Nợ Chồng

Chương 5

Tất cả dũng khí của Mỹ Vi bị anh ôm lấy kia đều biến mất trong nháy mắt, anh muốn cùng cô, thế nào đây?

Trước đó cô đã làm công tác tư tưởng, tự nhủ với lòng mình rằng đây là chuyện rất bình thường, nhưng mà bây giờ bỗng chốc có chút sợ hãi, có chút kinh hoảng, lại có chút bất lực.

Rõ ràng mới vừa rồi cô chủ động đi trêu chọc anh, thực chất cô muốn nghiêm túc như anh bị trêu chọc sẽ như thế nào, ai bảo dáng vẻ thẹn thùng của anh động lòng người như vậy, nhưng khi anh thật sự có phản ứng, cô lại………Sợ.

Được rồi, cô thừa nhận mình như vậy rất xấu rồi, ai bảo trêu đùa anh thích như vậy cơ? Nhưng mà anh là Thạch Quân Nghị nha, người đàn ông nổi danh lý trí của Duệ Sang đâu, làm sao mà không chịu nổi chút trêu đùa này chứ?

"Hiện tại biết không thể tùy tiện nghịch lửa với đàn ông sao?" Đặt cô trên giường lớn, đây là phòng trăng mật siêu cấp hào hoa, phục vụ còn biết ý dùng hoa tươi kết thành hình trái tim xinh đẹp.

Cô nằm trên một gian cánh hoa, tóc đen xõa ra, mắt to lấp lánh, đôi môi khẽ hé, đỏ tươi như đóa hoa nổi bật trên làn da sáng bóng căng mịn, trong không khí ngập tràn hơi thở ngọt ngào, lúc này cô đẹp một cách lạ kỳ.

Anh cúi người, cách khuôn mặt cô chưa tới ba phân, con ngươi đen nhánh lúc này nóng rực và thâm thúy, thấy bộ dáng hồn nhiên của cô vì anh tiến sát mà không dám hô hấp, anh mỉm cười.

Khoảng cách giữa anh và cô, thật là gần, thật là gần, gần đến nỗi cô có thể cảm nhận được từng hơi thở, từng nhịp đập của anh, chỉ là đơn thuần nhìn thẳng vào mắt, cô đã toàn thân nóng rực, khó thở cực kì, “ Tổng……Tổng giám đốc, anh muốn…….muốn……” Bọn họ phải làm thật sao? Thật ra cô còn không có, cái đó……chuẩn bị xong…… ( Bi: làm giề cơ * chớp mắt cười gian. ^_^)

"Em nói xem, hừm?" Ngón tay anh từng chút từng chút tháo bỏ nút thắt trên thắt lưng cô, chân mày anh tuấn nghiêng nghiêng nhíu lại, có một loại ma mị, quyến rũ khó nói thành lời.

Cô rốt cục cũng hiểu, đàn ông nghiêm chỉnh cỡ nào, trên giường không bao giờ viết nổi hai chữ nghiêm túc, Thạch Quân Nghị là nhân vật tiêu biểu. “ Em….” Cô khó khăn lắp bắp, thân thể run rẩy lợi hại, không biết đến tột cùng là mình đang mong đợi, hay đang sợ hãi, hoặc là cả hai cùng có.

"Thế nào?" Khóe môi anh nhếch lên, "Vừa rồi không phải gan rất lớn sao?" Ngón tay anh thon thả, ung dung cuốn cuốn chiếc dây nơ thắt lưng của cô

Cô trợn tròn mắt nhìn động tác của anh, toàn thân đông cứng, một cử động cũng không dám.

Anh nghịch đến nửa chừng, dừng lại, ngẩng đầu nhìn cô.

Cô nhanh nhẹn đưa mắt cầu xin tha thứ, nịnh nọt cười ngọt ngào với anh, “ Xin lỗi mà, xin lỗi mà.” Cô sai được chưa! Làm sao dại dột nhất thời đi trêu chọc mãnh hổ chứ? Căn bản là chớ có đem gà đến miệng cáo mà!

Anh khẽ cười đáp lại cô, trong lúc cô vừa nghĩ được tha, anh nhẹ nhàng phun ra, “ Chậm”.

Chậm? Chậm,

Cô run lên bần bật, nhìn khuôn mặt anh từng chút từng chút, thong thả, chậm rãi lại gần cô, đôi mắt cô mở to, trừng lớn, sau đó hạ quyết tâm, dứt khoát nhắm mắt lại, tay chân dang rộng bất động……Đằng nào cũng phải làm, vậy thì đến đi. (Bi: Vi tỷ lên đoạn đầu đài à? Hắc hắc)

Chiếc chăn mềm mại trên giường che trên đầu, ơ? Cô giật mình mở mắt, trước mắt tối đen như mực. Cô lập tức kéo chiếc chăn đang che trên đầu, nhìn thấy anh đang yên lặng nằm bên, khóe môi còn treo một tia cười yếu ớt.

"Tổng. . . . . . Tổng giám đốc. . . . . ."

"Ừ?"

"Anh. . . . . ."

"Anh nghĩ, chúng ta đều cần thời gian." Anh bình tĩnh nói.

Nói vậy là, anh mới rồi là trêu chọc cô đó hả? Trái tim bị treo cao từ từ hạ xuống, nói không ra cảm giác gì, chỉ có thể ngây ngốc lên tiếng: “ Ờ “

"Rất thất vọng, hả?" Anh xoay đầu nhìn cô, khóe môi nhếch rộng.

"Em không có!" Khuôn mặt đỏ bừng liều chết lắc đầu, cô mới không có thất vọng đâu, cô chỉ là…….Chỉ là…….” Được rồi, em thừa nhận, em có một chút xíu.”

Sự thành thật của cô làm cho ánh sáng trong mắt anh càng rực rỡ hơn, cô bé này, từ lần đầu xuất hiện trước mặt anh, vẫn là trước sau như một, tình cảm của cô, nhu nhược của cô, còn có tất cả cảm giác với anh, luôn hoàn toàn biểu hiện ra chưa từng che giấu để bảo vệ mình, chưa từng nghĩ như vậy sẽ dễ dàng chịu thương tổn.

Nhưng cô như vậy, lại làm cho tim anh đau, chỉ muốn thật tốt quý trọng cô, để cho anh muốn…..cũng thích cô.

Đưa tay, kéo cô vào trong ngực, dịu dàng ôm cô, "Mỹ Vi."

"Dạ?" Thanh âm anh gọi tên cô vẫn là êm tai như vậy, nhất là, chỉ có kêu tên……cảm giác thân mật, cảm giác thật tuyệt làm cho cô muốn rơi lệ.

"Ngủ đi." Chỉ đơn giản hai chữ, nhẹ nhàng xua tan mất mác của cô, vùi trong ngực anh, tai nghe tiếng tim đập vững chắc, trầm ổn của anh, cảm thấy như vậy, kỳ thật quá tuyệt diệu rồi.

"Tổng giám đốc."

"Ừ?"

"Anh thật tốt."

Anh lần nữa mỉm cười, khẽ vuốt mái tóc cô, lặng im không đáp .

Khuông mặt cô nhẹ nhàng lau lau trước ngực anh, bàn tay nhỏ nhắn ôm thắt lưng của anh, từ từ nhắm mắt lại.

Đêm tân hôn của hai người, không có lửa nóng kích tình, không có triền miên hoan ái, nhưng lại khiến cô cảm nhận được trước nay chưa từng có, hạnh phúc cùng an lòng.

Dù sao, anh cũng quan tâm cô,dù sao, tình cảm của hai người vẫn đáng chờ mong mà.

Như vậy là tốt rồi, dù là chốc lát không cải biến được cả đời, nhưng mỗi ngày một chút, chỉ cần có biến hóa, thì có hy vọng, không phải sao?

Thời điểm cô gối trên khuỷu tay anh thiếp đi, nụ cười vương trên môi, vô cùng vô cùng ngọt ngào.

Gió biển dịu dàng, bóng đêm tĩnh mịch, đêm nay, thật tuyệt.

Maldives rất đẹp, rất nên thơ, tuyệt đến mức mà không ai có thể dùng ngôn ngữ thông thường để hình dung nó, nhất là, cảnh đẹp như vậy, lại có người mình yêu thương nhất cùng đi bên cạnh, tất cả cảnh sắc càng rực rỡ hơn.

Tuần trăng mật của Thạch Quân Nghị cùng La Mỹ Vi thật sự vui vẻ cùng hạnh phúc.

Mỗi sáng sớm mở mắt ra, Mỹ Vi đều bất giác mỉm cười. Nằm ở trong ngực anh, cảm thụ sự ấm áp, chở che của anh, cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc, thích cảm giác có anh bên cạnh, rất an lòng cùng thỏa mãn.

Maldives có rất nhiều đảo nhỏ muôn hình muôn vẻ, bọn họ chậm rãi thưởng thức từng cái từng cái một. Ban ngày dạo bờ biển, anh sẽ mang cô theo hưởng thụ rất nhiều vui thú khác biệt, lặn xuống đáy biển xem các loài cá đa dạng sắc màu, thỉnh thoảng còn có con rùa biển rất lớn chậm rãi bơi qua người họ, mỗi lần cô đều muốn vươn tay qua sờ sờ một chút, nhưng lại sợ bị nó cắn, liền chọc anh cười rất vui vẻ.

Hoặc sẽ nằm thảnh thơi trên bờ cát, phơi mình dưới ánh mặt trời, những hạt cát mịn màng trắng tinh chảy từ từ dọc theo kẽ ngón tay, loại cảm giác đó cũng thật tốt đẹp. Cô nghịch ngợm, một chốc đã ngồi không yên, nằm một lát đã chạy trên bờ cát nhặt vỏ sò, hoặc là bị sóng biển đuổi chạy, mà anh, ngồi trên ghế dựa nhìn cô, bên môi luôn mang một nụ cười điên đảo chúng sinh. Được anh để ý như vậy, cũng là một loại ngọt ngào.

Lúc hoàng hôn, hai người sẽ ngồi trên ghế gỗ, cùng nhau ngắm mặt trời lặn trên biển, thưởng thức những sắc màu đang thi nhau tô vẽ trên bầu trời bao la. Đến tối, hai người đều không thích đi quầy rượu, hay những nơi náo nhiệt đông người, dùng xong bữa tối, cùng nhau tản bộ trên bờ cát, sau đó về phòng, nghe tiếng sóng biển vỗ về, tâm sự, hoặc là anh mở laptop làm việc, cô mở TV nghe những chương trình không hiểu ngôn ngữ kia, thỉnh thoảng sẽ chạy đi quấy rối anh, ầm ĩ làm anh không thể tiếp tục làm việc, chỉ cỏ thể cùng nằm trên sofa xem TV cùng cô. ( Rabo: Chị em học tập, mai này áp dụng. hí hí)

Cô thích lẳng lặng nằm trong ngực anh, làm cái gì cũng tốt, không làm cái gì cũng được, chỉ cần anh có thể ôm cô, cô đều cảm thấy thỏa mãn.

Mỗi ngày cứ nhàn nhã trôi qua, đều có một cảm giác mới mẻ.

Maldives có vô số đảo nhỏ xinh đẹp tuyệt trần, mỗi đảo đều có sắc thái riêng, mỗi khách sạn đều cấu trúc khác biệt, mỗi cái đều có đặc sắc cùng vẻ đẹp rất riêng của mình.

Ở Hu¬vafen¬ Fushi—— nơi đó có bãi đá ngầm, thác nước, hồ bơi, buổi tối nắm trên giường ngắm cảnh, xinh đẹp tới mức cô không nỡ nhắm mắt lại.

Ở Banyan Tree Resort hai người được ngắm nhìn cảnh mặt trời mọc đẹp nhất, ở Hilton nắm tay nhau chậm rãi dạo chơi trên khu bán hàng lưu niệm dài 500m, nhìn dòng nước lấp lánh dưới cầu, sóng nước mênh mông, dạo chơi vài bước, ánh mặt trời kéo dài bóng hai người, cô sẽ nghịch ngợm đạp lên bóng anh, mà anh, luôn để cô nghịch thỏa thích.

Maldives trở thành nơi cô yêu thích nhất, nơi này không có phiền não, không có yêu hận, chỉ có anh cùng cô. Tính tình anh thật tốt, cực tốt, vô cùng nhẫn nại, lại có thể bao dung cô, tất cả điều cô muốn, hoặc không muốn, anh đều khiên nhẫn cùng cô làm mọi việc.

Kể cả hôm nay cô muốn đến bờ cát đẹp đến nổ tung mà người ta đề cử trong truyền thuyết, anh cũng vui lòng đáp ứng cô.

Chỉ là. . . . . .

"Em xác định đây là tuyến đường em đã hỏi hả?" Anh nhìn bốn phía cây cọ chập chờn, bất đắc dĩ hỏi.

"Xác định đó." Cô liều chết gật đầu, "Em nghiêm túc chăm chỉ, tỉ mỉ đem lời bọn họ nói cũng nhớ kỹ đó."

Bãi cát kia là buổi chiều ngày hôm qua, cô đi tản bộ bên ngoài gặp một cặp vợ chồng người Anh quốc cũng đang đi nghỉ tuần trăng mật đã nhiệt tình giới thiệu cho cô.

Chỉ là vô tình gặp được, cô và bọn họ nói chuyện đến cực kì hưng phấn, còn anh bởi vì nhận một cuộc điện thoại khẩn cấp mà chậm một chút mới tới đó, thời điểm đi tới chỉ thấy vợ mình cùng cặp vợ chồng kia lưu luyến không rời vẫy tay chào tạm biệt.

Sau đó, hôm nay, bọn họ ở chỗ này, tìm bờ cát xinh đẹp nhất trong miệng cô, nghe nói đường xá cũng không xa xôi, nghe nói nơi đó bờ cát tựa như đường cát nhắt, trong suốt tinh khiết, nước biển xanh đến mức khiến người ta muốn lao đầu nhào tới. Nghe được những thứ này, cô gái thích náo nhiệt như cô hưng phấn muốn chết, ghé vào lỗ tai anh không ngừng nói muốn đi.

"Thế nhưng đây. . . . . ." Anh chỉ chỉ khối đá ngầm bên cạnh, "Chúng ta đã đi ngang qua hai lần rồi."

Anh hiện tại rất hoài nghi năng lực nhận thức đường của cô, bởi vì bọn họ đã ở trong rừng cây cối rậm rạp này luẩn quẩn nửa giờ, lại hoàn toàn không có một chút dấu hiệu sẽ thoát ra được.

"Vậy sao?" Cô lôi kéo anh đến tảng đá ngầm kia, thuận tiện lấy ra điện thoại di động, "Đến đây, chúng ta chụp ảnh kỷ niệm nào.”

Loại logic không giải thích nổi này, anh giơ cờ trắng xin hàng, "Kỷ niệm cái gì?"

"Lạc đường nha." Cô thẳng thắn hùng hồn nói: "Ngàn năm khó gặp, đường đường Thạch tổng giám đốc cũng sẽ lạc đường, chúng ta nhất định phải chụp lấy làm bằng chứng nha. Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút, cười nào.”

Anh thực sự chỉ có thể thở dài.

"Này, anh không cười chút nào cả, nghiêm túc làm chi thế, cười một cái cũng không mất miếng thịt mà.” Cô nhìn tấm hình vừa chụp xong, nhìn đến vẻ mặt nghiêm túc của hắn, không khỏi oán trách nói.

Chắc là sẽ không mất miếng thịt, nhưng nào có người đến nơi hoang vắng lạc đường cư nhiên một chút cũng không nóng nảy, còn nghĩ tới chụp ảnh kỷ niệm nữa chứ?

Loại chuyện như vậy cũng chỉ có cô bé này mới nghĩ ra được thôi. . . . . .

"Em không phải nói là em đã hỏi rõ ràng đường sá sao? Hiện tại đừng nói với anh là không biết đường nhé?"

"Hừm, so đo như vậy làm gì chứ..., tiếng Anh của bọn họ nói vừa nhanh vừa vội, em chỉ đoán đại ý thôi mà."

"Khoảng cách rất gần, rất nhanh là có thể tìm được?"

"Hì hì . . . . ."

"Bãi biển đường cát trắng, nước biển xanh động lòng người?"

"Ha ha, cái này là em tự thêm đó, anh có cảm thấy như vậy rất êm tai, tương đối đẹp đúng không?

Anh cảm thấy chính mình sẽ bị thiên binh của cô hại chết, giơ tay day day huyệt thái dương, “ Em xác định là không biết đường đi, đúng không?” Cô rất biết điều gật đầu.

Lúc này cũng thật biết điều, ngoan muốn chết nhỉ, được rồi, anh thừa nhận, lần này là anh hết cách, ai bảo anh ngu ngốc đi tin cam đoan của cô, còn đi theo cô đến rừng cây này cũng nhanh hai giờ làm chi không biết. “ Thôi, để anh”

"Anh biết đường nha?" cô vui vẻ, hai mắt sáng rực lên.

Theo lời cô thì đêm nay cũng chỉ có thể ở trong rừng cây này qua đêm thôi, cũng không thể trông cậy có thể tìm bãi cát kia, nói khong chừng căn bản là chẳng có cái bờ cát nào, chỉ là cô nghe nhầm thôi, anh lấy ra di động ra xem, không có tín hiệu, tốt rồi. ( Rabo: hic, anh giận rùi kìa.)

Anh ngẩng đầu, cẩn thận đánh giá rừng cây, còn có hướng mặt trời, giơ tay lên nhìn đồng hồ, kim đồng hồ thẳng hướng mặt trời, âm thầm tính toán một phen, sau đó chỉ vào hướng bên trái, "Hướng nơi đó, đi thẳng."

"Oa, anh thật lợi hại, lại có thể phân biệt phương hướng đó." Cô kéo cánh tay của anh, vui vẻ nói.

Cô còn lợi hại hơn, rõ ràng là không biết đường, còn nói cái gì mà bờ cát tuyệt đẹp trong truyền thuyết, trọng điểm là, người khác giới thiệu một câu cô cũng nghe không hiểu.

Cùng cô một chỗ, ngày sau sẽ rất vui vẻ, nhưng cũng làm anh không nhịn được thở dài.

"Này, tổng giám đốc, nói chuyện nhé." Cô lắc lắc cánh tay anh, đầu chui vào khuỷu tay của anh, "Anh tức giận à?"

"Không có." Đối với tính cách của cô, nhiều ngày ở chung như vậy, anh cũng đã có chuẩn bị tâm lý rồi, chỉ cảm thán là mình hôm nay còn tin tưởng cô, dựa vào sức phán đoán của cô mà chạy loạn. “ Anh nên tự mình hỏi cặp vợ chồng kia.” Như vậy, bọn họ sẽ không lạc đường, cô cũng có thể nhìn thấy bãi biển kia. (Rabo: *ôm ôm Nghị ca, cuối cùng đều là vì Vi tỷ. huhu.)

"Đúng nha, anh sống ở Mỹ, khẳng định nói tiếng Anh như gió, nói một hai câu cho em nghe chút nào.”

"Em lại nghe không hiểu." Cô thật sự là nhân viên Duệ Sang sao? Anh rất hoài nghi. Duệ Sang đối với yêu cầu tiếng Anh hình như không có thấp như vậy chứ? Ít nhất công văn nội bộ toàn bộ dùng Anh văn, cô có phải trà trộn vào không nhỉ?

Làm gì phải nói như vậy chứ? Mỹ Vi bị đả kích rồi, bả vai rũ xuống, cô thừa nhận là đầu óc mình rất đần, học cái gì cũng không tốt, hồi đi học thi tiếng Anh lần nào cũng rớt, đều phải thi hai lần, thi lại mới qua, thật vất vả mới tốt nghiệp, ban đầu vào công ty, phải nói là vận số cô tốt, lúc phỏng vấn lại hợp mắt trưởng chủ nhiệm, quan tâm cô nên mới miễn cưỡng qua được, cũng thật may là bộ phận hành chính của bọn họ cũng chẳng cần dùng tiếng Anh tiếng em gì đó….nên mới cho cô một đường đi vào ba năm chưa gặp sai lầm gì…….Ack, là không ra cái bất hạnh to lớn gì mới đúng. ( Rabo: thành thật mới là bé ngoan nha.)

Nhưng La Mỹ Vi chính là La Mỹ Vi, cho dù bị đả kích, cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt thôi, một giây kế tiếp lập tức lại khôi phục tinh thần, gương mặt đến gần anh, lấy mắt đối kháng, “ Tổng giám đốc, anh biết không? Trong phim Hàn thường có loại tình tiết đó đó.”

Anh trầm mặc, cảm giác mình không nói gì vẫn tốt hơn.

Nhưng là người khác vẫn như cũ sẽ không bỏ qua anh, "Chính là nam chủ cõng nữ chủ nha." Anh không trả lời cô cũng không ngại, tự mình nói vậy: "Mỗi lần thấy em đều cảm thấy thật là lãng mạn, anh nói xem nếu như mà bây giờ em nói với anh chân em thật là đau, anh có bằng lòng cõng em hay không?”

Anh dừng bước lại, nhìn về phía cô.

Vẻ mặt mong đợi của cô ngước nhìn anh, trong mắt có lóe lên tia sáng nghịch ngợm.

Trầm mặc đi qua, anh lẳng lặng mở miệng: "Sợ rằng không tốt."

"Ơ, tại sao?"

Anh cúi người xuống ngắm, "Sợ em phiền thôi ."

Cô cũng đi theo cúi đầu xuống ngắm, một hồi lâu, không có hiểu được, "Phiền gì cơ?"

Anh tự tay, bàn tay dán lên bên trong bắp đùi cô, từng điểm từng điểm hoạt động. . . . . .

Rốt cuộc cô hiểu rõ rồi, gương mặt đỏ rực muốn lui về phía sau, lại bị anh ôm chặt thắt lưng, tay của anh còn ở giữa chân cô lưu luyến, tầm mắt chuyển qua ngực cô. “ Nếu như cõng em, anh sợ sẽ………..không chịu nổi.”

Rabo: chap sau đề nghị trẻ em dưới 18, phụ nữ mang thai, back nhé. Hí hí.

Cô làm sao mà lại cho rằng anh là người nghiêm túc đứng đắn chứ? Hừ, rõ ràng chính là đại sắc lang! Nếu như không phải cánh tay anh đang đỡ lấy, lập tức cô liền xụi lơ trên đất rồi.

Cô hôm nay một cái quần short, uhm, siêu ngắn, nếu như mà anh cõng cô như lời cô nói, như vậy tay của anh sẽ…….Ack, mà bộ ngực của cô còn dán trên lưng anh…….Sau đó lại như anh nói…………

Trời ạ, chỉ cần nghĩ tới những hình ảnh sống động liên tiếp kia, mặt cô cũng như lò bát quái của Thái Thượng lão quân rồi.

" Vậy em nói cho anh biết có muốn anh cõng em nữa không, uhm?" Anh tiến sát tới cô, đôi môi anh vờn nhẹ trên cánh môi cô, rất gần, nhưng không có hôn cô ngay, mà bàn tay trái vẫn như cũ ở trên đùi cô thong thả, chậm rãi vuốt ve, mang đến cho cô run rẩy mãnh liệt.

Cô run run không biết phản ứng thế nào, chỉ có thể vô lực tựa vào người anh. Cảm nhận.

Loại biểu tình trẻ con thuần khiết vô tội đó, anh làm sao chịu đựng nổi hấp dẫn đó chứ, đôi môi hôn lên bờ môi ngọt ngào của cô.

Nụ hôn này vô cùng nhiệt tình, cuồng dã cực điểm, cô thở hổn hển dựa vào người anh, mặc anh suồng sã bốn phía ấn xuống hôn, đầu lưỡi dây dứa, mút, cắn, bọn họ hôn càng sâu, không ngừng trao đổi nước miếng, bàn tay của anh chui vào trong áo sơ mi của cô tìm kiếm, đụng lên quả tuyết lê trắng mềm, cực mê người, bàn tay cùa anh mang theo vết chai, vuốt ve trơn bóng mềm mại của cô, mang đến một loại xúc cảm ngứa ngáy, tuyệt diệu. ( Rabo: vâng, anh chị đền khăn giấy cho em. ~.~)

Cô ở trong miệng anh thở dốc không ngừng, rét run mà nóng rực, lâng lâng cùng vô lực.

Hôn cô cảm giác quá tuyệt rồi, anh ở trên môi cô than thở, bàn tay không tự chủ được đi lên trên, từ từ cởi ra khuy áo ngực của cô, sau đó vòng qua trước………..Nắm phần tươi tốt no đủ…..( Rabo: Fristi bao xiền nhỉ???)

"A. . . . . ." Bàn tay của anh cực nóng, vô cùng nóng, từ từ xoa nắn cô, bộ ngực của cô trở nên mẫn cảm đau đớn, cô chưa quen thuộc loại ham muốn xa lạ này, thân thể co rút tránh lui về phía sau, nhưng một bàn tay khác của anh vững vàng nắm chặt thắt lưng cô, cô không có cách nào lui quân được nữa.

Hạt hồng hồng mềm mại kia đang nảy lên trong tay anh, cảm thấy nó đang ở trong lòng ngón tay anh ưỡn lên, làm anh nặng nề thở dốc…….

"A!" Cô thét lên, đôi mắt ngấn nước, ngẩng đầu nhìn anh, hồn nhiên vô tội.

Nên ngừng, lý trí của anh nói cho anh biết, nơi này không phải địa phương có thể thỏa sức, hơn nữa, cô còn không quá lưu loát, loại ngây thơ non nớt đó còn có sợ hãi theo bản năng, khiến cho anh tràn đầy thương tiếc, không bỏ được bắt nạt cô, nhưng cũng không thể không bắt nạt cô nữa.

Anh thở dài, ôm chặt lấy cô, đỉnh dục vọng nóng rực đặt giữa bụng mềm mại của cô, giữa hô hấp đều là hơi thở ngọt ngào của cô, anh cố gắng khống chế mình, không nên tiếp tục nữa.

Mỹ Vi, cứng trên người anh, cảm thấy bụng mình có một vật cứng rắn mà áp lực trầm trọng, cô biết vật đó là gì, cô cũng biết hiện tại anh đang ở tình huống gì, bởi vì trên tiểu thuyết đều có ghi, đàn ông vào thời điểm này mà hãm phanh, đối với thân thể dường như, uhm, không tốt lắm đâu.

Cô ôm lấy cổ anh, mặt chôn sâu vào, nỗ lực, cố gắng thật lâu mới tìm được dũng khí trở về, khe khẽ nói, “Em không ngại.”

Không ngại giao mình cho anh, không ngại cùng anh có tiếp xúc sâu nhất, chặt chẽ nhất, từ khi đáp ứng kết hôn cùng anh, từ ngày đó bắt đầu, cô cũng đã biết hai người sẽ có một ngày này, mặc dù, dường như cô vẫn chưa có chuẩn bị tâm lý thật tốt, cô…….sợ đau.

Nếu như thân thể của cô không run rẩy lợi hại như vậy, anh cũng sẽ tin tưởng hơn một chút, anh ôm lấy cô thật chặt, rốt cục cũng tìm về được tự chủ, đặt cô xuống, ở bên môi cô nhẹ nhàng hôn, “ Lần sau.”

Anh đối với cô hứa hẹn, cũng là đối với chính mình hứa hẹn.

Có thất vọng, có ngọt ngào, anh đang cố gắng, cô cảm nhận được, anh tôn trọng cô, săn sóc cô, người đàn ông như vậy, đáng giá cho cô đặt cược trái tim.

Cô cầm tay anh, “Em muốn hỏi vấn đề hôm nay, anh yêu thích em sao?”

Tiếp tục ước hẹn của họ, mỗi ngày hỏi một vấn đề, anh hỏi cô tại sao thích anh, rồi hỏi cô cả điểm nhỏ trong cuộc sống của cô, mà cô, mỗi ngày chỉ biết hỏi anh, cùng một câu nói, “Anh yêu thích em sao?”

Cho dù anh đều im lặng không nói, nhưng cô không có thất vọng, bởi vì cô phát hiện, anh đang chần chờ, hơn nữa thời gian chần chờ càng ngày càng dài. Nếu như có chần chừ, vậy thì chứng tỏ trái tim anh cũng theo thời gian từng chút từng chút dao động rồi.

Điều này cũng rất bình thường thôi, dù sao anh yêu Đồng Giai Thiến, coi như cùng cô ấy đã không còn khả năng, nhưng tình cảm không thể chỉ vì anh kết hôn với cô mà biến mất lập tức được. Anh là người đàn ôn chân thành, chân thành đối diện với tình cảm của mình, cũng chân thành đối diện với cô. Thạch Quân Nghị chưa bao giờ nói dối, cũng vĩnh viễn không nói dối. Nhưng lần này, không giống nữa. Anh trầm mặc thật lâu, sau đó, từ từ gật đầu.

Cô kinh ngạc mở to hai mắt nhìn anh, dường như không thể tin vào mắt mình, “Anh vừa mới………gật đầu, đúng không?” Cô không thể tin.

Anh lần nữa gật đầu, sau đó kiên định nhìn cô, mở miệng, “ Đúng vậy, Mỹ Vi, anh thích em.” Vươn tay, mơn trớn khuôn mặt cô, “Không biết nhiều bao nhiêu, nhưng anh biết rõ, anh thích em.” (Rabo: tung bông, tung khăn………….)

Ngắn ngủn hai tuần lễ chung đụng, cô hoạt bát, cô đáng yêu, từng chút từng chút rung động anh, trái tim kia từng chỉ vì Đồng Giai Thiến mà động lòng, từ từ bị sự hồn nhiên của cô dao động. Cô có lẽ không xinh đẹp, không thông minh, nhưng cô vô cùng chân thật.

Mỗi buổi tối ôm cô ngủ, trái tim anh sẽ cảm thấy bình yên, nhìn ngắm khuôn mặt cô lúc ngủ, anh có cảm giác mãnh liệt mình có thể cứ mãi mãi như vậy nhìn cô đến cuối cuộc đời. Anh thích nghe cô nói chuyện, cô luôn làm ra một chút chủ ý nghịch ngợm nào đó, luôn luôn thích ầm ĩ anh, nhưng anh lại vô cùng hưởng thụ cảm giác từng giây từng phút đi bên cạnh cô.

Cô mang đến cho anh cảm giác hoàn toàn khác Đồng Giai Thiến, Đồng Giai Thiến giống như ngọn lửa, xinh đẹp chết người, tình cảm của bọn họ rất nhiệt tình, mãnh liệt, cô ấy thích khống chế người khác, thích người khác làm theo ý mình, nhưng Mỹ Vi thì khác, cô giống như dòng suối nhỏ, trong veo lại mát lành, đơn giản mà thuần khiết. Cô vừa mơ hồ lại dũng cảm, có lúc không thể nào giải thích được, nhưng cô cực kì chân thành, đáng yêu, cô không thích chỉ tay năm ngón, ngược lại cô rất thích anh sai bảo, dù là cho cô cầm văn kiện, cô cũng rất vui vẻ, mặc dù cô chưa một lần cầm chính xác. (Rabo: Nghị ca có vợ thật vô đối quá đi, * chớp mắt mơ màng.)

Tình cảm của cô sẽ không giấu diếm, thích anh sẽ hoàn toàn biểu đạt ra ngoài, không sợ hãi bị thương tổn, không suy tính được mất, cô đối với vật chất yêu cầu cực thấp, chưa một lần cần này muốn kia, ngược lại là, anh luôn muốn cưng chiều cô hơn, đem tất cả tốt đẹp cho cô.

Chân chính cùng cô tiếp xúc, rất khó để không bị cô hấp dẫn, coi như không có bề ngoài xinh đẹp, coi như không có thông minh lanh lợi, nhưng cô có sự đáng yêu, có thể làm động lòng người.

Anh thích cô! Tới hôm nay rốt cuộc có thể trả lời cô, anh thích cô.

Mấy ngày này, mỗi ngày đều sẽ hỏi anh, hỏi anh có thích cô không, nhưng anh không có cách nào trả lời. Thích? Vậy Đồng Giai Thiến coi là gì? Không thích? Vậy vì sao, chỉ cần nhìn thấy cô, trái tim anh sẽ ngập tràn vui vẻ?

Thấy cô cười, anh sẽ vui vẻ, thấy cô thỉnh thoảng bị anh chọc cho tức giận, anh sẽ cảm thấy thật là đáng yêu, hôm nay ôm cô, anh cư nhiên không hề muốn dừng lại.

Anh nghĩ muốn ôm cô, hôn cô, muốn……tiến vào cô, cùng cô kết hợp sâu nhất, muốn cảm thụ tất cả của cô. Có lẽ rất nhiều người đàn ông, cho dù trong hoàn cảnh không có tình cảm cũng sẽ muốn một người con gái, nhưng những người đó không phải anh, anh phải yêu thích mới gần gũi, anh thích cô, bị cô hấp dẫn tựa như trái đất xoay quanh mặt trời vậy.

Chỉ cần nhìn cô, chỉ cần có thể thấy cô mỉm cười, anh liền muốn ôm cô vào trong ngực, tình cảm đó, nếu không tên là thích, vậy sẽ gọi là gì?

Mỹ Vi kinh ngạc nhìn anh, cuối cùng cũng từ miệng anh nghe được từ thích kia, khiến cho cô có một loại xúc động muốn rơi lệ, tựa như trải qua bao nhiêu năm chờ đợi, cuối cùng cũng được nếm trái cây ngọt ngào, trái tim cô trong nháy mắt được hạnh phúc lấp đầy.

Anh thích cô, anh nói thích cô, trời ạ!

Tình cảm mãnh liệt ngập tràn trong lòng, cô vui vẻ chạy đến một bên, leo lên khối đá ngầm lớn, đôi tay khép chặt trước miệng, hô thật to: “ Tôi yêu Maldives! Tôi yêu lạc đường!” Xoay người lại nhìn người đàn ông đang đứng đó mỉm cười với cô, “ Tôi yêu Thạch Quân Nghị!”

Anh nên cảm thấy hành động như vậy thật ngốc, nhưng anh lại khống chế không được khóe môi đang từ từ giương vao, cô trực tiếp cùng nhiệt liệt biểu đạt tình cảm của mình như vậy, lớn tiếng như vậy nói yêu anh, anh thế nhưng lại cảm thấy……..Rất hạnh phúc.

Cánh tay của anh từ từ hướng cô mở ra, cô hoan hô một tiếng, trực tiếp nhảy vào trong ngực anh, anh vững vàng tiếp lấy cô, ôm cô thật chặt.

Gió nhẹ vờn qua kẽ lá, từng nốt nhạc nhẹ nhàng gẩy lên, bóng lá chập chờn, chim hót véo von, loài hoa không tên nở rộ giữa rừng sâu, đôi tình nhân ôm nhau, hình ảnh này, như họa như thơ.

Người có tình trong trời đất, dù cho lạc đường, cũng đẹp động lòng người như vậy.
Bình Luận (0)
Comment