Nọa Nhược Vui Sướng (Nọa Nhược Đích Khoái Nhạc)

Chương 34

Buổi chiều ngày hôm ấy.

Dựa theo thời gian biểu mà anh họ đưa cho, Phan Tuấn Vỹ đến sân tennis ở Hoằng Hi sơn trang, cuối cùng có thể gặp mặt được Sở Thận Chi.

“Sở tiên sinh… tôi có thể nói chuyện với ngài vài phút được không?”

“Xin lỗi, có thể trí nhớ của tôi không tốt, nhưng tôi quen anh chứ?”

Nhìn người đàn ông trước mắt có chút quen quen nhưng có thể khẳng định là chưa gặp bao giờ, Sở Thận Chi nghi hoặc khẽ nheo mắt lại.

“Không, cậu không biết tôi, nhưng tôi có chuyện muốn hỏi cậu, mong cậu có thể cho tôi chút thời gian.”

“Ngại quá, người tôi đang đợi có thể đến bất cứ lúc nào, tôi không thể tán chuyện với anh được, hôm nào có cơ hội chúng ta nói sau nhé.”

“Xin lỗi, nhưng chuyện này rất quan trọng, tôi không thể chờ được, chỉ cần một phút thôi cũng được.”

Không nén nổi cảm giác sốt ruột trong lòng, Phan Tuấn Vỹ quyết định lấy bức ảnh từ túi ra.

“Có thể thứ này sẽ khiến cậu muốn nói chuyện với tôi.”

“Đây là…?”

Thận trọng nhìn bức ảnh được đưa qua, Sở Thận Chi lặng lẽ cười cười.

“Xem ra chúng ta nên nói chuyện mới được. Đi nào, đến lô riêng của tôi.”

Vừa tiến vào lô, Sở Thận Chi lập tức đến quầy bar rót rượu.

“Muốn uống gì? Ở đây cái gì cũng có, có muốn thử loại rượu vang hàng đầu mà tôi mới lấy về không? Trong nước ta khó mà kiếm được loại rượu này lắm.”

“Không cần, tôi không uống rượu, cảm ơn cậu.”

Ra sức giữ vẻ mặt bình tĩnh, Phan Tuấn Vỹ thực ra đã căng thẳng đến lòng bàn tay đẫm mồ hôi.

“Vậy thử chút Brandy mà một người bạn của tôi tặng nhé, nghe nói là số lượng hạn chế trên cả thế giới đó, tôi còn chưa mở ra đâu.”

“Cảm ơn, không cần.”

“Vậy chắc nên thử loại Whisky này, chai này là”

“Tôi đã nói là không cần, xin mời tiên sinh đừng nói sang chuyện khác!”

Quá giảo hoạt, hắn biết rõ anh đến đây với mục đích gì, nhưng lại toàn nói chuyện đâu đâu, mà anh cũng chẳng ra làm sao, bị cái mưu mẹo nho nhỏ của hắn chọc cho hết cả kiên nhẫn.

“Tiên sinh không nên như thế, được được, anh muốn nói chính sự sao? Nói đi, là ai sai anh đến?”

“Không có… chẳng ai phái tôi đến, là tự tôi muốn đến.”

“Chính anh? Nói vậy những bức ảnh này cũng là anh chụp?”

“Không, không phải. Là… là ai chụp tôi không thể nói cho cậu được.”

“Hừ, giả vờ giả vịt.”

Sở Thận Chi lạnh lùng cười:

“Anh cho là với những bức ảnh này có thể uy hiếp được tôi? Tôi nói cho anh hay, đồng tính luyến ái thời đại này chẳng phải là chuyện gì nghiêm trọng, huống chi tôi và Đạo Đức thật lòng yêu nhau, tôi với cậu ta còn có kế hoạch sang Hà Lan kết hôn cơ. Anh có thể công khai tuyên bố với cả thế giới cũng chẳng sao, tôi và Đạo Đức tuyệt đối không bị anh uy hiếp đâu.”

“Kết hôn… kết hôn…”

Ngực tựa như bị một khối đá nghẹn lại, Phan Tuấn Vỹ khó khăn thở gấp, trước mắt tối sầm.

Vì sao cậu ta lúc nào cũng muốn kết hôn với người khác? Lúc thì muốn kết hôn với Mỹ Mỹ, lúc thì muốn kết hôn với người đàn ông này, còn anh thì sao? Cậu ta sao không kết hôn với anh? Anh là cái gì? Anh rốt cuộc là cái gì?!

Đúng rồi, sao mày quên được nhỉ, mày là thú cưng mà, mày chỉ là con thú cưng hắn tùy tiện nuôi chơi mà thôi, mày đã nghe chủ nhân và thú cưng cưới nhau bao giờ chưa? Nghe chưa? Mày đã nghe bao giờ chưa? Mày đã nghe chuyện cười hay đến thế bao giờ chưa? A ha, ha ha ha, ha ha ha ha ha….

Sở Thận Chi nhìn người đàn ông cười điên cuồng đến rơi lệ trước mắt, không khỏi ngạc nhiên. Cái cảm giác dường như đã gặp ở đâu lại hiện lên. Cậu đã gặp người này ở đâu nhỉ?

“A! Tôi nhớ ra rồi!”

Trong đầu lóe lên, Sở Thận Chi cảm thấy may mà trí nhớ của mình chưa có bị rỉ sét, cuối cùng trong giây chót cũng nhớ ra người trước mắt, nếu không thì đúng là mình đã gây ra tai họa ngập trời, bị người nào đó chửi đến chết.

“Tôi biết anh là ai rồi, tôi nói anh nghe này”

“Anh hẳn là nên nói với tôi mới đúng, tôi rất có hứng thú nghe kế hoạch kết hôn sắp tới của anh đó.”

Một thiếu niên dáng người thon dài, ngũ quan tuấn lãng đeo sợi xích kêu leng keng tiến đến, cầm lấy bức ảnh nằm trên mặt đất mỉm cười nhìn ngắm.

“Chụp rất tốt a, Âu Dương đại ca và anh đúng là rất xứng đôi.”

“Ngọc Nhi…”

Không hiểu sao Sở Thận Chi vừa nãy mặt mày hớn hở, đắc ý dạt dào vừa nhìn thấy chàng trai trước mặt lại sợ đến mặt trắng nhợt, cả người run lẩy bẩy?

Phan Tuấn Vỹ lau nước mắt, ngậm miệng lại, có chút hả hê quyết định xem kịch vui kiểu sống chết mặc bay.

“Có muốn mời tôi làm phù rể không? Miễn phí đó nha. Chỉ cần anh đưa tiền vé máy bay là được, Hà Lan tôi chưa có đến lần nào đâu.”

“Ngọc Nhi, em đừng thế mà, anh hai xin em, em nghe anh hói, em nghe anh nói đã”

Anh hai? Thì ra người bị gọi là Ngọc Nhi là em trai cậu ta, Sở Thận Chi này nhìn qua có vẻ thông minh tài giỏi, sao vừa nhìn thấy em trai lại như chuột thấy mèo vậy?

“A, xin lỗi, tôi chợt nhớ ra có một cô em lắm tiền đang chờ mình đến hẹn a, lần sau rảnh tôi nghe anh nói vậy, chào.”

Thiếu niên đó mỉm cười với Sở Thận Chi, ném tấm ảnh xuống đất, xoay người tính rời đi.

“Không”

Sở Thận Chi đột nhiên nhào đến ôm chặt cậu ta từ phía sau, lớn tiếng khóc.

“Ô… Ngọc Nhi đừng đi… Ngọc Nhi không được đi… Em đừng giận anh hai mà, là anh hai không tốt, anh hai không nên lừa em… Ô… Em đánh anh mắng anh cũng được, van xin em đừng không để ý đến anh… Ngọc Nhi… Ngọc Nhi…”

Phan Tuấn Vỹ tận mắt nhìn thấy tinh anh xã hội đứng đầu thủ lãnh, tính cách trầm ổn hôm nay khóc đến nước mắt nước mũi đầm đìa, mặt nở cả hoa, không khỏi kinh ngạc đến trợn cả mắt.

“Bây giờ có khóc cũng không còn kịp rồi, tôi đã giận rồi. Tôi mà nổi giận chẳng biết phải tìm mấy cô bé mới hết giận được, anh hai chắc cũng biết.”

“Không được! Ngọc Nhi là của anh, của một mình anh!”

Đẩy mạnh thiếu niên xuống sopha, Sở Thận Chi tựa như phát điên xé rách chiếc áo cậu ta đang mặc, hôn lên ngực cậu ta theo kiểu gần như hung tợn.

“Ngọc Nhi, anh hai sai rồi, anh không dám nữa đâu, đừng trừng phạt anh như thế, anh không cho phép em tìm người đàn bà khác, anh không cho phép!”

Vuốt ve mái tóc của người đang làm bậy làm bạ trên người mình, thiếu niên ngẩng đầu lên cười cười nói với Phan Tuấn Vỹ:

“Anh là nai con bảo bối mà Âu Dương đại ca nuôi phải không? Xin chào, tôi là Sở Thiên Ngọc, anh đừng ngại nhé, anh hai tôi mà nổi cơn ghen là tính cách nó lại ra thế này đấy.”

“Tôi không… không ngại…”

Kỳ thực là cực kì ngại chết đi được, trên đời sao lại có loại anh em biến thái thế này a?

“Xin hỏi cậu… Sao cậu lại biết tôi là… là…”

Hai chữ “nai con” Phan Tuấn Vỹ anh không sao nói nổi. Muốn anh trước mặt người lạ thừa nhận mình là thú cưng của người khác, đúng là cần rất nhiều dũng khí a.

“Trong ví của Âu Dương đại ca có ảnh của anh a, anh hai và tôi đã lén nhìn một lần. Anh A… anh hai, anh mà liếm xuống nữa, cẩn thận em thượng anh ngay ở đây đó.”

“Được… cả người của anh hai đều thuộc về Ngọc Nhi, Ngọc Nhi muốn làm gì anh hai cũng được… đều được… A… Ngọc Nhi… mau chơi anh… mau chơi anh…”

Nghe những lời to gan lớn mật kinh khủng đến thế, lại nhìn vẻ *** đãng hoàn toàn tương phản với hình ảnh cao quý thoát tục của Sở Thận Chi, Phan Tuấn Vỹ hoàn toàn đầu hàng.

Tha cho tôi đi, đúng là vật họp theo loài ngưu tầm ngưu mã tầm mã mà, bạn bè của cái tên trời đánh vô địch siêu cấp đại sắc ma đúng là cá mè một lứa a.

“Nai con tiên sinh, xin lỗi, mời anh về đi, tôi muốn thanh lý một chút, tôi sẽ không để bất cứ ai thấy thân thể của người này đâu.”

Nắm mớ tóc rối bời, để người có đôi mắt ướt át trong lòng mình ngẩng đầu lên, Sở Thiên Ngọc nhìn chằm chằm vào gương mặt đang thở hổn hển không ngừng, lạnh lùng cười.

“Anh quay về nói cho chủ nhân của mình, muốn bảo vệ anh kiểu gì là chuyện của anh ta, nhưng Sở Thiên Ngọc tôi không cần bất cứ kẻ nào bảo vệ hết, mời anh ta đừng có cùng người này làm trò vớ vẩn gì. Bây giờ nể tình tôi với anh ta từng là huynh đệ, tôi bỏ qua cho anh ta. Lần sau anh ta dám động đến một sợi lông tơ của người này, tôi tuyệt đối không bỏ qua đâu! Anh đi đi, tôi phải tiến hành trừng phạt với người muốn lừa dối mình, anh nhớ đóng cửa lô giùm tôi.”

Nghe tiếng nức nở rên rỉ từ đằng sau, Phan Tuấn Vỹ có thể nói là vắt chân lên cổ mà chạy, vì anh chợt nhớ tới biểu tình *** đãng của mình và người đó khi làm cùng với tiếng rên rỉ lớn tiếng, sợ là cũng chẳng thua bao nhiêu a.
Bình Luận (0)
Comment