Nọa Nhược Vui Sướng (Nọa Nhược Đích Khoái Nhạc)

Chương 42

Hờn dỗi nên càng đi càng nhanh, nhưng Phan Tuấn Vỹ mới đi lên được một nửa cầu thang lên lầu, đột nhiên thấy bụng quặn đau, đau đến mức mồ hôi ứa ra cong người lại, sắc mặt biến đổi từ trắng sang xanh, xanh rồi lại trắng, cuối cùng không kiềm nổi kêu lên, tay chân nhũn ra ngã từ cầu thang lăn xuống dưới

“Nai con?”

Âu Dương Đạo Đức đang ngồi trong nhà ăn đột nhiên nghe thấy tiếng kêu quen thuộc, tim đột nhiên như bị ai dùng chùy đập mạnh một cái, sợ hãi trào dâng, hai chân theo phản xạ vội vàng chạy đi

“Nai con”

Vội vã nâng lấy thân thể mềm nhũn ôm vào trong lòng, nghĩ đến người vừa mới phút trước còn trước mặt mình lộ ra vẻ hờn ghen đáng yêu, nay lại lặng lẽ nằm trong lòng mình không động đậy, Âu Dương Đạo Đức thấy mình sắp điên rồi!

“Nai con, cưng sao vậy? Cưng đừng làm ta sợ, cưng tỉnh lại nào tỉnh lại đi nào!”

“Chủ nhân… chủ nhân… tôi đau quá… đau quá…”

Nai con ráng mở mắt, hơi thở yếu ớt nhìn chủ nhân cầu cứu.

“Nai con đừng sợ, ta đây, cưng đừng sợ đừng sợ. Mỹ Mỹ, mau đi gọi Tiểu Trương lấy xe ra, mau!”

“Đạo Đức, anh xem chúng ta có nên gọi xe cứu thương có tốt hơn không?”

Thấy dáng vẻ đau đớn yếu ớt của ba mình, thực ra Phan Mỹ Mỹ cũng rất là cuống, nhưng cô cho rằng gọi xe cứu thương có thể vượt qua cả đèn xanh đèn đỏ thì hẳn là sẽ nhanh hơn.

“Cô bị ngớ ngẩn à! Chờ xe cứu thương chạy lên được núi, nai con của ta còn sống sao? Tôi bảo cô đi gọi Tiểu Trương, có nghe thấy không!”

“Được được, anh đừng nóng, em đi ngay, em đi ngay!”

Vừa thấy ánh mắt tựa như sát nhân của Âu Dương Đạo Đức, Phan Mỹ Mỹ sợ đến tí nữa thì tè ra quần, vội vội vàng vàng chạy đi

“Chủ… chủ nhân… tôi đau quá…”

“Nai con ngoan, nói cho chủ nhân nghe cưng đau ở đâu? Ta sẽ gọi điện thoại bảo bệnh viện trước a.”

Nhìn gương mặt nhỏ của nai con vì đau mà nhăn nhó Âu Dương Đạo Đức thấy tim mình như bị dao cắt, hận không thể lập tức mọc cánh bay đến bệnh viện.

“Bụng, bụng đau lắm.”

“Bụng sao? Chẳng lẽ… mấy thứ Mỹ Mỹ nấu có vấn đề? Đáng hận, con nhỏ chết tiệt, ta tuyệt đối không tha cho ả!”

“Không… không phải… cậu đừng trách nó…”

Mấy món ăn đó không do Mỹ Mỹ tự tay nấu, Phan Tuấn Vỹ sao có thể để Mỹ Mỹ phải gánh nỗi oan này.

“Được được, nai con đừng kích động, ta không nói là được, xe đến rồi, nai con yên tâm, chủ nhân lập tức mang cưng đến bệnh viện, cưng nhất định không sao đâu.”

Vừa nghe tiếng động cơ xe từ cửa vọng vào, Âu Dương Đạo Đức lập tức bế ngang nai con vội vã đưa anh vào trong xe.

“Tiểu Trương, mau đến bệnh viện của nhà Lý Sa, mau!”

“Vâng, chủ tịch!”

Nhấn mạnh chân ga, chiếc xe lao đi như bay. Tiểu Trương theo chủ tịch nhiều năm chưa từng thấy hắn hoảng loạn như thế bao giờ, trong lòng cũng không khỏi căng thẳng theo.

“Đạo Đức… Anh đừng cuống a, thân thể của ba vốn khỏe mà, ba không sao đâu…”

Phan Mỹ Mỹ ngồi đối diện Âu Dương Đạo Đức thấy vẻ nghiêm trọng của hắn không khỏi cất tiếng cố an ủi.

“Câm miệng! Cô đừng có nói gì với tôi! Tiểu Trương, đi nhanh nữa lên!”

Phan Mỹ Mỹ, cô ả chết tiệt, nếu ta mà biết lần này nai con mắc bệnh có dính chút gì do cô, xem xem ta xử lý cô thế nào!

“Đau quá… chủ nhân… tôi đau quá…”

Đột nhiên bị một cơn đau quặn vặn mình, trước mắt Phan Tuấn Vỹ đột ngột tối sầm, thiếu chút nữa ngất xỉu.

“Ngoan… ngoan… nai con đừng sợ, chúng ta sắp đến nơi rồi, sắp đến nơi rồi, ta đã bảo Lý Sa chuẩn bị bác sĩ tốt nhất cho cưng, nai con sẽ không sao đâu, ta nhất định sẽ khiến nai con không sao hết! Tiểu Trương, tôi bảo cậu tăng tốc độ cho tôi, cậu có nghe thấy không?”

Cố gắng siết chặt người đang túa mồ hôi như mưa vào lòng, Âu Dương Đạo Đức đã sớm như ngồi trên đống lửa, căn bản không đếm xỉa đến sự tồn tại của người khác.

Chủ nhân? Nai con? Phan Mỹ Mỹ vừa nãy liên tục nghe những từ như thế.

Hai người này vừa nói ngôn ngữ ngoài hành tinh sao? Vì sao cô không hiểu nổi một từ? Vì sao bên cạnh hai người gần gũi nhất là ba và vị hôn phu của mình, cô lại có cảm giác như người ngoài cuộc?

Chuyện gì xảy ra thế này? Ruốt cuộc chuyện gì xảy ra thế này?

Nhìn Âu Dương Đạo Đức cũng đang căng thẳng đến đổ mồ hôi cùng người cha đang dựa vào lòng hắn không ngừng rên rỉ, Phan Mỹ Mỹ đột nhiên không hiểu sao lại cảm thấy một cảm giác lạnh toát từ đáy lòng dâng lên…
Bình Luận (0)
Comment