Nô Lệ Của Ceo

Chương 23

Sáng hôm sau, tôi đang nằm trên giường, mắt nhìn chằm chằm lên trên trần nhà. Những chuyện xảy ra đêm qua giống như một giấc mơ, một giấc mơ mang đến cho tôi rất nhiều hoang mang. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày tôi nghe được những lời đó từ miệng anh ấy.

Tôi lấy gối che mặt mình lại.

Tại sao vậy? tại sao tôi lại muốn tha thứ cho anh ấy sau khi anh ấy đã làm tổn thương tôi, sẵn sàng tha thứ cho anh ấy sau tất cả mọi chuyện? Tại sao vậy Yên Nhi? Tại sao?

Đang chìm trong suy nghỉ của mình tôi bỗng nghe thấy tiếng chuông cửa đột ngột vang lên. Đó là ai? Ai đang bấm chuông?

Mặc dù lười đứng dậy, nhưng cũng không thể làm gì khác hơn là đi ra mở cửa. Khi tôi mở nó ra, tôi thấy khuôn mặt của Lục Doanh với vài chiếc bánh rán đang cầm trong tay.

“Lục Doanh?” Tôi tự hỏi.

“Sở Nhiễm nói, cậu không có ở văn phòng nên mình đến đây tìm cậu, mình có mang theo đồ ăn chúng ta có thể chia nhau cùng ăn.”

Tôi mời cô ấy vào nhà và chúng tôi ngồi xuống ở bộ bàn ghế chính giữa căn phòng. Tôi cố nặn ra một nụ cười để che đi sự nghi ngờ trong lòng.

“Trông ngon quá, Lục Doanh”

Cô ấy cười trước khi trả lời tôi, “tất nhiên, đây là hương vị yêu thích của mình.” Cô ấy mĩm cười.

Chúng tôi bắt đầu ăn và uống trà thì đột nhiên điện thoại của tôi reo lên, tôi thấy tên của bố với một tin nhắn trên màn hình.

“Ai vậy, Yên Nhi? Cô ấy hỏi.

“Bố mình, ông ấy muốn gặp mình.”

“À, vậy sao? Vậy cậu đừng đến chỗ họ muộn.”

“ mình biết rồi, cậu đi cùng mình đi Lục Doanh.”

“Hả? Sao mình cũng phải đi cùng”

“Để bọn mình có thể cảm ơn cậu một lần nữa. Kể từ khi cậu giúp mình bảo lãnh bố mình ra khỏi tù và còn giúp mình chăm lo cho mẹ, cậu đã không đến bệnh viện lần nào nữa.” Tôi thoáng thấy khuôn mặt Lục Doanh có vẻ thoáng chút lo lắng.

“Lục Doanh, cậu không sao chứ?”

“Hả? Ừ, Yên Nhi. Mình không sao đâu.” Rồi cô khẽ cúi đầu.

“Không sao đâu, Lục Doanh. Nếu bây giờ cậu không muốn thì lần sau gặp họ cũng được”

“Đ-Được rồi, Yên Nhi. Mình sẽ đi.” Tôi thấy một nụ cười trên khuôn mặt cô ấy, nhưng đó là một nụ cười nhuốm đầy sự lo lắng. Có vẻ như điều gì đó đang khiến cho bạn tôi lo lắng?

Khi chúng tôi ăn xong, chúng tôi ngay lập tức xuống bãi đậu xe, rồi lên xe. Tôi bắt đầu lái xe về phía bệnh viện. Nhưng tôi vô tình thoáng thấy những ngón tay của Lục Doanh lúc này đang điên cuồng bấu vào nhau.

Tôi chắc rằng cô ấy có vấn đề, nhưng có thể là vấn đề gì?

****

Một lúc sau chúng tôi cũng đến được bệnh viện nơi bố mẹ tôi đang ở. Đi đến phòng bố mẹ tôi đang ở, vừa mở cửa ra, tôi nhìn thấy ngay hai người đang quan tâm chăm sóc nhau, lúc nào họ cũng vậy họ là những người quan trọng nhất trong lòng tôi.

“Bố, mẹ. Chúng con mới đến,”

“Vào đi con. Vào đây ngồi” ông nói bố nói.

Tôi ngay lập tức đi vào và ngồi vào chiếc ghế ở đó, nhưng Lục Doanh vẫn có vẻ lo lắng cho đến bây giờ.

“Lục Doanh, sao thế? Có chuyện gì với cậu sao?” Tôi hỏi cô ấy

“Không có gì đâu, Yên Nhi” tôi nhận thức được sau nụ cười của cô ấy là nỗi buồn giấu kín. Tôi không biết thứ đó là gì, nhưng tôi sẽ tôn trọng nó ngay cả khi cô ấy không muốn nói.

“Cháu là Lục Doanh sao?”

Suy nghĩ của tôi bị gián đoạn khi bố lên tiếng.

“Vâng ạ”

“Sao giờ cháu mới đến thăm chúng ta. Cháu có biết chúng ta muốn cảm ơn cháu từ lâu lắm rồi không. Nhưng con gái chúng ta nói với chú rằng cháu rất bận.”

“ V-Vâng, lúc đó cháu khá bận, cháu có rất nhiều công việc ở bệnh viện, c-cháu xin lỗi.”

Cô ấy nhẹ nhàng cúi đầu, nhưng tôi có thể nói rằng tay cô ấy đang run rẩy.

“Chúng ta sẽ không mong muốn sẽ cản trở công việc của cháu. Nhưng rất cảm ơn vì những điều cháu đã giúp đỡ gia đình chúng ta. Dù chúng ta không có quan hệ huyết thống nhưng cháu vẫn sẳn lòng giúp đỡ chúng tôi. Cảm ơn cháu rất nhiều.”

“K-không có gì đâu ạ”

Bố tôi đứng dậy đi bên bàn chứa đầy các món ăn hỏi.

“Các còn đã ăn gì chưa, Yên Nhi? Nào, lại đây chúng ta cùng ăn” bố tôi nói.

Tôi vô tình nhìn thoáng qua khuôn mặt của Lục Doanh, nhận ra sự kinh ngạc trong mắt cô ấy khi nhìn bố tôi chuẩn bị bàn ăn.

Nhưng, có lẽ tôi chỉ đang tưởng tượng mà thôi.

Chúng tôi bắt đầu vừa ăn vừa nói chuyện, tôi cũng nhận thấy nét mặt bạn tôi bây giờ đã không còn lo lắng như trước.

“Cháu biết không, Lục Doanh,” Tôi nghe bố nói “Mặt cháu trông quen quen, chúng ta đã từng gặp nhau chưa?” Cả hai chúng tôi đều ngạc nhiên khi nghe thấy tiếng bát vỡ. Lục Doanh đã làm rơi cái bát đang cầm trong tay.

“Lục Doanh có vấn đề gì thế?”

“Yên Nhi, xin lỗi. Bây giờ mình có một chút việc khẩn cấp, cần mình phải đến đó, cậu cần gì cứ gọi cho mình. Tạm biệt mọi người” cô nói một lượt rồi nhanh chóng chạy ra khỏi cửa. Tôi định nói nhưng cô đã không còn ở trước mặt tôi nữa.

Lục Doanh, dù cậu có gặp vấn đề, mình vẫn ở ngay đây. Tôi nghỉ thầm trong lòng.

Bình Luận (0)
Comment