Nô Lệ Của Ceo

Chương 36

Một lúc sau, tôi lên máy bay. Lúc máy bay cất cánh, là lúc tôi để lại quá khứ phía sau. Nó là chuyển bay cất cánh ước mơ của tôi ở một thành phố mới, một cuộc sống mới. Bỏ lại những chuyện không vui, những nổi đau mà tôi đã trãi qua ở thành phố B, thành phố nơi tôi lớn lên. Tôi lén nhìn qua ô cửa sổ, thành phố B ngày càng nhỏ và dành biến mất khỏi tầm mắt tôi. Tôi tự nhủ với bản thân, đây không phải kết thúc, mà là một khởi đầu mới, một cuộc sống mới.

***

Chiếc máy bay tôi đang đi bắt đầu hạ cánh. Môi trường xung quanh khác, con người khác, bây giờ tôi sẽ bắt đầu xây dựng lại bản thân.

“Chào mừng đến với California“ tiếng thông báo ở lao phát thanh sân bay.

Tôi mỉm cười với những gì tôi nghe thấy, tôi cảm thấy tốt hơn, cuộc sống mới của tôi bắt đầu ở một thành phố mới có tên là San Francisco.

“Xin lỗi cho tôi hỏi. Tôi có thể thuê xe đi đến khách sạn của mình ở đâu.”


“Xin lỗi. Bạn là người Trung Quốc sao.” Tôi quay lại khi nghe thấy một giọng nói từ sau.

“V-Vâng,” tôi nói trong khi nhìn vào một người đàn ông mà tôi không biết.

“Này… cô có biết không. Cuối cùng tôi cũng tìm được một người Trung Quốc hợp ý tôi.”

Tôi đã định rời đi nhưng

“Này. Đợi tí! Cô thật tệ.” Anh ta cườu nói.“Cô-cô có thể sẽ cần đến sự giúp đỡ của tôi giúp,?” anh ta nháy mắt với tôi.

“Xin lỗi. Tôi không cần anh giúp, anh hãy tim-“

“Thôi nào, tôi biết tôi có thể giúp cô mà.” Tôi chưa nói hết câu, anh đã lập tức kéo tay tôi và nói.

“Đ-Đợi đã! anh định đưa tôi đi đâu vậy?”

“Đến xe tôi đi, cô đi đâu tôi đều có thể đưa cô đi.” Anh ta kéo tôi đi.

Tôi rút tay ra khỏi tay anh ta một cách mạnh mẽ.

“Anh là ai, sao lại kéo tôi.”

“À, xin lỗi xin lỗi. Tôi chưa tự giới thiệu.” Anh đứng thẳng dậy và nói tiếp. “Nhân tiện, tôi là Hạ Tuy, 25 tuổi. Tôi là người sống ở đây nên tôi nghĩ chúng ta có thể làm quen với nhau.” anh ta tự giới thiệu với một nụ cười thật tươi. Anh đưa tay ra trước mặt tôi, có ý muốn bắt tay với tôi, nhưng tôi không nắm lấy. “Thật tệ, cô đang có thai sao?”

“ không có” tôi hét lên.

“Ồ, thư giãn đi nào.” Tôi nghe thấy tiếng cười tinh nghịch của anh ấy như thể anh ấy đang trêu chọc. “Nhân tiện, tên của cô là gì?”

Tôi không biết liệu tôi có nên cho anh ta biết tên của mình không vì chúng tôi mới gặp nhau, nhưng có lẽ nó không tệ nếu nó chỉ là một cái tên, bởi vì, tôi không muốn tin tưởng vào bất cứ ai, bấy cứ người nào. Nhưng có lẽ một cái tên mà thôi, không tệ như những gì tôi nghỉ.

“Yên Nhi là tên tôi” đó là tất cả những gì tôi nói với anh ta.

“Tên của cô thật đẹp. Không những tên đẹp mà người cũng đẹp. Cô thấy chúng ta có duyên khi gặp nhau không.” Nói rồi anh ta nỏ một nụ cười thật tươi.

Vì vậy tôi chỉ phớt lờ nó và bước đi lần nữa.

“Này, chờ đã!. Cô, đợi đã. Cô!” Tôi nghe thấy anh ta hét lên khi anh ta vội vã đuổi theo tôi.

Có chuyện gì với người đàn ông này vậy sao anh ta lại muốn nói chuyện với tôi?

Cho đến khi tôi ra khỏi sân bay và nhìn nơi này. Trước kia bất cứ khi nào Sở Nhiễm và tôi đến nơi này vì các cuộc họp của anh ấy, chúng tôi luôn có người đưa đón, nhưng bây giờ, tôi chỉ có một mình, tôi không biết mình phải đi đâu.

Đang chìm trong suy nghỉ tôi tỉnh lại với hiện thực khi tôi cảm thấy có gì đó nặng trĩu trên vai tôi. Khi tôi quay qua nhìn thứ gì đang đặt trên vai mình, tôi thấy cánh tay của người lúc nãy đang đặt trên vai tôi.

“Ồ, thấy không? Tôi đã nói với cô, rằng. Cô sẽ cần sự giúp đỡ của tôi mà.” Anh nháy mắt với tôi khi anh nói. Tôi thở dài trước sự cứng đầu và bướng bỉnh của anh ta.

“Này.. tôi chịu thua anh! Anh thắng rồi. Như vậy có được chưa.”

Bình Luận (0)
Comment