Nợ Nhau Một Lời Hứa

Chương 38

Giờ phải đi xuống dưới dùng bữa sao? Vậy cô nên đi xem xung quanh một chút, nếu không biết nơi này là đâu, làm sao cô có thể bỏ trốn đây. Mất tích cả một buổi tối, chắc lúc này má Trương đang rất lo lắng cho cô, cô phải nghĩ ra cách mới được.

“Chủ của cô đâu?” Thu Ý Hàm đến bây giờ còn chưa nghe được giọng nói của người đàn ông đó, khi xuống lầu, Thu Ý Hàm làm như vô tình hỏi người giúp việc chuyện của hắn ta. Thấy cô ta vẫn không trả lời, hẳn là không hỏi được tình hình gì.

“Cậu chủ buổi tối mới trở về.” Không ngờ cô ta lại trả lời vấn đề này của cô, buổi tối, lại giống như buổi tối ngày hôm qua sao, Thu Ý Hàm vô thức bước đi thật nhanh để giảm bớt những bất an trong lòng mình.

Những món ăn trên bàn khiến Thu Ý Hàm có cảm giác quen thuộc không nói nên lời. Tuy rằng rất chán ghét nơi này, nhưng Thu Ý Hàm hiện giờ cũng rất lý trí, có thể lực mới có thể chạy thoát được, cô không phải trẻ con, không nên giở tính con nít ra đây nữa.

Thu Ý Hàm im lặng ăn hết thức ăn trên bàn, vừa buông đũa xuống, người giúp việc đã mang đến một ly trà. Có phải quá chu đáo rồi hay không, trong một ngày từ một người bình thường biến thành con tin, lại từ con tin biến thành một tiểu thư được người khác hầu hạ. Điều này quả thật quá thú vị, Thu Ý Hàm không khỏi cười khổ.

“Tiểu thư có thể ra ngoài vườn hoa đi dạo, nhưng không được ra khỏi biệt thự này. Thiếu gia đã sắp xếp bảo vệ ở bên ngoài, tiểu thư không cần quá lo lắng, có nơi ẩn náu như thế này là quá tốt rồi.” Lời nói của người giúp việc làm Thu Ý Hàm kinh ngạc, cô chính là bị bắt cóc đến nơi này, như thế nào lại biến thành ở trong này ẩn náu. Chẳng lẽ gã kia nói như vậy với cô gái giúp việc, không, không phải chẳng lẽ, chính xác là hắn đã nói như vậy.

Hắn ta cũng chỉ có thể lừa gạt cô gái giúp việc đơn thuần như vậy thôi!!

Thu Ý Hàm chậm rãi đi dạo trong vườn hoa biệt thư, người khác nhìn qua thấy Thu Ý Hàm rất an nhàn, nhưng trong lòng Thu Ý Hàm lúc này không hề thảnh thơi chút nào, cô hiện tại chỉ nghĩ làm sao có thể thoát khỏi nơi này. Nhìn thoáng qua người giúp việc luôn đi theo sau, Thu Ý Hàm thở dài một hơi, làm sao mới có thể khiến cho cô ta đi khỏi đây, nếu cứ như vậy cô sẽ không có cách nào tìm ra đường trốn được.

Người giúp việc rất sợ mất dấu Thu Ý Hàm, sợ cô xảy ra chuyện gì, cho nên khoảng cách giữa cô ta và Thu Ý Hàm không vượt qua một thước.

“Trong nhà còn có người nào.” Thu Ý Hàm cảm thấy nên làm cho cô gái giúp việc này tin tưởng cô, nên tìm chút đề tài nói. Nhưng mà cô gái này có phải quá im lặng hay không, cùng cô nói chuyện như vậy mà ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

Thu Ý Hàm cố ý hái một cành hoa hồng đầy gai trước mặt, mạnh tay khiến tay chảy máu.

“Tiểu thư,” Cô gái giúp việc hô lên hai chữ, xem ra phải nghĩ ra cách khác thôi. Vốn là cô gái giúp việc đã chuẩn bị đi lấy hộp sơ cứu tới, nhưng có lẽ do không muốn Thu Ý Hàm phải ở đây một mình nên vội vàng xoay người cầm lấy cánh tay bị thương của Thu Ý Hàm, đỡ cô quay về phòng.

Xem ra cô gái giúp việc này đơn thuần hơn so với tưởng tượng của cô, dường như khi xác định một việc phải làm sẽ dụng tâm làm thật tốt, về điểm này mình có thể lợi dụng được, Thu Ý Hàm trên đường quay về phòng liền nghĩ tới.

Dù sao cô gái cũng chỉ là đơn thuần, tư tưởng cũng rất hạn hẹp, tay cũng thật khéo, về phương diện này so với mình mạnh mẽ hơn nhiều. Cô thật sự không muốn làm cô gái đó bị thương, nhưng cô muốn cho cô gái biết tất cả sự thật trong chuyện này, vậy không tính thêm nữa, Thu Ý Hàm quyết định làm thay đổi suy nghĩ của cô gái.

Nhưng đến bây giờ cô còn chưa biết tên của cô gái giúp việc này nữa, vừa muốn mở miệng hỏi, lại không biết gọi cô ấy như thế nào. “Tôi có thể hỏi cô tên là gì được không?” Thu Ý Hàm không thể xác định lần này cô ta có trả lời hay không.

“Tăng Li, tiểu thư gọi là A Li cũng được.” Tuy trả lời Thu Ý Hàm, nhưng A Li vẫn cẩn băng bó vết thương cho Thu Ý Hàm, tầm mắt không hề di chuyển.

“Ah, A Li, cô,” Thu Ý Hàm muốn nói lại thôi, bất quá những lời này cô chưa thể nói được, “Cô làm ở đây bao lâu rồi?”

“Hôm nay là đầu tiên tôi đi làm.” Lời nói của A Li làm cho Thu Ý Hàm lắp bắp kinh hãi, dựa theo mức độ tin tưởng của cô ta đối với người chủ, hẳn phải làm việc rất lâu mới có lòng tín nhiệm như vậy.

“Cô có nghĩ tới ông chủ của cô lừa gạt cô hay không?” Thu Ý Hàm thử đem đề tài này để bắt chuyện với cô ấy. Nhưng A Li vẫn chỉ lắc lắc đầu.

“Tôi không có bị đuổi giết, mà bị ông chủ của cô bắt cóc, cô có tin không?” Cô không nghĩ sẽ làm thay đổi cách nghĩ của cô ấy từ câu nói đầu tiên, nhưng trước hết Thu Ý Hàm muốn truyền việc này vào trong đầu của A Li.

Quả nhiên, cô ấy vẫn lắc lắc đầu, Thu Ý Hàm dùng tay chống cằm, tựa đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, kể tiếp chuyện từ lúc cô bị bắt đi tới giờ, dù vậy cô cũng không kể chuyện phát sinh tối hôm qua.

Lúc Thu Ý Hàm nói xong A Li cũng không phát biểu ý kiến gì, đến khi nhìn miệng vết thương thật tốt, A Li mới ngẩng đầu nhìn Thu Ý Hàm một cái. Tựa hồ suy nghĩ thật lâu, mới mở miệng nói ra một câu, “Tiểu thư cô cười sẽ đẹp hơn.”

Xem ra cô đã xem thường ý chí của cô gái này, Thu Ý Hàm chuẩn bị thử cách khác xem sao.

“Cậu chủ tốt với tiểu thư như vậy làm sao có thể là loại người như tiểu thư nói được? ”A Li tiếp tục lắc đầu, vẫn không nói gì cả.

Khổ nhục kế vừa xài rồi, xem ra cũng có tác dụng, Thu Ý Hàm quyết định đã diễn thì diễn cho trót, trên thương trường đã từng gặp qua biết bao loại người, đối với việc che giấu biểu cảm thì cô là số một.

A Li thấy Thu Ý Hàm đột nhiên cuộn tròn lại, sắc mặt rất khó coi thì rất sốt ruột. Không lẽ tay cô bị thương nặng? Chỉ sơ cứu một chút như vậy thì không ổn? Nhìn bộ dáng khổ sở của cô, A Li thực sự không biết phải làm gì.

“Mau đưa tôi tới bệnh viện.” Lời của Thu Ý Hàm như thức tỉnh cô, cậu chủ có dặn, nếu có bệnh thì hãy gọi vị bác sĩ kia, nhất định là một bác sĩ gia đình rất tốt. A Li hoảng loạn đến nỗi làm rơi chiếc ly trên bàn xuống, chưa kịp dọn dẹp đã chụp ngay điện thoại bàn chuẩn bị gọi điện.

Tình huống xảy ra hoàn toàn không như Thu Ý Hàm dự tính, cô muốn ngăn A Li lại, nhưng do tay cô bất tiện, làm cả người cô ngã nhào xuống những mảnh vỡ thủy tinh, vô số mảnh vỡ đâm vào lưng Thu Ý Hàm.

A Li thấy vậy, càng không ngừng tự trách bản thân, khiến cô nhấn số để gọi liên tục nhấn nhầm. “Đưa tôi tới bệnh viện!” Mặc kệ giờ xảy ra tình huống gì, Thu Ý Hàm đều muốn lợi dụng tất cả cơ hội để thoát khỏi nơi này.

Giờ đây A Li cũng không nhớ nỗi lời dặn của cậu chủ. Cô càng không nhớ nổi số của vị bác sĩ ấy, vết thương của tiểu thư thì nghiêm trọng như vậy, phải nhanh chóng được chữa trị. Bên ngoài có một bảo vệ, là đồng hương của A li, tên là A Hổ, nhờ có anh ta mà Thu Ý Hàm dễ dàng thoát khỏi sự chú ý của các bảo vệ khác để được đưa tới bệnh viện.

Đối với Thu Ý Hàm mà nói, đây là cơ hội tuyệt vời, nhưng vết thương hiện tại của cô có phần nghiêm trọng, chỉ cần thao tác mạnh một chút thì vết thương sẽ hở ra rất đau. Nhưng thật không dễ gì cô mới có thể ra đây, cô không thể nào từ bỏ cơ hội lần này.

——-Truyện đăng tải chính thức trên trang greenhousenovels.com——-

Làm sao mới có thể tách khỏi A Li và A Hổ đang canh giữ bên ngoài, đây lại là một vấn đề nan giải. nhưng cho dù có khó đến mấy cô nhất định cũng phải bình tĩnh để nghĩ ra cách trốn thoát.

Điều khiến Thu Ý Hàm thấy kì lạ nhất hiện giờ là, cô đã nằm viện hai ngày mà vẫn không thấy tên đàn ông kia xuất hiện, cũng không thấy thêm bảo vệ nào mới ở bên ngoài. Không lẽ là do A Li và A Hổ không báo cáo chuyện này với hắn ta, nhưng đây rõ ràng là chuyện không thể nào xảy ra.

Qua mấy ngày tiếp xúc, cuối cùng A Li cũng chịu nói chuyện nhiều hơn với Thu Ý Hàm. Giờ Thu Ý Hàm chỉ còn một tay có thể hoạt động, không được tiện cho lắm. Mỗi bữa cơm đều do A Li đút cho cô. Bất kể trong lòng A Li có nghĩ gì đi chăng nữa, thì đối với người không còn ai thân thích như Thu Ý Hàm mà nói thì cô thực lòng xem A Li như em gái của mình vậy.

A Hổ và A Li đều là người ít nói, mấy hôm nay A Hổ hoàn toàn không bước một bước vào phòng, Thu Ý Hàm cũng chỉ nghe thấy A Li hỏi anh ta mấy câu. Hôm nay, chị em tốt của A Li có chút chuyện, cô phải đi giúp cô bạn ấy một chút việc, Thu Ý Hàm cho phép cô đi nửa ngày. Không có A Li, thực sự Thu Ý Hàm rất khó khăn, giờ cô muốn uống nước, dùng một tay tuy là làm được nhưng lại rất vụng về.

Là A Hổ đột nhiên xuất hiện và giúp cô giải quyết chuyện uống nước, cô còn tưởng rằng dù cho có chuyện gì thì anh ta cũng sẽ không bước vào. Nhân lúc uống nước, Thu Ý Hàm nhờ anh ta làm rõ một số chuyện. Thì ra tên kia đã biết hết mọi chuyện, nhưng hắn rất tin tưởng A Hổ nên đã an tâm để A Hổ canh chừng.

Mạng của A Hổ là do tên kia cứu, cậu ta từng thề sẽ vĩnh viễn trung thành. Nhưng bây giờ, ngay lúc này, trong lòng A Hổ tự nói với mình, thả vị tiểu thư này đi, rồi cậu sẽ tới trước mặt chủ nhân thỉnh tội.

Những chuyện này, Thu Ý Hàm không hiểu cho lắm, chỉ cảm thấy rất khâm phục cậu ta, Thu Ý Hàm cô chỉ biết vì mình mà sống chứ không thể trở thành vật phụ thuộc của kẻ khác.

A Hổ trông giống một người thật thà, không biết cậu ta có tin lời cô nói hay không, nhưng hiện giờ chỉ còn một cơ hội duy nhất mà thôi, cô phải nắm chặt thời gian.

Lúc A Hổ chuẩn bị rời khỏi, cô liền gọi cậu ta lại, Thu Ý Hàm kể lại một cách tỉ mỉ hoàn cảnh của mình, mong rằng cậu ta sau khi nghe xong đừng nói những lời như A Li.

Lần này Thu Ý Hàm nói rất ngắn gọn, bởi thời gian không còn nhiều, cô không thể để lãng phí, nhưng cô chắc chắn mình đã kể lại câu chuyện một cách rõ ràng tỉ mỉ.

“Tôi tin cô.” Câu nói này của A Hổ đã khiến cô có tia hi vọng, tuy là cô rất vui mừng khi nghe câu trả lời của A Hổ, nhưng với A Hổ mà nói thì lời của chủ nhân cậu ta chẳng phải càng có sức thuyết phục hơn sao?

Chắc hẳn là A Hổ nhìn thấy sự khó hiểu của Thu Ý Hàm, nên cậu liền nói cho cô biết lí do tại sao cậu tin cô. “Tôi cảm thấy cô y như một nữ thần vậy, nữ thần thì sẽ không nói dối.” Sau khi nói xong câu này, khuôn mặt vốn dĩ đen thui của cậu bỗng xuất hiện một vệt ửng đỏ.

Thu Ý Hàm thất thần, cô không ngờ cậu ta lại nói vậy. Cô vốn dĩ chỉ muốn lợi dụng sự đồng tình của cậu ta mà thôi, chứ không hề nghĩ tới rằng sẽ nghe được những lời như vậy từ miệng cậu. Nhưng hiện tại cô thực sự không thể tiếp nhận tình yêu của bất kì ai.

Hi vọng rằng A Hổ chỉ là thích, chứ chưa phải là yêu.
Bình Luận (0)
Comment