Nô Thê Muốn Xoay Người

Chương 139

Tiến vào bên trong phật tháp, La Chu liền phát hiện chính mình vẫn là phạm vào sai lầm ngu xuẩn nho nhỏ. Các Phật tháp dan sát nhau xác thật có thể che đậy thân hình nàng khỏi tầm mắt của kẻ xấu, gây bất lợi với kẻ muốn bắt giữ nàng kia. Chính là trái lại cũng đồng thời che đi thân hình của hắn và tầm mắt của nàng, cũng vô cùng bất lợi cho nàng a. Nó như trò chơi trốn tìm nguy hiểm vậy, mỗi một dây thần kinh đều không tự chủ được mà căng lên.

Tuyết đọng trên phật tháp cùng trên mặt đất sớm bị các tín đồ và các tăng nhân dọn dẹp đến khôngcòn một mảnh, dưới chân dẫm chính là từng khối đá gạch màu xám trắng, mặt trên là nét vẽ từng đóa hoa sen. Bốn phía thật yên tĩnh, chỉ có âm thanh náo động vui vẻ nơi xa sôi xuyên qua hành lang gấp khúc, lướt qua các bức tường của chùa, khi bay tới nơi này thì chỉ còn lại dư âm thanh đạm. Tim nàng đập thình thịch mà giống như đang run rẩy, hô hấp cũng trở nên hỗn loạn không thể kiểm soát được.

Nàng trốn ở một góc của tòa phật tháp cao lớn, một bên tai nghe các hướng, mắt liên tục chuyển động lưu ý động tĩnh quanh mình, một bên thật sâu mà hít sâu vào, rồi thở ra, hết sức cố trấn an chính mình phải bình tĩnh lại. hiện tại yêu cầu chính mình cố gắng trì hoãn kẻ xấu này ở đây và kéo dài thời gian. Chờ đến khi Cầm Thú Vương phát hiện nàng đi quá lâu không trở lại, bạo nộ mà phái binh tới đuổi bắt nàng về thì có thể nàng sẽ được cứu.

Nhìn đôi tay trống rỗng, nàng cảm thấy hết sức ảo não. đi du lịch tự túc hơn hai năm, con dao Thụy sĩ là thứ vũ khí duy nhất nhiều công năng phòng thân của nàng thì bị tịch thu. Cầm Thú Vương hôm nay lại còn cho nàng mặc như vậy, thế mà không nghĩ cho nàng một con dao để phòng thân. Cứ cho là cho nô lệ cầm dao thì có thể gây nguy hiểm đi chí ít cũng cho nàng đeo mấy cái tram hay trang sức trang trí gì đó của mấy nữ nhân Bác Ba hay đeo chứ, ít ra cũng tốt hơn hiện tại tay không tấc sắt a!

Là nàng ngốc a, thiếu nữ bị trâu cường bạo lại không phải nàng, bị dùng đao cắt lại không phải nàng, bị mãnh thú ăn lại càng không phải nàng, tôn giáo tín ngưỡng của họ cũng chả phải là điều mà nàng phải quan tâm. Run rẩy sợ hãi một chút cũng là đủ rồi, nàng còn ghê tởm buồn nôn cái gì a? Còn không nhịn được mà muốn nôn mửa nữa a. không hợp thì thế nào? Nàng vốn dĩ chính là người ngoài, hoàn cảnh sinh trưởng bất đồng, hợp được mới là có vấn đề a. Mà vấn đề này chính mình không phải đã sớm nhìn thẳng vào sao? Vì sao hôm nay đột nhiên lại cảm nhận nó trở nên bức thiết hơn, cảm giác lẻ loi cô đơn hơn? Sinh ra cảm giác muốn nhanh chóng rời xa người khác?

Càng ngốc hơn là vừa nhận được sự cho phép của Cầm Thú Vương nàng liền mừng rỡ như điên mà cho rằng có cơ hội chạy trốn đi. một người ngốc mới chạy tới chỗ không có binh lính thủ vệ như nàng a. Nghĩ nôn xong rồi liền tìm cơ hội chạy trốn, nào biết người tính không bằng trời tính, nàng lại đụng phải tai họa.

Miệng thối! Nàng như thế nào đã quên từ xưa đến nay “Đế vương” chính là chức nghiệp nguy hiểm số một trên đời. Mặc kệ là ở mảnh đất rộng lớn rộng rãi giàu có và đông đúc của vương triều phong kiến Trung Nguyên, hay vẫn là ở mảnh đất cao nguyên ở trên núi cao lạnh lẽo thiếu không khí chế độ nửa phong kiến nửa nô lệ, chỉ cần ngươi may mắn trở thành Vương thì các loại ám sát, độc sát liền sẽ chẳng phân biệt thời không, chẳng phân biệt địa vực, chẳng phân biệt dân tộc phân biệt tầng lớp giàu nghèo, người hầu bên cạnh ở mọi thời điểm đều đặt trong tình trạng nguy hiểm. Mà nàng liền tính trốn ra khỏi chùa Thác Lâm, hoàn toàn rời xa sự khống chế của Cầm Thú Vương, trên người không có nổi một đồng cũng chẳng thể đảm bảo đồ ăn thức uống, cuối cùng cũng nhất định chết thẳng cẳng a!

Ngay lúc lửa bỏng nước sôi, La Chu mới thật sâu cảm thấy trong cơ thể từng tế bào đều cảm khái thương hoa tiếc nguyệt, càng sâu sắc cảm nhận được đầu khi óc nóng lên liền trở nên ngu xuẩn, đúng kiểu xúc động là ma quỷ mà.

Nàng rốt cuộc ở đây nghĩ cái quái gì a! thật là tốt mà, tự đem chính mình đặt vào trong tình thế nguy hiểm. Nếu thời gian có thể quay ngược lại, nàng tuyệt đối sẽ ghé vào bên chân Cầm Thú Vương mà ói sạch, thề không rời đi hắn dù chỉ một tấc một li, một phân một giây. Dù sao nàng cũng không phải chưa làm bẩn quần áo của Cầm thú Vương bao giờ, có phun lên giày hắn lần nữa cũng không có kém hơn là bao nhiêu. Chẳng sợ nàng có thật sự buồn đi vệ sinh, cũng nhất định nhiệt tình mời Cầm Thú Vương cùng nhau đi nhà xí.

Cạch ──

một tiếng âm thanh cực nhỏ truyền vào lỗ tai. Biểu tình khổ sở của La Chu đột nhiên thay đổi, đôi mắt to trở nên căng thẳng hơn. Thanh âm đến từ bên phải phía trước, như là tiếng kim loại ma sát vào đá thạch sàn nhà. Tên đó rút đao ra sao?!

Ngực cảm nhận một ngụm khí lạnh từ lòng bàn chân dâng lên, thân thể cùng trái tim bỗng nhiên căng chặt như kéo dây cung, hàm răng căng lại còn môi thì nhấc lên mừng thâm cuối cùng trời cũng giúp ta. Lúc trước nàng còn đang muốn lặng lẽ hướng ra bên sau phật tháp mà trốn đi, bỗng nhiên dừng lại bước chân. Cùng người xấu ở đây giằng co chờ đợi cứu viện cũng không phải kế hay, vận may có thể tránh thoát lúc này những cũng không giúp nàng thoát lần tiếp theo. Rất có khả năng nàng sẽ khôngđợi được đến lúc Cầm Thú Vương phái người tới tìm, nàng đã bị bắt đi hoặc là đầu với thân mỗi đứa đimột nơi a.

Trước tiên có thể biết phương hướng của kẻ xấu ở đâu chính là ông trời nghe thấy được nàng thành kính sám hối, mới ban thưởng cho nàng cơ hội quý giá, tuyệt không có thể dễ dàng lãng phí. nhẹ nhàng cắn môi dưới, nàng nháy mắt quyết định chuẩn bị tùy thời chủ động xuất kích.

Mắt to chuyển động linh hoạt, tính toán một chút vị trí rồi nàng chân tay nhẹ nhàng cởi xuống áo khoác hồng lông cáo trên người trải lên mặt đất, rồi mới quay trở lại phía trước đến bên cạnh sườn một tòa phật tháp trốn. Nàng lưu loát cởi nút buộc đem đai lưng làm bằng da trâu được khảm bạc cùng găng tay ở trong tay ra, âm thầm cầu nguyện: Chỉ mong da trâu trong tay này đủ chắc đủ bền a.

Thân thể dính là dựa sát vào phật tháp, nàng lặng lẽ nhìn phía trước. Nhìn đến chính là mũi đao sắc bén, dưới ánh nắng chiếu rọi xuống tỏa ra ánh sáng chói mắt. Vội vàng rút đầu về, nàng ngừng thở, đếm từng bước của hắn.

Nam nhân đi lại không tạo tiếng động, nàng cái gì cũng không nhìn thấy, chính là dựa vào hồi còn trẻ đánh nhau ẩu đả suốt liền rèn luyện ra bản năng, nàng có thể tinh tường nhận thấy được nguy hiểm đang từng bước tới gần, sức lực dần dần tập trung vào đôi tay. Cho đến khi một ánh sáng lấp lánh của trường đao xuất hiện ở trong tầm nhìn, sau đó thấy nửa mặt của hắn. Chỉ cần hắn quay đầu sang bên phải là có thể lập tức phát hiện chỗ nàng ẩn thân. Nhưng lúc này lực chú ý của hắn hiển nhiên là bị góc áo khoác hồng ở chỗ ngoặt phía trước phật tháp hấp dẫn, khóe miệng nở nụ cười ý lạnh như con thú đisăn.

Tuyệt vời! Chính là muốn nó có hiệu quả như vậy a!

Trong nháy mắt, hai mắt La Chu nhanh chóng hiện lên một tia tàn nhẫn. Ngay khi hắn đi qua chỗ nàng, La Chu xoay người nhảy ra, đôi tay nắm chặt đai lưng da trâu, dùng hết sức lực toàn thân quật xuống cái tay nắm đao của hắn.

Bang ──

Nam nhân không kịp phòng bị chỉ cảm thấy tay phải một trận đau nhức, ngay khi trường đao rơi xuống đất hắn vẫn kịp phản ứng nhanh mà đá chân phải ra.

Bởi vì hắn quá nhanh và mạnh, La Chu vốn không có lực mà né tránh. một chân đá ra này của hắn ở giữa bụng của nàng khiến toàn bộ thân thể bay đụng vào mặt sau của phật tháp.

“Thùng” một tiếng, trước mắt cảnh vật quay mòng mòng, sau lưng thì truyền đến đau nhức. Nàng suy sụp trượt ngồi trên mặt đất, phun ra ngụm máu tươi làm nhiễm đỏ đá gạch xám trắng hoa sen trên nền. Cảm giác trong bụng là một trận quặn đau cuồn cuộn, giống như tim gan phèo phổi đều muốn vỡ ra vậy. Mẹ nó chứ, võ sĩ cổ đại ở cao nguyên quả thực so với bọn lưu manh ở hiện đại mạnh hơn rất nhiều a! Phản ứng cũng không giống nhau, lực đạo lại càng không giống chút nào a.

“Được, được! không hổ là nữ nhân Cổ Cách Vương thích, đủ giảo hoạt, đủ nhanh nhẹn dũng mãnh!”

Nam nhân nắm tay phải bị trầy da sưng đỏ, trên cao nhìn xuống nữ nhân suy sụp cuộn nằm trên mặt đất hộc máu, trong mắt hắn tràn ngập cuồng nộ. hắn là võ sĩ số một số hai ở Ladakh, hiện giờ tay phải lại cư nhiên bị một nữ nhân đê tiện vô dụng dùng da trâu quất đánh đến nứt xương. Đối với một võ sĩ mà nói, quả thực là sự sỉ nhục cô cùng lớn! Cho dù là muốn bắt nữ nhân này làm mồi dụ thì hắn cũng muốn trước đem nàng làm nhục đánh cho đến khi rớt nửa cái mạng mới được.

hắn cười khặc khặc dữ tợn đến gần nữ nhân, một chân bước dẫm lên tay phải của nàng, lạnh lẽo nói: “Ngươi dám làm thương tay phải của ta, ta tất yếu dùng đôi tay tới trả lại.” Giày da chậm rãi dùng sức, ở trên bàn tay nõn nà đó xoay tròn nghiền xuống.

Tay phải thoáng chốc truyền ra từng trận đau nhức, cơ hồ có thể nghe được âm thanh xương vỡ vụn. La Chu vì quá đau kêu thất thanh, mồ hôi cùng nước mắt đồng thời chảy ra mấy hàng. Hai mắt đẫm lệ mông lung, nàng thấy được đôi mắt thị huyết của hắn lập loè khoái ý làm nhục.

một, hai ──

“Ba!”

Miệng đột nhiên bộc phát ra một tiếng, cuộn đùi phải lại ngưng tụ sức lực còn sót lại lấy thế sét đánh không kịp bưng tai tàn nhẫn mà đá thật mạnh vào chỗ giữa hai chân cưa hắn. Mẹ nó càn rỡ hung hãn cái gì chứ, thuật phòng thân của bà đây cũng không phải là chỉ có thế!

“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!”

Nam nhân phát ra âm thanh gào thét ngắn ngủi thê lương đau đớn, đôi tay theo phản xạ mà gắt gao che lại giữa háng, toàn bộ thân hình to lớn co lại, sức lực mất hết mà xụi lơ ở bên cạnh La Chu. Da mặt ngăm đen chuyển thành xanh trắng, mắt mũi mồm vì quá cực độ đau đớn mà vặn vẹo trở nên dữ tợn, hai mắt thị huyết như sói đói hung hăng trừng mắt về nữ nhân gây ra, thái dương rơi xuống vài viên bi to từng giọt mồ hôi. hắn vẫn là quá đắc ý, quá coi thường nữ nhân đê tiện vô dụng lại giảo hoạt nhanh nhẹn dũng mãnh này.

La Chu biết một chân kia của mình tuy rằng đá đến đủ tàn nhẫn, nhưng bệnh trạng vô lực này nếu qua một lúc là có thể chậm rãi giảm bớt, nhưng nàng lại thật sự không còn sức lực để đá thêm mấy phát nữa a.

Đao! Cần thiết phải lấy được đến con đao kia!

Cổ họng tràn đầy vị tanh ngọt, nàng phun ra một ngụm máu tươi còn sót lại trong miệng, chịu đựng sựđau nhức ở cánh tay mà bò về hướng cái đao.

Nam nhân đau nhức vô lực nhìn ra ý đồ của nàng, trong mắt hận ý cùng tức giận càng thêm đậm. hắncũng hít một hơi thật sau cố nén đau nhức cùng nhục nhã, giống chó một dạng mà bò hướng vị trí cái trường đao.

Đồng dạng cùng là người bị thương nặng, đồng dạng bị đánh cho đến mất sức lực, giờ phút này là cạnh tranh bằng chính ý chí, chính là dựa vào tố chất thân thể a. Ai bò đến trước, ai bắt được đao trước thìliền có khả năng sống sót.
Bình Luận (0)
Comment