Noah Bệnh Lịch Ký Lục Bộ 1

Chương 32

Editor: lynzmix

Beta: Shoorin Yumi

Trở lại nhà của Ngụy thúc liền thấy cửa lớn vốn đóng chặt giờ đã mở ra. Lạc Tái vui vẻ đẩy ra cổng ngoài đi vào, trong lòng vẫn có chút lo lắng con Ngao khuyển kia sẽ nhảy lên. Nhưng hiển nhiên vị tiểu bá vương kia đã bị Địa Ngục Khuyển cấp boss thu thập xong một trận đã hoàn toàn thông minh ra, cắn cái đuôi lui ở một góc.

"Đông thúc thúc! Xin chào! Cháu là tiểu Lạc! Thúc đã về rồi sao?"

Bên trong có chút tiếng vang, tựa hồ có một bóng người đi ra tiếp đón, nhưng khi Lạc Tái nhìn thấy bộ dạng của người kia thì hoàn toàn sững sờ lại.

Người trong phòng hiển nhiên cũng không phải Ngụy Đông. Hắn là một người ngoại quốc trẻ tuổi, màu da trắng nõn, dung mạo tuấn mỹ đến khủng hoảng. Khi hắn đi ra nơi có ánh mặt trời, cặp mắt diễm lệ tựa như ngọc lục bảo làm cho người ta vừa thấy khó quên. Nhưng những điều này đương nhiên không đủ để làm cho Lạc thầy thuốc đứng hình. Trên thực tế vị thanh niên anh tuấn ngoại quốc không mang theo nửa điểm hơi thở Phương Đông này lại mặc trên người một kiện thâm sắc trường bào, bên ngoài lại thêm một kiện áo khoác, còn gạt người hơn là trên đầu còn đeo một cái mũ quả dưa!! (đấy là búi tóc kiểu thời cổ ="=)

Lạc Tái giờ phút này nội tâm chỉ muốn rít gào như thế này: Vị nhân huynh này, rốt cuộc là ngươi xuyên qua hay là ta xuyên qua vậy hả?!"

Đối phương kì quái nhìn Lạc Tái, thậm chí có loại địch ý của thú loại khi bị xâm phạm địa bàn "Cậu là ai?"

Đây mới là câu tôi nên hỏi được không hả, cướp lời kịch của người ta như vậy là sao?!

Lạc bác sĩ rất lãnh tĩnh đẩy mắt kính, dùng phản quang che dấu trong nháy mắt thất thần "Xin chào, tôi là Lạc Tái. Xin hỏi Ngụy Đông thúc thúc có ở nhà không? Tôi được phụ thân giao phó mang chút đồ vật đích thân giao cho thúc ấy"

Nghe được lời tự giới thiệu của cậu xong, tên thanh niên có cách ăn mặc cổ quái kia liền lập tức dịu đi sắc mặt, nhiệt tình tiếp đón Lạc Tái "A! Tôi biết! Cậu chính là Tiểu Lạc mà Ngụy thường xuyên nhắc tới! Thật có lỗi, tôi còn tưởng là đạo tặc chứ, phải biết rằng nơi này của Ngụy thường có mấy tên tiểu tặc không biết thức thời đến quấy rầy!"

Lạc Tái đối với vị thanh niên này thế nhưng có thể gọi thẳng họ của Ngụy Đông cảm thấy bất khả tư nghị. Được rồi, tuy rằng cậu cũng biết được là vị Đông thúc bằng hữu này của lão ba kỳ thật căn bản cũng chỉ so với cậu lớn hơn 10 tuổi thôi. Vào cái thời của lão ba cậu, để có thể tham gia quân ngũ lúc đi chiêu binh khai tuổi lớn hơn cũng là chuyện bình thường. Ngụy lão tiên sinh tuy giấy chứng nhận là 50 tuổi, nhưng nghe lão ba nói qua có một lần hắn uống say từng thẳng thắn thành khẩn khai báo là nói nhỏ hơn 4 tuổi.

"Tôi có thể mạo muội hỏi một chút không, anh là ai?"

Người trẻ tuổi ăn mặc cổ quái liền lập tức ngượng ngùng giải thích "Thực xin lỗi, tôi lúng túng quá lại đã quên tự giới thiệu. Tôi tên là Morgan. Selki. Rất vui được gặp cậu!"

"Tôi cũng vậy."

Bọn họ hữu hảo bắt tay, đương nhiên, với điều kiện tiên quyết là xem nhẹ phục sức quỷ dị tựa như đang chơi cosplay của đối phương.

Morgan tựa như chủ nhà dẫn Lạc Tái và Thrus vào trong nhà, cũng chuẩn xác tìm được bộ ấm trà được Ngụy Đông đặt ở trong tủ bát, thuần thục nấu nước pha trà, sau đó mang trà đưa cho bọn họ.

Nếu bộ dạng thật sự không phải là ngoại quốc, Lạc Tái đã hoàn toàn cho rằng bản thân vừa xuyên qua.

"Xin hỏi lúc nào Đông thúc mới trở về vậy?"

Morgan lắc đầu "Tôi cũng vừa tới không lâu. Ngụy chắc là lái xe đi siêu thị mua đồ ăn cho Vương" Vương trong lời nói của hắn đương nhiên là chỉ con ngao khuyển đang ở bên ngoài kia, với tên tiếng Anh là "king" và tên thật là "A hoàng".

Lạc Tái gật gật đầu, uống ngụm trà. Trà hương bốn phía, vị hồi xa xưa.

Một người ngoại quốc pha trà so với cậu còn...

Bị kịch không thôi Lạc bác sĩ lại uống một hớp lớn. Còn Thrus thì hắn vốn đối với loại nước màu vàng pha từ mấy cái lá khô này vẫn luôn không thích nổi.

"Cậu tới thăm Ngụy nhất định rất vui, anh ấy một mình ở đây quá tịch mịch..." Morgan có vẻ lo lắng nói.

Lạc Tái tuy rằng đối thân phận của Morgan còn có chút kỳ quái, nhưng hắn có thể đi vào trong sân chứng minh hắn đã thông qua một cửa ngao khuyển kia, mà hắn đối vị trí trong phòng vô cùng quen thuộc cũng chứng minh hắn là khách quen của nơi này. Hơn nữa, hắn lại biết cậu là ai cũng đủ nói rõ hắn và Đông thúc quả thật có giao tình.

Mắt thấy sắc trời đã tối đen, trước khi chuyến xe công cộng cuối cùng rời đi, cậu và Thrus cũng phải trở về. Cho nên cậu suy xét một chút, cuối cùng hạ quyết định "Kỳ thật chuyến này đến đây là phụ thân ở Trung Quốc nhờ tôi đem một phần lễ vật giao cho Đông thúc, nhưng giờ thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng tôi cũng phải trở về. Có thể phiền anh thay tôi chuyển đồ được không?"

"Đương nhiên có thể!"

Lạc Tái từ trong ba lô đem túi đồ lấy ra. Thrus nhìn cậu lục lục tìm tìm liền không kiên nhẫn cầm lấy ba lô lật ngược lên "rầm" đồ vật bên trong đều rơi hết ra, vỏ sò, túi đồ còn có tấm da hải báo kỳ quái kia nữa.

Morgan vừa nhìn thấy thứ kia rơi ra sắc mặt liền thay đổi. Hắn đứng lên thật nhanh, khiếp sợ mở to hai mắt "Các người, các người đã phát hiện ra thân phận của tôi?!"

"A " Lạc Tái đang định đem mọi thứ thu dọn lại bị lời nói của Morgan làm cho không hiểu gì cả.

Nhưng đối phương tựa hồ nhận định cậu đã biết rõ mọi chuyện, mất hết tinh thần ngã ngồi xuống "Có thể cầu xin các người đừng nói cho Ngụy biết được không, tôi sớm muộn gì cũng sẽ nói với anh ấy, nhưng tuyệt đối không phải bây giờ....phải biết rằng, trước khi anh ấy nhận tôi....tôi không thể để cho anh ấy biết thân phận thật của tôi được..."

"....thân phận gì?"

Đôi mắt như ngọc lục bảo kia của Morgan liếc Lạc Tái một cái, giống như lên án cậu biết rõ mà còn cố ý hỏi, sau đó lại chỉ chỉ vào tấm da hải báo ở trên sô pha kia "Không phải cậu đã tìm được lớp da của tôi rồi sao?"

"......"

Lạc Tái thực khẳng định những lời này tuyệt đối là câu nói thường dùng của ác quỷ lột da trong phim kinh dị.

Bất quá, đây không phải da người mà là da hải báo đi?!

"Nếu đem lớp da của tôi dấu đi, tôi liền không thể trở về đại dương được nữa" Morgan thở dài, cũng không lo lắng đoạt lại "da của mình", "Đương nhiên nếu là Ngụy, tôi liền nguyện ý đem da cho anh ấy dấu đi vĩnh viễn"1

"......"

Không khí thực ngưng trọng.

Nhưng thật ra là Lạc Tái không biết phải trả lời thế nào, mà đối phương thì lại đang chờ Lạc Tái tỏ thái độ.

Lúc này Thrus ở một bên vừa ngoạn vỏ sò vừa không yên lòng hừ hừ "Anh còn không nhìn ra sao? Tên này là Purcell – hải báo có thể biến thành hình người"

Sao có thể nhìn ra được?! Cậu cho rằng tôi có đôi mắt nhãn hỏa kim tinh của Tôn Ngộ Không sao?! Lão Tôn nói không chừng còn nhìn không ra yêu quái ngoại quốc nữa là!!

Rất muốn lật bàn nhưng suy xét thấy bản thân đang ở trong nhà trưởng bối cũng không thể làm càn được, Lạc bác sĩ bi phẫn...bình tĩnh lại.

"Nếu là như vậy, xin hỏi anh vì sao lại tới đây tìm Đông thúc?"

Vừa hồi tưởng vừa trả lời, Morgan lộ ra một loại biểu tình nhớ lại mộng ảo khiến cho cơ mặt Lạc Tái lại muốn co giật "Ngụy luôn một mình đến bên bờ biển câu cá, tôi cũng thường xuyên ở khu hải vực ấy du ngoạn. Chúng tôi "Sớm chiều đối diện" sau đó "Lâu ngày sinh tình", tôi yêu Ngụy..."

"....."

Xin hỏi cái đám thành ngữ Trung Quốc đông cứng đến không được tự nhiên kia là làm sao vậy? Vị bằng hữu "Hải ngoại" này =)))), người anh em, ngươi có biết rõ ý nghĩa của mấy câu thành ngữ này không vậy? Cái gì gọi là sớm chiều đối diện, lâu ngày sinh tình, nhiều nhất cũng chỉ có thể tính là Đông thúc đi đến câu cá chỗ bờ biển thường có hải báo lui tới mà thôi!

"Tuy rằng cởi da hải báo ra rất bất tiện, nhưng chỉ cần có thể làm bạn bên người anh ấy, cho dù muốn mạo hiểm bị lấy đi da hải báo không thể trở về đại dương được nữa, tôi cũng nguyện ý làm như vậy"

"......"

Bị cầm đi da liền không thể quay về biển, quả thực giống hệt kịch bản tiên nữ Trung Quốc đã hạ phàm nhất định phải tắm rửa, tắm rửa nhất định phải cởi quần áo, cởi quần áo nhất định bị lấy đi, lấy đi nhất định phải lập gia đình, kịch bản quá gạt người! Hơn nữa, nếu khối da kia đã quan trọng như vậy, làm ơn đừng tùy tiện tìm một chỗ trên bờ cát vùi xuống có được không hả, ít nhất cũng nên biết để trong két sắt khóa lại chứ?

"Ngụy đến nay vẫn không chịu nhận tình cảm của tôi...anh ấy đại khái là không thể tin tưởng loại kết hôn dị tộc này, cho rằng loại quan hệ bạn lữ này không thể lâu dài được, cho nên mới mãi không chịu nhận.....Nhưng tôi sẽ không từ bỏ!" Morgan vẻ mặt vô cùng kiên định, tựa như đang đứng trước thần minh thành kính lập lời thề "Cho dù chủng tộc ngăn cách cũng vô pháp đem chúng tôi tách ra! Tôi tin tưởng chúng tôi nhất định có thể "Răng long đầu bạc!"

"......"

Tin tưởng cái đầu ngươi! Cái gì gọi là hôn nhân dị tộc hả?! Ngươi là người châu Âu, Đông thúc là người Trung Quốc? Ngươi là hải báo, Đông thúc là nhân loại?! Gạt người, điểm chung duy nhất của các ngươi cũng chỉ có giới tính thôi được không hả!!

"Người trong tộc của anh chẳng lẽ không phản đối chuyện này sao?" Lạc Tái thật vất vả nói ra một câu.

Morgan tựa hồ cảm thấy lời nói của cậu thật bất khả tư nghị "Đương nhiên không! Người trong tộc của tôi còn thường xuyên kết hôn với nhân loại. Cho dù rất nhiều lúc hải báo không thể không rời đi lục địa để trở về biển, nhưng quyến luyến khắc sâu đối với gia đình sẽ khiến chúng tôi lén lúc ở phương xa nhìn về gia đình nhân loại mà mình từng có được. Trên thực tế, khi phụ thân tôi nghe nói Ngụy không chịu nhận tôi liền đặc biệt giúp tôi ra chủ ý. Khi ông ấy còn trẻ từng chu du hải dương đi tới Phương Đông, cho nên nhìn qua cách ăn mặc của cư dân nơi đó. Chúng tôi nghĩ rằng chỉ cần ăn mặc giống người phương Đông hơn một chút, có lẽ Ngụy liền càng dễ dàng nhận ta!"

"......"

Lạc Tái đã hoàn toàn không thể khống chế được bản thân ngừng phù ngạch (-_-|||) liệu có thể hỏi một chút vị kia hải báo lão tiên sinh rốt cuộc là năm nào tháng nào đi qua Trung Quốc vậy...kính nhờ không cần giống mấy vị đại đạo diễn người nước ngoài chưa từng đặt chân qua biên cảnh Trung Quốc, mà thậm chí ngay cả cctv cũng chưa từng nhìn qua đã nghĩ Thượng Hải nơi nơi đều là thuyền đánh cá cũ nát, mọi người còn mặc quần áo rách nát te tua, dùng nồi đất nấu cháo ăn có được hay không hả...Luôn luôn tiến lên là cần thiết đó!

"Tôi cảm thấy Đông thúc không phải là loại người chỉ chú trọng vẻ về ngoài"

"Đương nhiên, đương nhiên!" Morgan liên tục gật đầu "Cho nên tôi hoàn toàn không lo lắng khi anh ấy nhìn thấy tấm da hải báo của tôi thì sẽ nảy sinh thành kiến. Người có lòng dạ rộng rãi như Ngụy chính là "Lòng dạ bao dung"

Gạt người! Ngươi một con hải báo ngoại quốc không cần giả vờ thành từ điển thành ngữ Trung Quốc có được không hả! Hơn nữa dù có hơn cả Lòng dạ bao dung thì cũng không nhất định có thể nhận được việc có một đầu hùng (đực) hải báo hướng chính mình cầu yêu được không hả!!

Lạc Tái bắt đầu suy xét đến việc có nên khuyên bảo Đông thúc rời khỏi trấn nhỏ nơi bờ biển này không, hoặc là dọn tới cùng cậu ở cũng được, nhưng là...Quay đầu nhìn thanh niên còn đang nghiêm túc chơi đùa sau đó đem từng cái vỏ sò sắp xếp lại...Chịu hải báo quầy rầy cùng với việc ở chung với Địa ngục song đầu khuyển quả thật có thể so sánh là 49 cười 50.

Nhưng Lạc Tái thật ra cũng không quá lo lắng tình huống của Đông thúc. Nghe lão ba nói qua, thời trẻ thân thủ của Đông thúc cũng không tầm thường, bình thường một đấu 5 đều không phải chuyện khó khăn gì. Tuy rằng chuyển qua sống ở nước ngoài nhưng cũng không ngừng rèn luyện. Lần trước tới chơi cậu còn tận mắt thấy Đông thúc ở trong sân đánh một bài quyền uy vũ sinh phong, tuyệt đối là thành phần võ lâm cao thủ lánh đời. Dù cho tên yêu quái ngoại quốc có phủ thêm một lớp da hải báo phỏng chừng cũng không phải là đối thủ của Đông thúc.

Thực xấu hổ ngồi một hồi, vị ngoại lai tức phụ phiên bản hải báo tiên sinh nhìn qua còn có điểm ngượng ngùng không được tự nhiên khi đối mặt với thân thích của người yêu, khiến cho Lạc Tái thật sự ngồi không nổi nữa đành phải đứng dậy cáo từ "Nếu Đông thúc còn chưa về tôi liền không quấy rầy"

Morgan vội vàng đứng dậy tiễn khách. Tuy rằng quần áo trên người hắn thật sự có chút chẳng ra cái gì, nhưng không thể phủ nhận là khi một người có một gương mặt vô cùng dễ nhìn thì dù hắn có mặc bộ quần áo con vịt thì cũng có thể khiến người khác nhìn không chuyển mắt, huống chi hiện tại một thân quần áo này mặc có chút quái nhưng ít nhất vẫn là chút phong cách trang phục dân tộc Trung Quốc gần đây.

"Như vậy liền phiền toái anh đem lễ vật của cha tôi giao cho Đông thúc" Lạc Tái đứng dậy cáo từ, khóe mặt liếc qua tấm da hải báo còn đặt trên ghế sô pha kia, khóe miệng co rút một chút, sau đó mới bình tĩnh cầm lên giao vào tay người kia "Nếu là da của anh vậy liền cầm lấy đi. Lần sau đừng tùy tiện chôn ở trên bờ cát, rất dễ mất"

"Vô cùng cảm ơn!" Morgan có chút thụ sủng nhược kinh, đối với Lạc Tái có thể nhanh như vậy liền tiếp nhận thân phận không phải nhân loại của mình có chút giật mình, trong lòng lại nghĩ quả nhiên giống như lời của phụ thân nói, tấm lòng của người Phương Đông đều có thể chống thuyền! Thế là nội tâm lại xì gas đốt lên ngọn lửa hy vọng.

Cáo từ xuất môn đi về phía nhà ga, Lạc Tái cũng không biết bản thân vì chuyện vừa rồi liền trực tiếp tìm đến cái đại phiền toái cho Đông thúc của cậu.

Cậu còn đang bận suy xét xem lát nữa trở về gọi điện cho lão ba nói một tiếng Đông thúc tìm được một người bạn rồi. Dù sao nhiều năm nay lão ba vẫn luôn lo cho vị chiến hữu cũ sống ở nước ngoài này.

Vậy nếu sau này Đông thúc gọi cậu qua xem bệnh cho vị kia, mình có nên thu tiền khám không đây?

Ừm, nể mặt mũi của lão ba, hay là thôi đi...
Bình Luận (0)
Comment