỡ phải phiền toái, thật không nghĩ tới đột nhiên anh lại hỏi ý kiến của cô, điều này làm cho cô vừa mừng vừa sợ.

Anh cũng muốn cùng cô đi hưởng tuần trăng mật nha. . . . . .

"Chú rể em không chọn được, nhưng mà tuần trăng mật, thì em có thể tự mình chọn lựa."

Anh đang. . . . . . Cùng cô nói giỡn?

Thạch Quân Nghị lại có thể biết nói đùa với cô? Cô không phải đang nằm mơ chứ, trong mơ, cô cùng anh kết hôn, sau đó anh còn muốn đưa cô đi hưởng tuần trăng mật! Có phải là chỉ cần tỉnh giấc sẽ nhận ra trái đất vẫn quay, cô vẫn là cô, cái người tầm thường, La Mỹ Vi đó?

"Có nơi nào muốn đi không?" Xem ra anh lấy phải một cô vợ hay để hồn đi du lịch rồi, anh vô cùng kiên nhẫn hỏi cô một lần nữa.

"Có có có." Cuối cùng phản ứng kịp, cô gật đầu liên tục, cả thân thể cũng lao vào ngực của anh, cười nịnh nọt, "Maldives, đi Maldives có được hay không? Em cực kỳ muốn đi ."

"Tại sao?"

"Bởi vì Mạch Đâu nói, " Maldives, trời xanh mây trắng, rừng dừa bóng cây, nước trong cát trắng " nha!" Lúc cô nói chuyện, bên trong đôi mắt tựa như có ngôi sao lấp lánh, cảm giác hưng phấn tràn đầy khó diễn tả thành lời.

Một phút trầm mặc, anh lẳng lặng mở miệng: "Mạch Đâu là ai?"

Cô trợn to hai mắt nhìn anh, "Ngay cả Mạch Đâu anh cũng không biết?"

Nét mặt của cô thật sự là quá ngạc nhiên, cho nên lần này anh trầm mặc lâu hơn, "Tôi nghĩ, không nên đi Maldives."

"Hả? Tại sao?"

"Dù sao, ngay cả Mạch Đâu là ai tôi cũng không biết, qua bên kia giống như không hợp lý."

Sao lại như vậy! Cô lặng im chẳng biết nói gì, người đàn ông này bề ngoài thì nghiêm túc đứng đắn, nhưng thật ra cũng rất xấu bụng nha.

"Làm ơn mà, đi mà..., em rất muốn đi nơi đó xem một chút." Cô ôm chặt cánh tay của anh, liều chết dao qua lắc lại "Được rồi, em xin lỗi nha, em không nên giễu cợt anh, không nên tức giận nha."

Anh rất chậm cúi đầu, nhìn về cánh tay của mình.

Cô cũng cúi đầu nhìn theo, một hồi lâu sau, mới phản ứng kịp, “ Rầm”, mặt cô nhanh chóng thiêu cháy, cô cư nhiên ôm cánh tay anh vào trước ngực mình, sau đó lại còn…..Ack, cọ xát. Cái đó……máu lên được tới não, thân thể của cô cũng theo đó…….có cảm giác…….anh chắc chắn là cảm nhận được, bởi vì, cánh tay anh bây giờ, còn đang đè trên bộ ngực của cô, còn đè ở……..nơi đó!

Trời ạ, cô không muốn sống nữa!

Mỹ Vi chợt buông tay anh, dùng sức đẩy anh ra, lại quên mình còn đứng ở trên bậc thềm ngoài giáo đường, thân thể đứng chưa vững mất đi thăng bằng, lần này kể cả Thạch Quân Nghị có phản ứng nhanh nhẹn nữa, cũng không cứu nổi cô, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô từ bậc tam cấp té xuống.

Mạch Đâu: nhân vật chú lợn Mạch Đâu, là một nhân vật hoạt hình Hongkong – Trung Quốc, rất được các bạn nhỏ yêu thích.

Các bạn tham khảo 1 truyện về Mạch Đâu ở đây nhé. Rất ý nghĩa đó!
Bình Luận (0)
Comment