Nô Thê Muốn Xoay Người

Chương 40

"A ân. . . . . . A. . . . . . Đại nhân. . . . . . Tha ta đi. . . . . . Nhẹ. . . . . . Nhẹ một chút. . . . . . Ngô ngô. . . . . ." Nữ nhân da thịt màu mật ong nằm trên giường thấp, dáng người tràn đầy quyến rũ, mềm dẻo lại nóng bỏng. Nàng lúc thì khó nhìn mà giơ chân lên cao, khi thì tứ chi co rút mà run rẩy. Mi đen thanh tú nhăn lại, đôi mắt khép hờ đầy mơ màng, cả người đầm đìa mồ hôi. Chiếc trán xinh đẹp thỉnh thoảng lại lay động, nước miếng trong suốt theo bên khóe miệng uốn lượn chảy xuống, trong miệng không ngừng phát ra lời cầu xin cực kỳ thống khổ mà lại vô cùng vui thích.

Nam nhân cao lớn trên người nàng rong ruổi, một thân da thịt ngăm đen, gồ lên những khối cơ bắp mạnh mẽ đanh thép, tư thế cho thấy sức mạnh cường đại. Từng giọt mồ hôi bắn ra từ trên người hắn, lộ ra một sự gợi cảm vô cùng cuồng dã lại không kém phần hấp dẫn. Ngũ quan thô kệch tà ác của hắn lúc này có chút vặn vẹo, con ngươi trước giờ vẫn sắc nhọn lạnh lẽo hung tàn đến cực điểm xuất hiện sự nóng bỏng đầy thú tính, nam nhân không giống như đang thẩm mê trong tình dục, mà lại giống một con mãnh thú đang cắn xé con mồi. Trong họng phát ra những tiếng thở dốc như thú, bàn tay lớn rắn chắc như thép đang nắm lấy ngực đầy đặn của nữ nhân ngày càng ra sức, nhào nặn đôi gò bồng đảo kia giống như muốn chúng hoàn toàn thay đổi hình dạng.

Hắn không hề chú ý đến sự cảm thụ của nữ nhân, hoàn toạn dựa vào sự ham muốn của chính mình điên cuồng tiến công nhịp nhàng, phát ra những tiếng thân thể va chạm vang dội, xen lẫn vào đó là tiếng nước dâm mĩ do giao hợp tạo ra.

Một màn đông cung sống đầy dã man này làm cho La Chu cùng Cách Tang Trác Mã đang trú ở phòng bên cạnh nhìn mà nghẹn họng trân trối lại thêm mặt đỏ tai hồng.

Thời gian trôi qua thực nhanh, từ sau khi bị bắt trong rãnh, đến nay đã hơn mười ngày.

Thân là ngao nô được Vương cho phép dưỡng thương, La Chu được hưởng thụ đãi ngộ cực cao giống như là gấu trúc quốc bảo. Nàng được Thích Già Thát Tu đưa đến tĩnh dưỡng ở trong một cái hang dưới sườn núi, ngủ trên rơm rạ cùng da thú trải lên trên một cái giường thấp, cái chính là có thêm chăn nhung thô. Được ăn bánh mì xịn, thịt bò phơi khô, rau tươi, uống trà bơ cùng trà sữa. Quần áo được cấp là trang phục vải nhung thô được đặc chế riêng dành cho ngao nô, đương nhiên, còn thưởng cho nàng một cái áo khoác da dê. Mặt khác còn mời một y sư đến kiểm tra thân thể, trị liệu vết thương trên cánh tay nàng, trước khi đi còn để lại đống dược phẩm.

Nô lệ tàn tạ vô dụng như bàng, bình thường các chủ nô đều là một đao xong việc, miễn cho lãng phí lương thực, làm sao mà có thể nằm trên giường ấm, ăn ngon, mặc đẹp, được thầy thuốc chăm sóc tĩnh dưỡng? Là trúng tà sao? Lúc nàng thử một lần nói ra suy nghĩ muốn được tắm trong sữa dê với Thích Già Thát Tu, nhưng lại phá lệ nhận được sự đồng ý của hắn ngay lặp tức. Thực. . . . . . thực là trúng tà sao? ! Không chỉ có ánh mắt nô lệ đưa đồ ăn thức uống cho nàng là quái dị, y sư khám bệnh cho nàng trong mắt cũng tràn đầy kinh ngạc, ngay cả chính nàng cũng không dám tin. Đến đêm sau khi nằm ngủ, tự cấu đùi mình vài ngày, sau khi để lại trên da thịt một mảng xanh tím, cuối cùng từ trong đau đớn mà nhận ra việc mình được đãi ngộ như gấu trúc là thật 100%.

Ngao nô, nói đi nói lại vẫn chỉ là nô lệ, hơn nữa không phải nô lệ hầu hạ người, mà là nô lệ hầu hạ ngao khuyển, nếu lý giải theo mặt chữ thì cấp bậc càng thấp hơn nữa, thế nào lại có thể hưởng thụ được đến loại đãi ngộ cao cấp đến không thưởng này? Đánh chết nàng cũng không tin Thích Già Thát Tu lại trúng tà phân phát tình yêu lan tràn. Sau khi vụng trộm trao đổi với Cách Tang Trác Mã về sự thần kỳ đến quái lạ này, cô gái nhỏ sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết trải qua vài ngày trờ yên biển lặng tĩnh dưỡng lại khôi phục bừng bừng sức sống, cặp mắt dài sáng ngời đầy phong tình tự nhiên toát ra thần thái mơ mộng, không hề nghĩ nhiều đã đưa ra kết luận chỉ có thể là vì Thích Già Thát Tu đã yêu nàng.

Yêu nàng? Cái nam nhân khủng bố kia, một mãnh thú vô nhân tính lại yêu nàng? Không một giây chần trờ La Chu liền phủ định cái đáp án làm cho người ta mao cốt tủng nhiên (sởn gai ốc)này. Không phải là nàng tự tâng bốc mình, nàng đã cân nhắc thật kĩ rồi mới cảm thấy được là nam nhân này khó gặp được một món đồ chơi sống thú vị như nàng, không muốn nàng bị chết quá nhanh, cho nên trước dưỡng lành, rồi chậm rãi tra tấn để giải trí. Tựa như lần đầu bị bắt vậy, cho nàng đầu mối, dụ dỗ nàng chạy trốn, xem nàng giãy dụa thống khổ dưới móng vuốt răng nanh của chó ngao.

Hưm, món đồ chơi sống sao? Cũng tốt, ít nhất chính mình còn có giá trị giải trí với người khác. Tại cái thời đại mạng người như cỏ rác, giết người chớp nhoáng này, nàng giống như gà đã bị trói, từ thiếu nữ bất hạnh mà trở thành nô lệ cũng chỉ có thể dựa vào chừng đó giá trị để sinh tồn. Tôn nghiêm tính cái gì, khuất nhục tính là gì, giải trí cho người khác thì đã sao. Sống, không phải mới là điều quan trọng sao? Miên man trằn trọc suy nghĩ, nghĩ càng xa, lại càng lo sợ không đâu. Nàng thầm quyết định, lúc có thể hưởng thụ, phải tranh thủ mà hưởng cho tốt. Khi bị bắt sắm vai hầu tử cho người khác giải trí, phải cố gắng giãy dụa mà sinh tồn, phát huy cái giá trị giải trí duy nhất của mình.

La Chu sau một lần lại một lần tiến hành xây dựng tâm lý mạnh mẽ cùng xác định vai trò, cuộc sống tĩnh dưỡng lại càng dễ chịu thoải mái hơn.

Sau ngày nàng trở thành ngao nô, cầm thú Vương liền tự mình dẫn quân xuất chinh đến Phổ Lan (Burang - một quận của Tây Tạng hiện nay), đầu ngao tên Ngân Nghê kia cũng hộ giá xuất chiến. Thích Già Thát Tu thân là tâm phúc trung thành của cầm thú Vương lại không cùng đi chinh chiến, nhiệm vụ của hắn là chấn thủ Vương thành. Nhiệm vụ này so với ra sa trường chinh chiến cũng không thoải mái hơn chút nào, hết phòng ngự kẻ thù bên ngoài đánh lén, lại phải cảnh giác rối loạn bên trong. Trong vài ngày ở đây, La Chu mới hiểu được đội Hắc Kỳ là đội cận vệ trong các đội cận vệ của Hoàng gia, vai trò cùng nhiệm vụ của đội Hắc Kỵ là đối ngoại cùng quân sự, địa vị tương đương với quân đội xuất chiến, nói là quyền cao chức trọng cũng không ngoa chút nào.

Thời gian này, trong khu A Lý cũng đã hình thành Phổ Lan, Lạp Đạt Khắc (Ladakl - một khu vực ngày nay thuộc Ấn Độ nằm gần Tây Tạng), Cổ Cách; nhưng từ đời Cổ Cách Vương thứ tư bắt đầu xuất hiện biến động lịch sử. Lúc ấy có Thổ Phiên Vương thuộc chính dòng bị chính Vương Phi cùng huynh trưởng ám sát, mẹ đẻ của Vương Phi thuộc dòng thứ của Vương thất Thổ Phiên, họ Mục Xích. Sau khi bị huynh trưởng đoạt vị, trải qua cuộc trấn áp tanh máu, cuối cùng củng cố được vương quyền của họ Mục Xích mới lên ngôi, truyền cho tới Cổ Cách Vương hiện tại là Mục Xích Tán Bố Trác Đốn, đã là đời thứ chín. Khi dòng họ Mục Xích nắm vương quyền, bổn giáo yếu thế trước đây đã đạt được đến sự hưng thịnh, cùng tâm nguyện của Cổ Cách Vương đệ nhị mời cao tăng Ấn Độ A Để Hiệp (Phát âm Atisha) truyền bá, bổn giáo Tây Tạng cùng Phật giáo lại tiến thêm một bước mà dung hợp với nhau, sau đó lại tiến cử Tát Già (Sakya) giáo phái, cuối cùng hình thành giáo lý Phật giáo vô cùng độc đáo tại A Lý. Trước mắt, có địa vị tối cao trong Phật giáo tại Cổ Cách chính là người từ nhỏ đã xuất gia Liên Hoa Pháp Vương Bạch Mã Đan Cát, hắn tinh thông hiển mật lưỡng tông trong Phật giáo, chẳng những được dân chúng Cổ Cách tôn sùng kính yêu, mà danh tiếng trên khắp nóc nhà cao nguyên này cũng không phải là nhỏ.

Vương thành Cổ Cách uốn lượn theo bờ Hà Nam, phía Bắc Vương thành đối diện với Hương Tư, Hương Ba, Đông Dát, Bì Ương, phía tây là Đa Hương, phía nam giáp Đạt Ba, Mã Na, thành Khúc Long Đẳng, thực lực bất kể là phòng ngự quân sự, hay là quy mô dân cư đều không thể xem thường. Cầm thú Cổ Cách Vương từ một tháng trước đã dẫn đại binh xuất chinh Phổ Lan, mấy ngày trước lại tự mình ra trận phát ra mệnh lệnh cuối cùng phá hủy Phổ Lan. Tin tức truyền về thông báo đã chiến được Vương cung Phổ Lan, giết hết huyết mạch Vương thất Phổ Lan, bắt được một lượng lớn nô lệ. Nói cách khác, trước mắt Cổ Cách thống trị cả vùng đất từ phía Bắc núi Tư Nặc Ô, phía nam biên giới Ấn Độ, phía Tây Lạp Đạt Khắc, phạm vi thế lực phía Đông kéo dài tới chân núi Cương Để Tư, đem thung lũng Khổng Tước thâu tóm trong bản đồ.

CÓ thể nói Cổ Cách vương triều thời gian này bởi vì huyết thống vương thất thay đổi, phát triển ngày càng cường đại. Cổ Cách có thể xóa bỏ tình trạng chia cắt mấy trăm năm nay, trở thành thế hệ thống trị mới của nóc nhà cao nguyên kế thùa dân tộc Thổ Phiên, làm cho lịch sử lệch khỏi quỹ đạo vốn có? Tất cả đều không thể đoán được, còn rất nhiều ẩn số lớn.

Ngoài những điều mà mười mấy ngày nay Thích Già Thát Tu nói cho nàng, đương nhiên, hắn nói ra tương đương với việc tùy ý tiết lộ rời rạc, thậm chí có chút mờ mịt, nàng dựa vào đôi câu trả lời của hắn kết hợp với kiến thức xã hội hiện đại, tiến hành chỉnh sửa thay đôi lại mới tinh luyện ra những kiến thức mới. Nàng không biết vì cái gì mà hắn lại nói với nàng những chuyện đó, chung quy cảm thấy nam nhân kia khi nói cho nàng biết gì đó khóe môi lại nhếch lên lộ ra một loại biến hóa kỳ lạ vô cùng sâu xa, làm cho nàng nhìn thấy mà hết cả hồn.

Nhưng mà nàng tin tưởng hoàn toàn vào câu họa từ miệng mà ra, hắn nói, nàng liền cúi đầu giữ im lặng, cố gắng làm bộ mắt điếc tai ngơ, trừ khi nào bất đắc dĩ còn không tuyệt không hé nửa lời.

Thích Già Thát Tu cho người xem bệnh cho nàng vô cùng tốt, độ chấn động não sau vài ngày tĩnh dưỡng cuối cùng cũng được loại bỏ hoàn toàn, máu cũng được bổ sung. Miệng vết thương trên hai tay cũng bắt đầu khép lại, để lại mấy chục vết sẹo màu nâu đỏ giăng khắp nơi, thoạt nhìn có chút dọa người. Những vết va chạm bầm tím trên người đều nhạt dần đi, hao mòn tinh thần cũng được dưỡng khá tốt, tứ chi bắt đầu có sức lại. Nhờ trời thương xót, nàng giống như siêu cấp tiểu cường (con gián) từng bị dẫm đạp dẹp lép lần thứ hai sống lại tràn đầy linh hoạt.

"Trác Mã, ngươi bây giờ còn cảm thấy nam nhân đó yêu ta không?" Nàng hướng nam nhân đối diện mình đang làm vận động kịch liệt mà bĩu môi, nhỏ giọng chế nhạo nói, "Ngươi sẽ không nói với ta rằng hắn cố ý hoan hảo cùng nữ nhân khác trước mặt ta, là vì muốn ta nổi lên ghen tị đi?"

Chỉ cách đây mấy tiếng trước, người mỗi ngày đều đến liếc mắt xem xét nàng mang theo một nữ nhân đi vào trong nhà. Sau khi đắc ý khoe với nàng vài câu về việc cầm thú Vương chiếm được Phổ Lan, liền kéo nữ nhân xinh đẹp đến chiếc giường nghỉ ngơi của Cách Tang Trác Mã đối diện với nàng không e dè mà bắt đầu vận động, hoàn toàn không biết liêm sỉ mà sử dụng đồ của người khác.

Thích Già Thát Tu co rúm lại mà nhìn nam nhân vẻ mặt dữ tợn, mắt lóe ánh đỏ, rất giống ma quỷ đang chiến đấu hăng hái phía đối diện kia, can đảm thu hồi ánh mắt, khó khăn mà lắc đầu.

Nữ nhân bị nam nhân áp chế dưới thân hầu hạ đã muốn chết ngất, giống như búp bê vải vô lực phản kháng mà tùy ý dã thú trên người xâm phạm. Nàng có ba nam nhân, cho dù cả ba nam nhân có hợp lại cũng không có dã man khủng bố bằng nam nhân kia, quả thực là lo lắng cho nữ nhân dưới thân hắn.

"La Chu a tỷ, có thể tránh xa. . . . . . Liền tránh thật xa. . . . . . Càng xa càng tốt."

Nàng ngập ngừng nhỏ giọng nói. Nữ nhân ngất xỉu đích thị là thị thiếp của nam nhân kia, nàng ấy còn bị đối đãi tàn bạo như vậy, huống gì thân nô lệ như các nàng, vốn là đối tượng cho những người quyền cao chức trọng tùy ý lăng nhục chém giết, bóp chết các nàng dễ dàng như bóp chết một con côn trùng vậy.

"Ngươi hiểu được là tốt rồi." La Chu thành khẩn nói vỗ vỗ tay nàng, thả lỏng ngữ điệu. Mộng đẹp của cô gái nhỏ nên chấm dứt được rồi, miễn cho sau này đầu óc u mê mà gánh chịu thêm nhiều vết đao.

Lời nói còn chưa dứt, nam nhân như mãnh thú đối diện đã phát ra một tiếng rít gào sung sướng, cuối cùng màn đông cung sống đau mắt viêm tai này cũng đã chấm dứt.
Bình Luận (0)
Comment