Nợ Em Một Đời Hạnh Phúc

Chương 22

CHƯƠNG 11

Thịnh Phương Đình cuối cùng vẫn biết chuyện Đàm Tĩnh mất tiền, vì cảnh sát gọi đến nhưng cô không có ở đây, bèn hỏi có lãnh đạo của cô ở đó không. Tiếp điện thoại là một đồng nghiệp Đài Loan, vốn rất e ngại cơ quan cảnh sát Đại lục, liền chuyển điện thoại cho Thịnh Phương Đình.

Thịnh Phương Đình mất mấy phút mới hiểu ra mọi chuyện. Số là bên công an vừa phá được một ổ trộm cắp thường xuyên hoạt động trên xe buýt, tìm lại được không ít tài sản bị mất, nên gọi Đàm Tĩnh đến xem có tiền của cô không.

Thịnh Phương Đình không kìm được hỏi: “Cô ấy mất bao nhiêu tiền?”

“Hơn năm nghìn.” Anh cảnh sát liên lạc của

đội chống trộm cắp đã gọi điện cả ngày, mồm miệng khô rang cả rồi, “Anh gọi cô ấy mau đến xem có ví tiền của cô ấy không nhé.”

Thịnh Phương Đình nghĩ bụng, người phụ nữ này cũng thật hồ đồ, hơn năm nghìn tệ là hơn một tháng lương, chẳng trách hôm đó mắt cô lại sưng vù lên như vậy, chắc chắn là khóc vì mất tiền đây mà.

Khi Đàm Tĩnh ôm một đống đồ từ phòng hành chính về, Gigi ngồi bên nói: “Giám đốc Thịnh tìm cô đấy, mau vào đi!”

“Được, cảm ơn cô!” Đàm Tĩnh đã quen nói cảm ơn với đồng nghiệp, ở đây mọi người đều khách khí như vậy, dù có rút dao đánh nhau thì cũng phải cười nói cảm ơn xong rồi mới đánh.

Cô vừa đi lấy một đống văn phòng phẩm từ phòng hành chính về, vừa hay đem một phần cho anh. Thấy Thịnh Phương Đình đang trả lời thư điện tử, cô bèn để mấy thứ như bút đánh dấu, băng dính trên bàn. Thịnh Phương Đình mắc bệnh sạch sẽ, đồ đạc trên bàn lúc nào cũng gọn gàng ngăn nắp. Đàm Tĩnh vốn tinh tế, để ý thấy điều đó nên mỗi lần đưa tài liệu cho anh, cô đều sắp xếp vô cùng ngay ngắn.

Thịnh Phương Đình trả lời xong thư thấy bút đã được cắm vào ống, ghim giấy đã được đặt trong hộp, giấy note đã thay hộp mới, còn băng dính cũng được để vào nơi nó vốn phải ở đó. Ngón tay Đàm Tĩnh rất dài, lòng bàn tay có vết chai mỏng, làm việc rất nhanh nhẹn, dường như đã quá quen với việc sắp xếp này. Anh cảm thấy mình có chút thất thần, bèn hắng giọng nói: “Vừa rồi công an gọi điện tới…”

Đàm Tĩnh giật mình, theo bản năng liền nghĩ ngay rằng Tôn Chí Quân lại gây họa gì rồi… Công việc này khó khăn lắm mới có được, cô thật sự không muốn để lại bất cứ ấn tượng gì không tốt cho cấp trên. Thấy cô như chú thỏ bị kinh hãi, hai gò má chợt ửng đỏ lên, hàng mi dài cụp xuống không ngừng run rẩy như sắp khóc đến nơi, Thịnh Phương Đình hơi giật mình, bèn hỏi: “Họ bảo cô tới xem có ví tiền của mình không. Cô bị mất tiền à?”

Bấy giờ Đàm Tĩnh mới biết thì ra không phải Tôn Chí Quân gây họa, vội thở phào một tiếng, nhưng rồi lập tức trở nên dè dặt: “Vâng, tôi bị mất tiền… trên xe buýt.”

“Vậy cô đi xem sao đi. Trong điện thoại người ta không nói rõ lắm, cô tới đó xem rốt cuộc là thế nào.”

“Cảm ơn anh!”

“Không có gì.” Thịnh Phương Đình nhìn đồng hồ, “Còn hơn một tiếng nữa mới hết giờ làm việc, cô gọi xe mà đi chắc kịp.”

Trong thời gian thử việc, Đàm Tĩnh không có trợ cấp đi lại, mà đi taxi thì xót tiền. Nhưng sợ bên công an họ tan làm, cô đành phải gọi một chiếc xe. Đến nơi cô mới biết ổ trộm cắp này khá lớn, riêng di động cũng tìm lại được hơn một trăm chiếc, nhưng tiền mặt về cơ bản đã bị tiêu tán hết rồi, chỉ còn lại hơn hai vạn tệ. Cô mới bị trộm mất vài ngày, số tiền cũng không nhỏ, vì thế tên trộm còn nhớ rất rõ, khai rằng đã trộm hơn năm nghìn của một người phụ nữ ở đâu đó, tình tiết vụ án đã được đối chiếu, nhưng khoản tiền tìm lại được quá ít, vì thế theo tỷ lệ chỉ có thể trả lại Đàm Tĩnh hơn một nghìn.

Đàm Tĩnh thấy vô cùng ấm ức: “Nhưng tôi mất hơn năm nghìn cơ mà, hắn ta cũng thừa nhận đã lấy của tôi từng đó tiền.”

“Số còn lại đã bị chúng tẩu tán hết rồi, nên chỉ có thể trả lại cô theo tỷ lệ thôi.” Cảnh sát nói, “Cô như thế là may lắm rồi, có lúc phá được án nhưng chẳng thu được đống tiền mặt nào, những người bị mất đều không nhận lại được gì cả, còn thảm hơn cô nhiều.”

Đàm Tĩnh chẳng biết làm sao, đành ký tên nhận hơn một nghìn tệ. Cô thầm an ủi mình, tìm lại được chừng này vẫn tốt hơn là không tìm được. Ra khỏi đồn cảnh sát thì cũng vừa hết giờ làm việc, đường sá giờ cao điểm đông nghìn nghịt, cô không dám mang theo nhiều tiền như vậy, bèn tìm chỗ gửi tiền, rồi cẩn thận cất thẻ ngân hàng vào túi.Thịnh Phương Đình không ngờ Đàm Tĩnh vẫn quay lại văn phòng. Anh làm thêm giờ là chuyện bình thường. Lily trước khi về đã gọi giúp anh đồ ăn. Ăn được vài miếng, anh cảm thấy dạ dày không được ổn lắm, bèn đi pha một cốc cà phê, rồi về phòng làm việc tiếp tục trả lời mail. Có điều dạ dày càng lúc càng đau hơn, cà phê nóng cũng chẳng có mấy tác dụng, anh cau mày, một tay ôm bụng, một tay nhoay nhoáy dí chuột, thầm nhủ phải nhanh chóng trả lời xong mấy bức mail rồi ra hiệu thuốc đau dạ dày. Đúng lúc đó đèn bên ngoài bỗng sáng lên, ánh sáng chiếu qua cửa kính rọi vào trong. Ngỡ rằng các đồng nghiệp bên ngoài đều đã về hết nên Thịnh Phương Đình lấy làm ngạc nhiên, anh đứng dậy mở cửa chỉ thấy Đàm Tĩnh quay lại.

Thấy anh bước ra, Đàm Tĩnh cũng không hề ngạc nhiên. Thịnh Phương Đình thường xuyên tăng ca, có mấy lần cô làm thêm giờ mà anh còn về muộn hơn cô. Vì thế cô chào: “Giám đốc Thịnh, anh lại làm thêm giờ à?”

“Sao cô còn quay lại?” Không phải anh đã bảo cô về sớm để đến đồn cảnh sát sao?

“Tôi vẫn còn việc chưa làm xong.” Đàm Tĩnh dường như có chút áy náy, Lily phụ trách hướng dẫn cô luôn coi thường việc làm thêm giờ, cô ấy nói chỉ người không thể hoàn thành công việc đúng hạn mới phải làm thêm, đó là biểu hiện của việc thiếu năng lực. Lúc đó khi nghe thấy Lily nói vậy, cô chỉ cúi đầu làm thinh, không dám phản bác rằng tại sao Giám đốc Thịnh cũng làm thêm, lẽ nào anh ấy thiếu năng lực ư? Đàm Tĩnh cảm thấy dường như Lily có chút hiềm khích với mình, cô cũng không biết tại sao, nhưng bất kể Lily nói gì, cô chỉ im lặng lắng nghe.

“Đừng làm nữa, không làm hết việc được đâu.” Thịnh Phương Đình chau mày nói, “Đi nào, về thôi, tôi sẽ gọi cho bảo vệ bảo họ khóa cửa.”

Lúc này Đàm Tĩnh mới phát hiện ra nét mặt và dáng vẻ không bình thường của Thịnh Phương Đình, thấy anh đang nhăn nhó ôm bụng, cô không kìm được, liền hỏi: “Giám đốc Thịnh, anh không được khỏe à?”

“Tôi hơi đau dạ dày, mua chút thuốc uống là ổn thôi.”

Thịnh Phương Đình sống một mình, áp lực công việc lại lớn, ăn uống thất thường, vì thế thường xuyên bị đau dạ dày. Mỗi lần đau chỉ cần uống thuốc vào là đỡ nên anh cũng không để tâm nhiều. Thấy sắc mặt anh tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi, hẳn đang đau đớn vô cùng, Đàm Tĩnh bèn hỏi: “Để tôi đưa anh đi mua thuốc.”

“Không cần đâu, cô về đi.”

Thịnh Phương Đình quyết định không làm tiếp nữa, khi gọi bảo vệ anh đã cảm thấy bụng đau hơn bình thường. Ra đến thang máy, anh vẫn giữ phong độ, kiên quyết bảo Đàm Tĩnh vào trước rồi ấn nút đi xuống. Đèn trong thang máy rất dịu nhưng hôm nay anh lại thấy vô cùng chói mắt, anh ngẩng lên nhìn ngọn đèn, bất giác nheo mắt lại. Cửa thang máy vừa khép, cổ họng anh chợt thấy ngòn ngọt, rồi một ngụm máu phụt ra.

Đàm Tĩnh hốt hoảng kêu lên: “Giám đốc Thịnh!”

Lúc này Thịnh Phương Đình đã mềm nhũn cả người, gục xuống, Đàm Tĩnh chưa từng trải qua chuyện này, cũng không đủ sức đỡ anh dậy. Hai mắt anh nhắm nghiềm, nhưng lồng ngực vẫn phập phồng lên xuống, rõ ràng là còn thở. Cuối cùng cô cũng sực tỉnh, vội càng lấy điện thoại gọi cấp cứu. Người nhận điện vô cùng bình tĩnh, hỏi triệu chứng, hỏi địa chỉ rồi bảo mười lăm phút nữa xe cấp cứu sẽ đến.

Thang máy xuống đến tầng một, trong sảnh có bảo vệ, cô vội gọi người đến giúp. Hai anh bảo vệ chạy lại giúp cô dìu Thịnh Phương Đình, anh đã mất đi ý thức, gọi thế nào cũng không có phản ứng, khóe miệng còn vương vết máu, trên cổ áo cũng lấm tấm đầy máu, nhìn rất đáng sợ.

Đàm Tĩnh cố gắng nhớ lại những phương pháp cấp cứu, vì Tôn Bình nên cô đã tự học về cấp cứu từ lâu. Cô nhờ bảo vệ đặt Thịnh Phương Đình nằm ngửa, để đầu anh nghiêng sang một bên, phòng khi anh lại nôn ra làm tắc đường thở, rồi chờ xe cấp cứu đến.

Cũng may xe cấp cứu đến rất nhanh, bác sĩ đi theo xe xử lý qua một lượt rồi hỏi: “Cô là người nhà bệnh nhân à?”

“Không, tôi là đồng nghiệp.”

“Vậy theo chúng tôi vào viện đi, xem ra anh ta bị xuất huyết dạ dày rồi, chắc chắn phải nhập viện.”

Lên xe cấp cứu, Đàm Tĩnh mới sực nhớ ra mình phải báo cáo cho cấp trên, nhưng có thể gọi cho ai đây? Cấp trên của cô là Thịnh Phương Đình, cấp trên của Thịnh Phương Đình chính là Phó tổng giám đốc rồi. Tuy trong danh bạ có số của Phó tổng giám đốc, nhưng cô không rõ có nên kinh động tới ông ta không. Cô lập tức nhớ lại lời dặn dò của Lily lúc mới vào công ty, cô ấy nói những việc như sinh lão bệnh tử, huấn luyện, thăng chức, sát hạch đều cho HR quản lý, vì thế HR là bộ phận vô cũng quan trọng.

Giờ Giám đốc Thịnh xảy ra chuyện, bản thân cô lại không có cách nào liên lạc với người nhà anh ta, bèn mở danh bạn gọi cho giám đốc Nhân sự, Thư Cầm.

Thư Cầm đang ăn cơm cùng Nhiếp Vũ Thịnh. Từ sau khi Nhiếp Vũ Thịnh đề nghị và cô đồng ý qua lại với anh, hai người bắt đầu ăn cơm tối cùng nhau. Phần lớn là do Nhiếp Vũ Thịnh đi chợ, cô đến à anh làm cơm. Vì nếu Nhiếp Vũ Thịnh làm ca sáng thì sẽ về sớm hơn cô, nên có thời gian đi chợ, mà cô thật sự đã ngấy đến tận cổ những quán ăn ngoài, thích tự nấu cơm ăn, có điều bình thường nấu xong bữa cơm cũng chỉ thui thủi ăn một mình, vô cùng buồn chán, giờ có Nhiếp Vũ Thịnh, hai người ăn khá nhiều, khiến Thư Cầm hào hứng hẳn lên, thế nên hình thức này kéo dài liên tục mấy ngày liền. Nhiếp Vũ Thịnh thích tĩnh chứ không thích động, có lúc mổ xong anh cũng lười chẳng buồn nói năng gì. Huống hồ bây giờ ông Nhiếp Đông Viễn đang nằm viện, hằng ngày ngoài lúc làm việc, anh phải chăm sóc bố. Vì thế anh thấy kiểu gặp gỡ này cũng chẳng có gì không tốt. Tuy như vậy không thể coi là hẹn hò nhưng ngoài Đàm Tĩnh ra anh cũng chưa từng có người bạn gái nào khác. Anh biết hẹn hò thì nên tặng hoa, đi xem phim, đi dạo ngắm sao, nhưng anh không làm được những chuyện đó với Thư Cầm. Hai người đã quá hiểu nhau, chưa kết hôn mà cứ như đôi vợ chồng già vậy, xong việc liền về nhà ăn cơm.

Thư Cầm vừa bưng nồi canh đặt lên bàn thì có điện thoại, số lạ. Cô vừa nhận điện liền nghe thấy tiếng còi hú chói tai, dường như rất gần với điện thoại, còn cả giọng phụ nữa hoảng hốt: “Giám đốc Thư, tôi là Đàm Tĩnh, Helen của bộ phận kế hoạch. Giám đốc Thịnh bị ngất trong thang máy khi đang làm tăng ca. Anh ấy thổ huyết, tôi gọi cấp cứu rồi, đang trên đường đến bệnh viện, chị xem phải làm sao đây?”

Thư Cầm giật mình, vội hỏi: “Bệnh viện nào?”

Đàm Tĩnh vẫn chưa biết, vội hỏi bác sĩ trên xe, nghe anh ta nói, cô bèn báo lại cho Thư Cầm.

Thư Cầm vừa nghe đã biết không phải một trong ba bệnh viện tốt nhất, hỏi thêm mấy câu về tình hình của Thịnh Phương Đình rồi tắt máy, quay sang nói với Nhiếp Vũ Thịnh: “Anh đừng ăn nữa, mau giúp em việc này!”

“Việc gì?”

“Anh gọi cho phòng Cấp cứu của các anh, giám đốc bộ phận Kế hoạch công ty em bị xuất huyết dạ dày, có thể phải phẫu thuật. Giờ xe cấp cứu đang đến bệnh viện XX, chắc chắn là không ổn. Em muốn đưa anh ấy đến bệnh viện các anh, anh tìm giúp em một bác sĩ giỏi mổ chính nhé.”

“Thường thì xuất huyết dạ dày không cần mổ.”

Thư Cầm nói: “Năm ngoái em làm tiểu phẫu lấy sỏi mật tại bệnh viện XX suýt nữa thì gặp sự cố, em tức đến… Nói chung bệnh viện đó không đáng tin, chẳng biết có chẩn đoán nhầm hay không nữa. Dù làm gì thì cũng phải chuyển đến bệnh viện của các anh. Bệnh viện bên anh lớn, có danh tiếng, hơn nữa anh lại làm việc ở đó, quen biết bác sĩ y tá.”

Nhiếp Vũ Thịnh kinh ngạc: “Năm ngoái em phẫu thuật sỏi mật? Sao không đến bệnh viện bọn anh?”

“Còn không phải sợ làm phiền anh sao? Năm ngoái anh phải thi lên Phó chủ nhiệm, bận tối ngày, em nào dám tìm anh. Mau lên đi, dù sao anh vẫn còn nợ em một món ân tình, mau gọi cho đồng nghiệp của anh, tìm một bác sĩ tốt cho đồng nghiệp em đi. Giờ em là bạn gái anh, anh phải lo điều bạn gái lo, nghĩ điều bạn gái nghĩ chứ!”

Nhiếp Vũ Thịnh nghĩ ngợi, rồi gọi cho phòng Cấp cứu hỏi xem ai trực ban, sau đó lại gọi cho chuyên gia dạ dày, một Phó chủ nhiệm vô cùng nể mặt anh, lập tức đồng ý đến bệnh viện ngay, xem tình hình bệnh nhân rồi quyết định phương án điều trị.

Nhiếp Vũ Thịnh nói: “Anh trước nay chưa bao giờ nợ ân tình của đồng nghiệp, vì em mà đã nợ hai lần rồi đấy.”

“Vậy em lấy thân đền đáp anh là được rồi.” Thư Cầm đùa, rồi gọi cho Đàm Tĩnh bảo cô chuyển viện.

“Helen à, tôi Thư Cầm đây, tôi đã liên hệ với phòng Cấp cứu của bệnh viện Phổ Nhân rồi. Đúng, bệnh viện Phổ Nhân, cô mau cho xe cấp cứu đến đó đi. Không sao, bọn tôi làm thủ tục chuyển viện rồi… Đúng, chuyển viện. Có Chủ nhiệm Lưu sẽ đợi mọi người, ông ấy là chuyên gia về các bệnh dạ dày, những chuyện còn lại cứ để cho ông ấy. Tôi sẽ tới đó nộp tiền đặt cọc ngay…”

Thư Cầm gác máy, quay sang nói với Nhiếp Vũ Thịnh: “Đi nào, đến bệnh viện. Đích thân anh đến nói chuyện với Chủ nhiệm Lưu, nhất định ông ấy sẽ quan tâm hơn.”

“Chủ nhiệm Lưu kỹ thuật rất giỏi, huống hồ xuất huyết dạ dày thường không cần phẫu thuật. Dù có phải mổ chăng nữa chỉ là tiểu phẫu thôi…”

“Với anh thì làm gì có đại phẫu. Anh đã giúp thì giúp cho trót, cùng em đến bệnh viện đi! Giờ em là bạn gái của anh, em có việc anh cũng phải chờ em đi chứ?”

Nhiếp Vũ Thịnh không nói được gì, mỗi khi Thư Cầm lôi ra câu “em là bạn gái của anh”, anh lại cứng họng, đành làm theo yêu cầu của cô.

Vào phòng Cấp cứu, thấy bác sĩ Thường trực ban, Nhiếp Vũ Thịnh liền hỏi: “Chủ nhiệm Lưu đâu rồi?”

“Vừa có ca cấp cứu xuất huyết dạ dày, lượng máu chảy quá nhiều phải phẫu thuật, ông ấy ở phòng phẫu thuật trên tầng 38.”

“Ồ, tôi biết rồi. Bệnh nhân ở đâu? Tôi có thể thă

“Bệnh nhân được đưa vào phòng tiền phẫu rồi.”

Nhiếp Vũ Thịnh nói: “Tôi dẫn đồng nghiệp của bệnh nhân đến, nộp tiền ở đâu vậy?”

Bác sĩ Thường chưa kịp nghĩ thông tại sao đồng nghiệp của bệnh nhân lại đi cùng Nhiếp Vũ Thịnh, chỉ cười hi hi nói: “Anh chưa bao giờ phải trực khám bệnh nên không biết cả nơi nộp tiền nhỉ?” Anh ta bảo một y tá dẫn Thư Cầm đi nộp tiền, quan sát dáng người phía sau của cô, rồi hỏi Nhiếp Vũ Thịnh, “Bạn gái anh đấy à?”

Nhiếp Vũ Thịnh không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, anh cảm thấy chưa đến lúc công khai mối quan hệ này, hơn nữa quan hệ giữa anh với Thư Cầm, phải nói thế nào nhỉ? Thực sự là quá đơn giản, nhưng cũng quá phức tạp. Thấy anh như vậy, bác sĩ Thường lại nghĩ anh mặc nhận: “Cuối cùng cũng hiểu ra rồi hả? Nếu các cô y tá trong bệnh viện biết được, chắc sẽ tan nát cõi lòng hết mất thôi.”

“Năm ngoái anh kết hôn, cõi lòng họ đã tan nát rồi, đâu cần đến lượt tôi?”

“Oa, Nhiếp Vũ Thịnh, anh lại còn đùa với tôi cơ đấy… Tôi cứ tưởng cả đời này anh chỉ biết lạnh lùng nghiêm túc thảo luận chuyện công việc thôi chứ… Xem ra anh yêu thật rồi. Khi yêu tâm trạng sẽ rất tốt…”

Nhiếp Vũ Thịnh cảm thấy không có cách nào giao lưu được với anh ta, đành im lặng. Một lát sau Thư Cầm trở lại, bác sĩ Thường chủ động chào cô, Thư Cầm là người nhanh nhẹn, hơn nữa lại làm HR, chỉ cần cô muốn, cô có thể nói chuyện vui vẻ với bất cứ ai. Nói chuyện với bác sĩ Thường mấy câu, cô đã biết anh ta là bác sĩ khoa Tiêu hóa, hôm nay trực ca đêm.

“Bác sĩ Thường, chúng tôi còn một đồng nghiệp nữa, cô ấy đâu rồi?”

“Bác sĩ Từ đang nói chuyện với cô ấy trước khi làm phẫu thuật, cô ấy sống chết không chịu ký tên vào giấy đồng ý phẫu thuật, phải đợi cô đến mới ký, cô ấy nói không thể gánh được trách nhiệm này. Vẫn đang ngồi trong văn phòng ấy.”

“Vậy tôi đi ký.” Thư Cầm nói, “Đòng nghiệp tôi không còn người nhà ở trong nước, tôi là chủ quản Nhân sự của công ty, tôi ký thay anh ấy được chứ?”

“Đương nhiên là được.” Bác sĩ Thường nói, “Để tôi dẫn mọi người đi.”

Nhiếp Vũ Thịnh vừa bước vào văn phòng liền trông thấy Đàm Tĩnh, những âm thanh hỗn tạp trong khu cấp cứu, ánh đèn nhấp nháy của xe cứu thương bên ngoài cửa sổ, mọi hình ảnh và ánh sáng phía sau càng làm nổi bật dáng dấp của cô. Cô ngồi thẳng lưng, đầu hơi cúi xuống, ánh đèn chiếu khiến bóng cô đổ dài trên tường, cô đơn vời vợi.

Nghe Thư Cầm gọi: “Helen.” Đàm Tĩnh ngoảnh lại, nhìn thấy Nhiếp Vũ Thịnh, cô hơi giật mình, nhưng rồi lại nhanh chóng đứng dậy, cụp mắt che giấu cảm xúc.

Thư Cầm nói: “Việc ở đây cứ giao cho tôi, cô về nghỉ ngơi đi, con còn đợi ở nhà.”

Đàm Tĩnh nói nhỏ: “Cảm ơn chị, Giám đốc Thư.”

“Đâu có, tôi phải cảm ơn cô mới phải. Bao giờ Giám đốc Thịnh phẫu thuật xong tôi sẽ cho anh ấy biết là cô đã cứu anh ấy.”

“Đâu có, tôi chỉ vừa hay làm thêm giờ thôi.”

Thư Cầm mỉm cười: “Vậy về nhà sớm đi, đi đường cẩn thận.”

Đàm Tĩnh lại khẽ nói “cảm ơn” rồi đi ra cửa, lúc ngang qua chỗ Nhiếp Vũ Thịnh, cô cố ý nghiêng người tránh đi, dường như đi quá gần anh cũng là một loại cấm kỵ.

Nhiếp Vũ Thịnh chỉ thấy một làn gió nhẹ lướt qua, Đàm Tĩnh đã vượt qua chỗ anh, cô đi rất nhanh, bước chân cũng rất nhẹ, giống như một con vật nhỏ rụt rè và căng thẳng vậy.

Nhiếp Vũ Thịnh không quay đầu lại, chỉ dửng dưng nhìn về phía trước. Sau khi thật sự tuyệt vọng, anh không còn muốn gặp lại Đàm Tĩnh nữa. Không, thật ra ngay từ sau đêm mưa gió bão bùng bảy năm trước anh đã không muốn nhìn thấy cô nữa. Mỗi khi nhìn thấy cô, anh lại thấy vừa đau lòng vừa hổ thẹn. Chính bản thân anh cũng không thể hiểu nổi tại sao anh cứ như bị trúng tà, mãi mãi không sao thoát khỏi câu thần chủ của cô.

Thư Cầm đã ngồi xuống nói chuyện với bác sĩ, có vài vấn đề cô không hiểu, quay lại gọi Nhiếp Vũ Thịnh thì thấy anh đang thất thần, hàng lông mày nhăn tít, môi mím chặt, hai bàn tay buông thõng bên hông vô thức siết chặt lại.

Thư Cầm rất ngạc nhiên, lại goi: “Nhiếp Vũ Thịnh?”

Nhiếp Vũ Thịnh sực tỉnh, giống như cô, anh cũng đã có một sự khởi đầu mới, không phải sao? Giờ Thư Cầm là bạn gái anh, anh không nên thất thần khi nhìn thấy Đàm Tĩnh nữa, như thế quá bất công với Thư Cầm. Anh ừm một tiếng, tiến lại giải thích cho cô một vài thuật ngữ, sau đó Thư Cầm nhanh chóng đồng ý ký vào giấy phẫu thuật.

Trên đường đưa Thư Cầm về, Nhiếp Vũ Thịnh phải cực kỳ kiềm chế không hỏi tại sao Đàm Tĩnh lại thành đồng nghiệp của cô. Trước đây Đàm Tĩnh làm thu ngân của cửa hàng bánh ngọt, cuộc sống rất khó khăn. Mà Thư Cầm lại làm ở công ty thực phẩm nổi tiếng, chiếm lĩnh một thị phần không nhỏ không chỉ về mảng điểm tâm kiểu châu u mà còn về đồ uống. Nhiếp Vũ Thịnh nghĩ, không lẽ nơi Đàm Tĩnh làm trước đây thuộc chuỗi cửa hàng công ty Thư Cầm?

Tại sao số phận cứ đẩy cô đến bên anh? Thật ra anh đã không muốn nhìn thấy cô từ lâu rồi.

Ngày hôm sau, khi Đàm Tĩnh đi làm, cả công ty đều đã biết Thịnh Phương Đình đột nhiên xuất huyết dạ dày phải nhập viện. Ngay từ sáng sớm, Chủ tịch Hội đồng quản trị ở tận Thượng Hải đã gửi thư điện tử về bày tỏ sự quan tâm, đồng thời nhắc nhở toàn bộ nhân viên hãy chú ý giữ gìn sức khỏe. Sau đó Tổng giám đốc giao cho Phó giám đốc bộ phận Kế hoạch Trần Sinh tiếp quản công việc của bộ phận trong thời gian Thịnh Phương Đình nằm viện.

Trần Sinh gọi Đàm Tĩnh vào văn phòng, nói: “Giám đốc Thịnh không có người thân ở trong nước, nên công ty quyết định thuê hộ lý chăm sóc cho anh ấy. Việc này cô lo liệu đi, chi phí cô cứ viết hóa đơn thuế việc công, mang về cho Lily, cô ấy sẽ đến Tài vụ thanh toán. Ngoài ra, cô là trợ lý hành chính, Giám đốc Thịnh bị ốm, mấy ngày tới cô cũng đừng làm việc khác nữa, hằng ngày đến chăm sóc anh ấy một chút.”

“Vâng.”

“Thôi, mau đến bệnh viện đi.”

Trợ lý hành chính thật ra chỉ là làm việc vặt trong văn phòng, vì thế Trần Sinh mới sắp xếp cho cô đến bệnh viện. Đàm Tĩnh chưa từng làm việc này, đến bệnh viện hỏi mới biết trong bệnh viện có dịch vụ chăm sóc đặc biệt, tìm y tá trưởng là thuê được người. Tuy công ty chi tiền nhưng Đàm Tĩnh vẫn cẩn thận lựa chọn một hộ lý nam nhìn có vẻ khỏe mạnh lại trung thực.

Thịnh Phương Đình đã tỉnh lại, ánh sáng lờ mờ từ ngoài cửa sổ khiến anh nhất thời không biết mình đang ở đâu. Anh chớp mắt, mơ hồ nhìn thấy phía trên có bình truyền dịch. Bỗng anh nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng: “Giám đốc Thịnh, anh tỉnh rồi?”

Anh thấy toàn thân rã rời, đầu óc váng vất, thật sự không có sức để nói chuyện nữa. Bóng dáng người đó rất mơ hồ, anh chỉ nhìn thấy một cái bóng trắng, còn tưởng là y tá, nhắm mắt một lúc anh mới phát hiện, thì ra là Đàm Tĩnh. Cô đứng ngược sáng, cả người chìm trong quầng sáng vàng nhàn nhạt, khiến hình ảnh cô trở nên mơ hồ, không chân thực.

“Phó giám đốc Trần sắp xếp tôi qua thăm anh. Đây là Tiểu Phùng, hộ lý do công ty để chăm sóc anh trong thời gian nằm viện.”

Thịnh Phương Đình gật đầu. Sớm nay thuốc mê hết tác dụng, anh đau đầu không ngủ được, mãi đến khi trời sáng hẳn mới thiếp đi một lát, lúc này chỉ thấy vô cùng mệt mỏi.

“Bác sĩ nói anh vẫn chưa ăn được, để tôi lau mặt giúp anh, sẽ dễ ngủ hơn một chút.”

Chiếc khăn mặt ấm áp chạm nhẹ lên mặt khiến anh cảm nhận được sự dịu dàng vô hạn. Đàm Tĩnh rất có kinh nghiệm chăm sóc người ốm, bàn tay cô vừa êm ái lại nhẹ nhàng. Cô cùng Tiểu Phùng giúp anh trở mình nằm nghiêng để ngủ cho thoải mái. Dường như dạ dày cũng không còn đau nữa, anh lại ngủ thiếp đi.

Khi đến thay thuốc, y tá rất thân thiện với Đàm Tĩnh, còn cười hỏi cô: “Cô là người nhà bệnh nhân à?”

“Không, tôi là đồng nghiệp.”

“À, vậy tôi hỏi chút, cô gái tối qua… cô gái rất xinh đẹp ấy, cũng là đồng nghiệp của các cô, có phải bạn gái của bác sĩ Nhiếp không?”

Đàm Tĩnh sững người, đầu óc trở nên trống rỗng, mấy giây sau mới nghe thấy giọng nói của mình như len qua kẽ răng: “Tôi không biết…”
Bình Luận (0)
Comment