Người đàn ông đầu tiên dùng áo choàng bao trọn nàng ôm bên trong là Trát Tây Lãng Thố. Được dựa vào trong lòng của hắn, được cánh tay rắn chắc cường tráng ôm trọn khiến nàng cảm thấy an tâm, toàn thân đều trở nên ấm áp cùng ngọt ngào.
Cầm thú Vương là người đàn ông thứ hai đem nàng ôm trọn bên trong áo choàng của hắn, thân hình của hắn cùng Trát Tây Lãng Thố đều ấm áp như nhau, nhưng hắn cao lớn cường tráng hơn Trát Tây Lãng Thố rất nhiều. Thân thể hắn giống như lời đồn đại của thiên hạ to lớn dung mãnh như trâu đen. Cho dù có mặc một lớp quần áo cũng vẫn như trước có thể cảm nhận được cơ bắp rắn chắc như đá ẩnchứa sức mạnh to lớn có thể dời núi lấp biển. Mặc dù đều cái ôm truyền hơi ấm cho nàng nhưng cái ôm của hắn lại như mang ngàn chiếc kim liên tục đâm nàng chi chít vết thương.
Nàng trở nên cứng ngắc giữu khoảng cách sao không cho quá sát người Cầm thú Vương, mắt thì chăm chú nhìn vạt áo họa tiết thêu bên trên của hắn, nàng hoàn toàn duy trì sự yên lặng, cố gắng kìm nén không phát thét lên rồi bỏ chạy.
Mái tóc đen giờ xõa tung xù trên đầu nàng giống như bị giật điện mà thành. Ngón tay thon dài màu đồng của hắn vén tóc ra sau đầu cho nàng. hắn nhẹ nhàng cầm lọn tóc của nàng lên và xoạt một tiếng cắt đứt thành hai đoạn. Sợi tóc phất phơ rơi xuống nền đất, mang theo sự lạnh lẽo đáng sợ đến cho nàng.
*từ giờ mình đổi cách xưng hô của anh Vương đối với La Chu nhé“Heo nhỏ, nàng phải đem tóc bên phải cắt ngắn một chút mới cân xứng với bên trái.” Tán Bố Trác Đốn lấy tay nhẹ nhàng chải vuốt vài sợi tóc đen dài của nàng. Dù chỉ là việc nhỏ nhặt chả to tát mà có thể khiến tâm tình hắn lại có thể sung sướng đến thế. Bỗng nhiên hắn lạnh giọng ra lệnh cho mấy kẻ hầu bên cạnh: “Chải lại tóc cho nàng.”
“Dạ.”
Bốn cung nữ như đã được huấn luyện trước kia nhanh nhẹn yên lặng đi đến phía sau La Chu, mỗi người hai cánh tay đồng thời linh hoạt múa may giúp nàng chải tóc. Sau nửa canh giờ, trên đầu nàng đã được bện ra chin mươi chin bím tóc được thắt lại thật đẹp đẽ gọn gàng. Hai bên thì là các bím tóc ngắn dài so le lẫn nhau không đồng nhất, không những thế vài bím tóc trên đầu của nàng có lẫn thêm vài sợi tuyến hồng, nó điểm dài đến tận cằm của nàng. Mỗi một đoạn đều dùng một viên thạch san hô hồng to bằng hạt đậu để trang trí.
Toàn bộ quá trình chải tóc, La Chu chỉ lẳng lặng cuộn mình trong lòng Tán Bố Trác Đốn, nếu để ý thìnàng đang cắn môi dưới cố kìm nén không phát ra một tiếng phản đối mặc dù bên trong nội tâm thìđang khó chịu đến phát điên lên được. Trong khi đó, Tán Bố Trác Đốn vẫn ôm nàng suốt quá trình, hắncòn có hứng thú xem cung nữ chải tóc cho nàng, thỉnh thoảng hai cung nữ còn lại sẽ châm thêm trà đãđược đun ấm cho hắn thưởng thức.
Sau khi việc chải tóc kết thúc, bốn cung nữ kính cẩn cuối người hành lễ về phía Vương của họ sau đó lui đến bên cạnh giường.
hắn duỗi tay đem cái đầu bướng bỉnh cúi gằm quá lâu của nàng ngẩng lên. Ánh mắt hứng thú của hắnbiến mất dần đi và thay thế bằng hắc ám lạnh lẽo.
Vì lúc bị bắt ngẩng đầu lên, La Chu nhắm chặt hai mắt lại. Nàng thật sự không muốn thấy Cầm thú Vương, nàng có chút sợ hãi khi nhìn vào đôi mắt uy nghiêm đầy lãnh khốc.
Mặc dù ánh hồng từ phía những viên san hô khảm bạc lấp lánh tang thêm độ tinh tế cho mái tóc đen mượt của nàng, nhưng khuôn mặt của nàng trông trắng bệch thiếu sức sống tạo thành hình ảnh đối lập hoàn toàn. Kể cả khi heo nhỏ nhắm mắt yên lặng không nói gì còn vẻ mặt thì đạm mạc khiến hắn cảm thấy khó chịu, chả thấy hứng thú như trước nữa.
Hai con mắt khẽ nheo lại cẩn thận quan sát nàng một lúc. hắn dùng ngón tay thô ráp của mình xoa nắn khuôn mặt trắng bệch của nàng cho đến khi nó ửng hồng một mảng thì thôi. Có vẻ như đúng theo điều hắn nghĩ, khuôn mặt của nàng đã có chút sức sống phù hợp với ánh sáng hồng từ viên san hô tỏa ra trên đầu nàng, trông nàng càng xinh đẹp đáng yêu. Nhưng chả được bao lâu, nó lại trở về với màu trắng bệch vốn có, còn màu hồng lúc trước đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi., Đôi mày rậm sắc bén như kiếm của hắn giờ dựng thành một đường thẳng thể hiện hắn có bao nhiêu tiếc nuối với nỗ lực giúp nàng trông có sức sống hơn.
“Thỉnh Vương dùng trà.” Cung nữ quỳ gối dâng chén trà.
hắn quay nhìn chén trà, đôi mày lại nhăn lên ra vẻ suy nghĩ. hắn cầm lấy chén trà trong tay cung nữ rồi tự mình đưa tới bên môi La Chu, nhẹ giọng mệnh lệnh: “Uống nó vào.”
Hương vị nhè nhẹ tiến vào cái mũi của La Chu. Vốn dĩ khuôn mặt nàng đang rất bình thản, vậy mà sau khi ngửi thấy mùi này ngay lập tức sắc mặt trở nên trắng đến không còn trắng hơn được nữa. Nàng nghĩ hắn bị điên rồi biết rõ nàng cực kỳ chán ghét uống thuốc mà Cầm thú Vương còn bắt nàng uống chứ, hãy đây là kiểu tra tấn mới của hắn, bắt nàng uống mấy lít thuốc Đông y?
“Uống nó vào.” Mệnh lệnh lại một lần nữa vang lên, thanh âm so với lần đầu tiên còn muốn uy lực hơn, ý không cho phép từ chối.
Nàng bất đắc dĩ mở mắt ra nhìn về phía cái cốc đang ở cạnh bên môi mình. Bên trong cốc trà là nước trà màu nâu nhạt, bên trên có mấy con sâu nổi lềnh bềnh, mùi hương phát ra thoảng thoảng phả vào mặt nàng thật đắng chát.
Nàng cũng không mấy xa lạ với loại trà này vì hơn một tháng trời cơ hồ ngày nào nàng cũng đều thấy Cầm thú Vương uống nước đun bằng mấy con sâu này. Mấy con sâu nhỏ này chính là đặc sản của vùng núi cao nguyên này, chúng chính là loại thuốc được cho là có thể chữa bách bệnh, nó được gọi là đông trùng hạ thảo.
Đông trùng hạ thảo là hợp thể của côn trùng và thực vật, có hàm lượng vitamin phong phú, hàm lượng khoáng chất cũng tới 37 loại! Nó có rất nhiều acid amin hiếm đóng vai trò quan trọng trong chuyển hóa và tổng hợp protein cho cơ thể. Nó có tác dụng hỗ trợ điều tiết hệ miễn dịch, điều tiết hàm lượng máu trong cơ thể và tạo chúng, điều tiết chức năng của gan, của thận, ức chế sự hình thành của các khối u, kháng viêm, kháng nhiều loại viru, chống oxy hóa. Trong giới trung y, họ cho rằng đây là một loại thuốc Đông y duy nhất có thể đồng thời cân bằng, điều tiết âm dương, được xưng là nhuyễn hoàng kim. So với tổ yến, nhung hươu, bào ngư,vây cá mập mà nói, thứ này mới là thánh vật để điều dưỡng cơ thể, giữ gìn sắc đẹp.
Trời ạ…. hắn là muốn làm gì kia?! Cầm thú Vương thê mà lại đem loại trà sâu trân quý xa xỉ ban cho nàng một nô lệ đê tiện uống?! Nàng hoàn toàn chết não luôn rồi. Nhìn màu trà sâu đã hơi nhạt hẳn là lần thêm nước đun hầm cuối cùng. Uống trà xong sẽ ăn sâu, lúc này mới xem như hoàn toàn đem tất cả chất dinh dưỡng hấp thu.
La Chu đầy khiếp sợ, kinh ngạc, rối rắm, trong lúc nhất thời quên há mồm uống trà.
“Xem ra là muốn ta đút cho nàng sao.”
Tiếng cười trầm trầm vang lên cũng chả chờ nàng phản ứng lại, hắn dùng một bàn tay như kìm sắt chặt chẽ bóp mạnh giữ cho miệng của nàng mở ra còn đầu bị ngửa lên để hắn đổ trà vào. trên hai má truyền tới sự đau đớn, miệng không thể khép được.
“Heo ngoan, trà sâu không có đắng.” Tán Bố Trác Đốn cúi đầu cười nhẹ nhưng mà điều đó càng làm nàng hoảng sợ hơn. Nàng không thể làm gì khác ngoại trừ nhìn cốc trà trong tay hắn chậm rãi nghiêng về phía miệng nàng, nước trà sâu tụ lại thành cột nước hướng trực tiếp cổ họng của nàng tiến vào.
Mẹ nó! Có ai cần Cầm thú Vương nhà người đút uống cơ chứ? Hồi trước nàng ở hiện đại tốt xaais gì cũng đã ăn qua vài món có đông trùng hạ thảo rồi, nó có đắng hay không còn cần tên cầm thú nhà ngươi kể lể à? Đau! Đau quá! Mẹ nó chứ tên cầm thú thì vẫn là cầm thú thôi, quai hàm nàng sắp bị bóp nát rồi! hai mắt La Chu đẫm lệ trừng mắt đối với khuôn mặt anh tuấn của kẻ đối diện mà oán niệm không ngừng. May mắn lúc còn ở thời hiện đại nàng đã luyện ra kỹ thuật uống bia không bị sặc chứ không giờ phút này sẽ bị tên dã man dùng phương thức “rót nước” làm sặc chết mất.
Đầu lưỡi hồng hồng non mềm của nàng nhẹ nhàng khẽ động ở bên trong cổ họng một lần lại một lần bị trà rót vào, nó không ngừng run rẩy, thỉnh thoảng tránh bên tránh bên nọ. Vì bị ép ngửa cổ để “uống” trà nên nàng không nhin được nuốt xuống khiến yết hầu nhấp nhô.
Tán Bố Trác Đốn nhìn đến phản ứng rất đối tự nhiên của nàng khi nuốt xuống nước trà khiến hắn cảm thấy miệng lưỡi khô nóng. hắn đột nhiên dừng tay, cầm cốc đổ hết số nước trà còn lại cùng đống đông trùng hạ thảo đổ vào trong miệng mình. Sau đó rất nhanh nhai toàn bộ rồi vứt cốc trà đi. Xong hắnquay qua nhìn nàng chằm chằm bằng đôi mắt sắc bén ấy từ từ cúi xuống gần nàng hơn.
Làm gì? hắn muốn làm gì?
La Chu quá sợ hãi, nuốt ừng ực đống nước trà vừa đổ vào mồm, hai tay dùng sức vừa chống vừa đẩy ngực của hắn ra xa. Nàng liều mạng muốn thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, nàng muốn né tránh lồng ngực đang tiến lại gần phả hơi thở nóng rực cùng mùi nam tính của tên cầm thú kia ra
Nhưng mà có lẽ chẳng kịp, một bàn tay mạnh mẽ chế trụ của phía sau đầu nàng, khuôn mặt anh tuấn trước mắt nàng càng ngày càng hiện rõ ra và rồi nàng có thể cảm nhận được cánh môi ấm áp chắc chắn của hắn chạm đôi môi của nàng. Tên cầm thú truyền rất chuẩn xác đống đông trùng hạ thảo cùng với nước bọt của hắn chui tọt vào trong miệng của nàng.
Trong họng cảm thấy một trận ghê tởm co rút liên tục, đầu lưỡi cố gắng muốn đẩy đống sâu kia ra ngoài lại thình lình bị một đầu ưỡi nóng bỏng cường hãn khác tiến vào trong miệng tranh địa bàn, áp chế đầu lưỡi của nàng. Hoàn toàn đem đông trùng hạ thảo đẩy về trong cổ họng nàng.
không cần! Ta không cần ăn những thứ ghê tởm đó! Đông trùng hạ thảo dù có tốt nhưng má dính mộtđống nước miếng của hắn thì còn tốt chút nào chứ!?
La Chu lại tiếp tục gào thét trong lòng vì thân thể nàng chỉ có thể ở bên trong áo choàng của hắn giãy dụa vô vọng, đầu như cũ bị giam cầm không làm thế nào di chuyển được. Cổ họng co rút liên tục cố gắng đẩy cái lưỡi đang tung hoành trong miệng của nàng ra, qua một lúc nàng cũng bó tay đành nuốt xuống đám sâu kia.
Hu hu, thật là kinh tởm! Nước mắt tiếp tục tràn ra từ đôi mắt đã ướt đẫm từ trước, còn tên nam nhân kia thì vẫn tiếp tục chơi đến vui quên trời quên đất.