Sau một lúc, chúng tôi quyết định trở về bệnh viện, trở lại phòng bệnh của mẹ tôi.
Bên trong, chúng tôi bắt gặp khuôn mặt hạnh phúc của tiểu Bảo, mẹ và bố tôi, họ đang chơi với một quả bóng rất vui vẻ.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ được nhìn thấy một cảnh đẹp như vậy trước mắt mình. Đây sẽ là một kỷ niệm đẹp mà tôi sẽ trân trọng nó mãi mãi.
Hạ Tuy và tôi đến gần chỗ họ đanh chơi, sau đó chúng tôi cũng bắt đầu tham gia vào chơi cùng với họ. Nhưng ngay trước khi tôi có thể chạm vào quả bóng, tôi nghe bố nói.
“Yên Nhi, lại đây. Bố có thứ muốn đuae cho con.” Bố tôi nói.
Tôi nhanh chóng đi đến gần chỗ bố tôi, sau đó đi cùng ông đếm trước một cái tủ cách giường bệnh mẹ tôi không xa lắm.
Ông ấy kéo ngăn kéo ra. Lấy từ bên trong ra một cái bao thư màu nâu. Ông ấy cầm lấy nó rồi đưa nó cho tôi.
“Sở Nhiễm đã đưa nó cho bố trước khi cậu ấy rời đi, đó là thứ duy nhất mà cậu ấy đưa cho bố giữ giùm để đưa nó lại cho con.” Tôi nhìn vào phong thư bố đang cầm trong tay sau đó nhận lấy nó.
“Bố hy vọng dù chuyện gì xảy ra, con cũng đừng ghét người đã viết nó.”
Bố đã làm cho tôi rất tò mò khi nhận lấy phong thư. Nhưng khi tôi nhìn thấy cái tên được viết trên phong thư, càng khiến cho nhiều câu hỏi hiện lên trong đầu tôi.
Tôi vừa nhìn chằm chằm vào phong thư trong tay mình, sau đó đọc cái tên được viết trên đó. Cái tên Lục Doanh. Nó khiến tôi khó hiểu, không hiểu tại sao tên của cô ấy lại ở trên đây?
Tôi cảm thấy bố vỗ vai tôi sau đó rời khỏi chỗ tôi đang đứng. Tôi nhìn theo ông ấy khi ông ấy quay lại chỗ của Tiểu Bảo và mọi người, sau đó ánh mắt tôi nhìn lại cái phong thư mà tôi đang cầm trong tay.
Tôi đã nghỉ rằng đặt nó vào trong túi sau khi về nhà tôi sẽ xem nó. Tôi muốn tận hưởng một ngày này bên những người mà tôi yêu thương. Không muốn bị ảnh hưởng bởi những người đã không còn quan trọng.
Sau một ngày mệt mỏi, Hạ Tuy và tôi quyết định về nhà. Chúng tôi không đi thẳng đến nhà của mẹ Hạ Tuy, thay vào đó, chúng tôi đi thẳng đến căn hộ của tôi ở trước đây.
Khi chúng tôi về đến nơi, Hạ Tuy đã bồng tiểu bảo lên giường trong phòng tôi, bởi thằng bé đã ngủ đi sau một ngày dài vận động.
Bên cạnh đó, tôi cũng đi vệ sinh cá nhân. Còn Hạ Tuy anh ấy đến phòng bếp chuẩn bị đồ ăn cho bữa tối của chúng tôi.
Nếu người ngoài nhìn vào, họ sẽ tưởng rằng chúng tôi là một gia đình êm ấm và hạnh phúc. Sau khi tôi sắp xếp mọi thứ đâu vào đó. Tôi ngồi trên ghế sofa nghỉ ngơi một lúc, đập vào mắt tôi là phong thư màu nâu mà bố đã đưa cho tôi lúc chúng tôi còn ở bệnh viện.
Sự thật là tôi đã quên mất nó. Nhưng khi mắt tôi thoáng nhìn thấy nó, những gì bố tôi nói trước đó lại hiện về trong tâm trí tôi.
Tôi đưa tay vào túi và nhẹ nhàng lấy ra chiếc phong thư màu nâu lấp ló bên trong túi ra.
Sau đó tôi ngồi ngăn ngắn lại trên sofa. Khi tôi mở phonh thư ra tôi thấy hình ảnh của Lục Doanh và tất cả thông tin của cô ấy.
Nhưng bố tôi đã nói nó được đưa bởi Sở Nhiễm mà. Tại sao nó lại như thế này?
Tim tôi đập nhanh hơn và mạnh hơn khi đọc những gì được viết bên trong mảnh giấy đó.
Tôi không biết mình nên cảm thấy thế nào vào lúc này. Tôi không biết nên vui hay nên giận vì những điều này.
Lục Doanh là chị gái tôi? Cho dù đọc đi đọc lại bao nhiêu lần, mọi thứ dường như không thể đọng lại trong tâm trí tôi. Làm sao có thể? Làm sao lại như thế được kia chứ.? Sao mọi chuyện lại xảy ra nhứ thế này?
Tôi không hề nhận ra rằng mình đã buông lỏng tay để tờ giấy ấy rơi xuống nhà.
“Yên Nhi, em không có chuyện gì chứ?” Tôi nghe Hạ Tuy hỏi. Khi anh ấy đang đi đến chỗ tôi.
Tôi không trả lời những gì anh ấy hỏi. Tôi nhanh chóng lấy điện thoại ra và bấm số của Lục Doanh, tôi hy vọng cô ấy vẫn chưa đổi số điện thoại.
Tôi nghe thấy đầu dây bên kia đổ chuông. Tôi cần biết được sự thật, tôi cần biết cô ấy có biết những chuyện này hay không.
Cho đến khi tôi nghe đầu dây bên kia bắt máy.
“Alo, cho hỏi ai vậy ạ.” Lục Doanh nói. Một thoáng do dự chợt loé lên trước khi tôi trả lời cô ấy.
“Lục Doanh” tôi nói.
“Yên Nhi. Là cậu sao.” Lục Doanh nói với giọng điệu vui mừng và phấn khích.
Tôi hít một hơi thật sâu trước khi nói tiếp.
“Chúng ta có thể nói chuyện không?” Mặc dù tôi không muốn nhìn thấy những người đã làm tổn thương trái tim tôi. Nhưng bây giờ là thời điểm thích hợp để tôi đối mặt với mọi thứ. Tôi cũng cần biết được sự thật về những chuyện đang diễn ra trước mắt mình.
Những gì tôi đọc được trong tờ giấy được bỏ trong phong thư ấy nó cứ quanh quẩn trong đầu tôi. Tôi không thể nào loại bỏ được những suy nghỉ đó.
………………….
Chắc đọc xong chương 59 mọi người tò mò lý do tại sao Lục Doanh tại sao lại có thái độ vui mừng và phấn khích khi nghe điện thoại có phải không. Thế thì mọi người đọc phần ngoại truyện của lục doanh tiếp theo sẽ biết được lý do nhé.