Nô Lệ Của Ceo

Chương 51

Ngày hôm sau, tôi đi ra bên ngoài ban công để tận hưởng không khí trong lành. Tôi chậm rãi nhâm nhi ly cà phê trên tay rồi quay lưng nhìn về phía những đám mây xanh. Sau đó tôi từ từ nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu tận hưởng không khí trong lành của buổi sáng.

Bây giờ tôi cảm thất tâm trạng của mình rất tốt. Cảm giác thật tuyệt khi không còn phải suy nghỉ quá nhiều.

Khi tôi mở mắt ra nhìn lên bầu trời phía trước, tôi thấy một chiếc máy bay, bay ngang qua trên bầu trời. Nó làm tôi nhớ đến thành phố B, tôi nhớ đến bố mẹ mình ở thành phố B. Tôi đã không về nhà trong một khoảng thời gian dài. Tôi nhớ bố mẹ mình, không biết bây giờ có thế nào, có khỏe hay không?

Sau khi những điều đó hiện bên trong tâm trí tôi. Tôi quay người vào trong phòng lấy điện thoại rồi đi ra ngoài ban công một lần nữa. Tôi đã gọi điện cho bố tôi ngay sau đó. Sau một hồi chuông vang lên, bố tôi đã bắt máy.

“Chào bố, bố mẹ dạo này có khoẻ không ạ.” Tôi nói.

“Yên Nhi đấy à!,bố vẫn khoẻ, mẹ con bà ấy cũng khoẻ. Con có biết bác sĩ riêng của mẹ con đã nói gì không?” Ông ấy nói.

“Bác sĩ đã nói những gì ạ? Bệnh tình của mẹ trở nên nghiêm trọng hơn hay sao ạ.”

“Không phải đâu con. Ông ấy bảo rằng thời gian qua mẹ con đã tích cực điều trị nên bệnh tình của bà ấy đã được cải thiện rất nhiều, bây giờ bà ấy cũng đã có thể xuất viện được rồi.”


“Thật vậy sao ạ.”

“Đúng vậy, là thật”

Tôi ngạc nhiên trước những gì mình nghe thấy, cảm xúc của tôi bây giờ rất lẫn lộn, tôi muộn khóc thật to. Tôi muốn ngay lập tức được trở về Trung Quốc, trở về thành phố B, trở về bên vòng tay của bố mẹ để tận hưởng niềm hạnh phúc này.nhưng tôi biết điều đó là không thể.

“Bố ơi, con rất vui và hạnh phúc khi nghe tin tốt này.”

“Đúng vậy, con gái. Cảm ơn con rất nhiều vì thời gian qua con luôn cố gắng làm việc và mọi thứ. Con biết không ông ấy là một bác sĩ rất giỏi.”

“Không có gì đâu bố ạ, đó cũng là một phần trách nhiệm của con mà. Nhân tiện, bố tìm ở đâu được một người bác sĩ giỏi như vậy ạ.”

“Chuyện dài lắm con gái. Khi nào con về? Bố mẹ rất nhớ con.”

Tôi cười trước khi trả lời ông ấy. “Sắp rồi bố ạ, con gần trở về rồi ạ.”

“Được rồi con gái. Bố có rất nhiều chuyện muốn kể con nghe khi con trở về.”

“Vâng ạ. Con sẽ sớm trở về.” Cuộc trò chuyện bị cắt ngang khi tôi nghe tiếng chuông cửa bên ngoài vang lên.

Có thể là Hạ Tuy. Tôi nghỉ thầm.

“Tạm biệt bố. Con sẽ gọi lại cho bố sau ạ.” Tôi nói xong sau đó tôi cúp điện thoại. Tôi đặt ly cà phê lên bàn rồi đi ra phía cửa.

“Hạ Tuy, tại sao anh-” tôi chợt dừng lại khi nhận ra người đứng trước cửa không phải là Hạ Tuy mà là một người phụ nữ tôi không hề quen biết.

“Cô Yên Nhi phải không ạ” người phụ nữ ấy nói.

“Đúng vậy, cô tìm tôi có việc gì sao.”

“Cái này cho cô và ngài Hạ ạ.” Tôi thấy người phụ nữ ấy lấy từ trong túi 1 cái phong bì đưa đến trước mặt tôi. Cái này là cái gì? Nó dùng để làm gì?

“Xin lỗi, nhưng thưa cô. Những cái này cho tôi sao? Nó là cái gì? Người đưa nó cho tôi là ai?.”

“Đúng vậy thưa cô, nó được ngài Sở Nhiễm bảo tôi đưa đến cho cô.” Tôi nhạc nhiên mở to mắt khi nghe thấy cái tên ấy.

“Nhưng tại sao anh ấy lại đưa nó cho tôi.”

“Tôi không biết thưa cô, ngài ấy nói chỉ cần chấp nhận nó, và không còn không còn nói gì thêm nữa ạ.”Tôi nhìn vào cái phong bì cô ấy đang cầm và nhìn lại khuôn mặt cô ấy.

“Bây giờ anh ấy đang ở đâu” tôi hỏi.

Không hiểu sao trong lòng tôi vẫn còn một chút hy vọng muốn được gặp anh. Một cảm giác mà tôi hoàn toàn không thể ghét nó.

“Ngài ấy đã trở về thành phố B rồi ạ.” Sau khi nghe cô ấy nói trong lòng tôi dấy lên tia thất vọng.

Người đàn ông ấy. Anh ấy vẫn chưa thực sự thay đổi. Anh ấy vẫn là một con người hèn nhát như vậy, luôn chạy trốn mọi chuyện.

“Cái gì vây? Nó được tặng cho chúng ta hay sao?” Tôi quay qua nơi phát ra giọng nói ấy.

Giọng nói ấy là của Hạ Tuy. Anh ấy đang đứng cách người phụ nữ ấy không xa. Khi đến gần anh ấy nhận lấy phong bì mà người phụ nữ ấy đưa ra trước mặt tôi.

“Cảm ơn cô.” Anh ấy nhận lấy rồi cười.

“Đây là việc tôi nên làm. Tôi xin phép rời đi ạ.” Nói xong cô ấy rời đi, tôi và Hạ Tuy đang còn đứng trước cửa nhà của tôi.

Một lúc sau tôi mới nhần ra hành động của Hạ Tuy. Anh ấy đang mở cái phòng bì ấy ra.

“Ba tấm vé sao?” Hạ Tuy nói.

Tôi nhìn Hạ Tuy khi anh ấy nói. Ba tấm vé sao, nó để làm gì. Sở Nhiễm đã nghỉ gì mà lại tặng chúng tôi những tấm vé đó. Tôi không thể hiểu được suy nghỉ của anh ấy.

“Có vẻ những tấm vé đi công viên giải trí này sẽ rất được yêu thích đấy, Yên Nhi.” Suy nghỉ của tôi bị cắt ngang bởi lời nói của Hạ Tuy. Anh ấy nói khi đang cầm những tấm vé ấy trong tay và ngắn nhìn.

Bình Luận (0)
Comment