“Không đâu, Yên Nhi. Chị nên cảm ơn em vì đã cho chị một cơ hội để bản thân chị có thể thay đổi và bù đắp những sai lầm mình gây ra.” Chúng tôi mỉm cười với nhau khi chúng tôi nhìn nhau.
“Đúng vậy, chị vẫn còn nhiều thứ phải bì đắp cho em.” Cô ấy nói trong khi lau những giọt nước mắt nhỏ đang trào ra.
Sau vài giây, cả hai chúng tôi đều cảm thấy chiếc xe chúng tôi đang đi dừng lại.
“Thưa cô, chúng tôi đã đếm nơi rồi ạ,” Người lái xe nói khi anh ta nhìn vào chiếc gương chiếu hậu trên chiếc xe ôtô.
Chúng tôi thấy anh ta ra khỏi xe rồi mở cửa nơi chúng tôi đang ngồi. Sau khi cánh cửa được mở ra. Tôi từ từ đi ra ngoài và bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của một biệt thự mà chúng tôi đã đến.
“Đây là nơi chuẩn bị mọi thứ, mọi thứ đã được sẵn sàng chưa.” Lục Doanh hỏi người lái xe.
“Vâng, thưa cô. Bố của cô đang ở trong nhà và mọi thứ đang được chuẩn bị.”
“Được rồi, đi thôi. Đi thôi, Yên Nhi.
Mắt tôi mở to khi Lục Doanh bất ngờ kéo tay tôi, rồi cô ấy nhanh chóng kéo tôi vào bên trong ngôi nhà rộng và đẹp trước mắt tôi.
Khi chúng tôi vào trong, tôi thấy một số phụ nữ đang đứng trước mặt chúng tôi.
“Họ sẽ giúp em mặc quần áo, Yên Nhi.Hmm. Thôi nào? Chị sẽ giao em cho những người họ và chị sẽ sắp xếp và chỉnh sữa lại một số thứ ở bên ngoài,” Lục Doanh nói.
“N-nhưng mà c-.”
“Tạm biết chị đi trước đây.” Tôi còn chưa nói hết những gì mà tôi định nói, tôi không thể ngăn cô ấy đi về phía cánh cửa lớn. Tôi không thể làm gì khác ngoài việc đi theo những người phụ nữ này và bước vào một căn phòng khác. Căn phòng này rất rộng và lớn.
Sau khi tôi làm sạch cơ thể của mình. Những người phụ nữ đã đợi trước đó ở bên ngoài của căn phòng này họ đang giúp đang giúp tôi trang điểm.
Những màu sắc khác nhau được họ trang điểm trên mắt tôi. Chúng làm vẻ ngoài tôi càng thêm nổi bật.
Môi tôi được son một màu đỏ để phù hợp với nước da trắng của tôi. Đôi bông tai ngọc trai được họ đeo lên tai tôi nó đẹp vô cùng. Ngoài ra, những vòng xoắn giống như bông hoa trên tóc tôi chúng tuyệt đẹp.
Sau khi đã trang điểm xong cho tôi, họ giúp tôi mặc một chiếc váy lớn lớn màu trắng.
Chiếc váy với chi tiết ở phần trên. Cổ váy được khoét thành hình chữ V trên ngực tôi. Vai tôi lộ ra để thấy nước da trắng ngần. Phần dưới chiếc váy, tôi đã tưởng tượng rằng. Có rất nhiều con chim, bị nhổ lông bởi số lượng lông trên chiếc váy.
Phía trước của chiếc váy ngắn ngang đầu gối của chân tôi. Phần phía sau của chiếc váy dài có thể chạm xuống đất. Tôi cũng được đeo một đôi găng tay ngắn màu trắng vào tay và một đôi giày thủy tinh trông giống như được làm bằng kim cương nhưng nó rất thoải mái khi mang.
Sau khi đã chuẩn bị xong hết mọi thứ. Họ đội chiếc khắn voan lên đầu tôi. Rồi đưa bó hoa cầm tay cho tôi cầm.
Sự sắp xếp của những bông hoa này đẹp đến nỗi tôi khó có thể tưởng tượng rằng chẳng bao lâu nữa tôi sẽ ném chúng vào tay của người khác, để xem như là trao gửi niềm hạnh phúc của tôi tới những người còn độc thân, đặc biệt là các cô gái, tôi mong muốn họ sẽ tìm thấy tình yêu đích thực trong cuộc đời của mình.
“Chà! Con trông thật đẹp, con gái.” Tôi quay về nơi giọng nói phát ra và thấy bố tôi ở cửa trước và ông đang nhìn tôi chằm chằm.
“Mẹ ơi!” Tôi thấy tiểu Bảo đột nhiên chạy về phía tôi đang đứng, sau đó tôi quỳ xuống để ôm thằng bé.
“Tiểu Bảo, con như thế sẽ làm hỏng váy của mẹ con đấy.” Tôi nghe bố tôi nói.
“Cháu chỉ muốn được mẹ ôm và hôn mà thôi, ông ạ.” Những lời của tiểu Bảo nói làm tôi mỉm cười. Và vì thằng bé muốn tôi hôn thằng bé, tôi đã hôn thằng bé và ôm thằng bé thật chặt.
Sau đó tôi thấy bố từ từ đi về phía tôi. Nước mắt tôi muốn rơi khi tôi nhìn thấy ông ấy nắm lấy tay tôi và bao bọc nó trong lòng bàn tay của ông ấy.
“Bố rất vui vì cuối cùng bố cũng đã nhìn thấy con kết hôn, Yên Nhi. Bố rất vui vì con đã tìm thấy được hạnh phúc mà mình hằng mơ ước,” bố tôi nói.
Tôi không biết mình nên khóc hay vui vì những cảm xúc lẫn lộn trong lòng tôi lúc này.
“Thôi mà bố, những lời bố nói. Nó đang làm con khóc,” tôi nói, tay tôi lấy khăn giấy lau vài giọt nước mắt trên mặt.
“Xin lỗi, bố chỉ muốn nhìn con gái bố. Nhìn một lần cuối khi con vẫn còn là một cô gái.” Ông ấy đã nở một nụ cười thật tươi với tôi và lúc đó. Tôi vội ôm lấy ông ấy thật chặt.
Đây là người đàn ông đã yêu thương tôi vô điều kiện. Ông ấy là người đầu tiên cho tôi sức mạnh để chiến đấu. Tôi rất yêu bố và dù sắp lập gia đình nhưng tôi vẫn không muốn rời khỏi bố mẹ tôi.
Sau đó, tôi nhẹ nhàng đẩy ông ấy ra và nhìn xung quanh mình.
“Ba, mẹ đâu rồi?” tôi nói.
“Bà ấy đã ở nhà thờ rồi, con gái. Bà ấy sẽ đợi chúng ta ở đó, nhìn thấy con bây giờ bà ấy có thể sẽ khóc, bà ấy nói bà ấy không muốn khóc trong ngày hạnh phúc của con.” Tôi lặng lẽ gật đầu với những lời cha tôi nói.