“Có chuyện gì sao Yên Nhi? Sao cậu trông buồn vậy?”
“Không có gì đâu, Lục Doanh. Mình chỉ mắc một sai lầm lớn.” Tôi cười với cô ấy.
Khi chúng tôi ngồi trong phòng khách của cô ấy, tôi không thể ngừng đảo mắt nhìn xung quanh. Nơi này vẫn không thay đổi. Nơi này từng là nơi tôi khi tôi rơi vào bước đường cùng.
“Yên Nhi,cậu ăn bánh đi. Mình đã làm một ít bánh quy.”
Tôi thấy đồ ăn cô ấy đặt bàn, tôi với lấy và nếm thử chúng
“Lục Doanh, sao cậu không trở thành một thợ làm bánh? Cậu làm bánh rất ngon mà?.”
Lục Doanh cười rồi trả lời những gì tôi nói, “Chết tiệt! Đó chỉ là sở thích của mình. Nhưng mình không muốn nó thành sự nghiệp của mình.”
Chúng tôi nhìn nhau mỉm cười, cảm giác nặng nề ban nãy được thay thế bằng niềm hạnh phúc và thoải mái. Tôi cầm tách trà đặt trên bàn định nhấp một ngụm, nhưng cô ấy hỏi tôi.
“Cuộc họp của Sở Nhiễm ngày hôm qua thế nào?”
Ngạc nhiên trước câu hỏi của Lục Doanh tôi đã làm rơi cốc trà nóng đang cầm trong tay và ngay lập tức chúng rơi xuống chân tôi.
“Ôi trời! Yên Nhi. Cậu có sao không? Đợt chút, mình đi lấy đá chườm.”
“À, Lục Doanh.Mình không sao đâu, không đau đâu.”
Nhưng tôi đã nhắm mắt khi cô chườm đá lạnh vào chân của tôi.
“Ồ, vậy sao? Cậu đã nói là không đau mà,” cô ấy vừa nói, vừa cười trêu chọc tôi.
“Cảm ơn cậu, Lục Doanh.”
“Chuyện gì xảy ra với cậu? Sao cậu có thể phản ưng như vậy.”
“Không có gì, mình chỉ giật mình vì cà phê nóng thôi.” Tôi buộc mình phải cười.
Tôi đã cố gắng che giấu những bí mật đằng sau nụ cười của mình. Nhưng dù vậy, trong tim tôi lại có một cảm giác đau đớn.
Chưa đầy vài phút sau, Lục Doanh và tôi nghe thấy tiếng chuông điện thoại của cô ấy. Cô ấy lấy nó từ trong túi mình ra.
“Ồ, Yên Nhi cậu chờ mình một chút,. Là Sở Nhiễm anh ấy gọi cho mình.”
“Không sao, Cậu nghe máy của anh ấy đi.”
Ngay khi tôi nghe thấy tên anh ấy, tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn.
Cảm giác này là gì? Tôi lo lắng vì nghe tên của anh ấy sao? Anh ấy đã làm tổn thương tôi nhiều như vậy sao?
Tôi bấu chặt tay vào đùi, cúi đầu thật sâu để che đi khuôn mặt lo lắng. Cho đến khi Lục Doanh quay trở lại.
“Yên Nhi,cậu có thể giúp mình một việc không. Làm ơn,” cô ấy nói với một nụ cười trong khi xoa hai lòng bàn tay vào nhau.
“Hả, tại sao? Đó là chuyện gì?”
“Là Sở Nhiễm. Anh ấy muốn gặp mình ở công viên giải trí. Anh ấy nói anh ấy có điều muốn nói với mình? Nhưng bây giờ, có một trường hợp khẩn cấp ở bệnh viện, và mình phải đi đến đó.”
“Cậu định nhờ mình làm cái gì vậy, Lục Doanh?” Cặp lông mày của tôi nhướng lên khi tôi trả lời những điều cô ấy nói.
“Vậy nên. Cậu có thể đi gặp Sở Nhiễm một lát được không? Mình sẽ đến ngay sau khi mình hoàn thành công việc. Năn nỉ cậu đấy, Yên Nhi. Làm ơn giúp mình đi mà.”
“Tớ không muốn! Anh ấy là hôn phu của cậu, cậu nên đi gặp anh ấy thì hơn, Lục Doanh.”
“Mình đi đây, Yên Nhi. Mình sẽ đến trễ một chút, vậy nên cậu hãy đưa hộp giày này trước cho anh ấy giùm mình.
“Huh?” Tôi thấy cô ấy đặt chiếc hộp vào lòng bàn tay tôi
“Đợi đã, sao lại là mình?” Tôi nói.
“Bởi vì, trong tất cả mọi người. Cậu là người duy nhất mình tin tưởng, nên đừng từ chối, có được không?” Cô ấy nháy mắt nói với tôi.
Có một nỗi đau nào đó trong tim tôi khi cô ấy nói rằng tôi là người duy nhất mà cô ấy tin tưởng.
Không biết cô ấy sẽ phản ứng như thế nào khi biết được bí mật của tôi cùng với chồng chưa cưới của cô ấy.
“Được rồi. Yên Nhi. Không thì thế này nhé. Chỉ cần cậu dưa cái hộp này cho anh ấy, và nói với anh ấy tôi có thể đến muộn một chút, sau đó cậu có thể về nhà, được chứ? Giúp mình đi mà làm ơn.” Cô ấy nói.
“Cậu sẽ đến đó mà phải không? Tại sao cậu lại không tự mình đưa.”
“Sự thật là, mình không biết liệu mình có thể đi được hay không và mấy giờ mình sẽ hoàn thành xong việc, vì vậy, Yên Nhi. Làm ơn giúp mình một lần này thôi.”
Tôi chỉ biết thở dài trước yêu cầu của bạn mình.
“Ồ, thôi nào! Chỉ cần nhanh lên là không thể không đi.” “Được rồi!” anh ấy nói trong khi mỉm cười.
“Cậu cần hoàn thành nhanh công việc, rồi đến đó. Được chứ?”
“Được rồi!” Cô ấy nói trong khi mỉm cười.
Sau cuộc trò chuyện, tôi cầm lấy hộp quà mà cô ấy đưa, uống trà và ăn một ít bánh quy mà bạn tôi chuẩn bị, rồi tôi chào tạm biệt cậu ấy.
Khi tôi rời khỏi nhà cô ấy, tôi không thể ngăn trái tim mình hồi hộp hết đợt này đến đợt khác. Tôi sẽ nói gì khi gặp anh ấy?
Lục Doanh có nói là tôi sẽ đến không?
Tôi quên hỏi cậu ấy điều này.
“Không sao đâu, Yên Nhi. Lục Doanh đã nhờ mày giúp đỡ, mày chỉ cần đưa cái này cho anh ấy”. Tôi nghỉ thầm.