Từ từ lùi lại phía sau Lucas, nhìn Naraku áo thành chủ trắng trang nhã, nay lại biến thành âm trầm kiểu dáng, chiến giáp yêu quái màu tím đặc trưng cho chiến đấu của Naraku.
Mấy cái chân nhện sau lưng Naraku, cũng đồng loạt xuất hiện. Naraku mặt lạnh đến kết băng, rồi từng bước ép sát Lucas ra bên ngoài tòa thành.
“ Ngươi...có thể đi chết được rồi.”
Rầm rầm rầm!!!!
Có gì ngồi xuống từ từ uống miếng nước a.
Quân tử động khẩu, không động thủ a.
Anh anh anh ~ ┭┮﹏┭┮
Một đường chật vật bị truy sát, Lucas thật sự khóc không ra nước mắt.
Tại sao nói lật mặt, là lật cmnr?? Còn nhanh hơn cả lật bánh tráng nữa chứ ~
Tên Naraku này...thật có bệnh mà!!
“ Ngươi muốn ta hết giận, thì ngoan ngoãn đứng yên đó...cho ta đâm vài cái là được.” Naraku mặt mũi âm trầm, truy sau không bỏ...thề quyết tâm không trát được Lucas, không bỏ qua.
Rầm ~~ rầm ~!!!
“ Ngươi bình tĩnh một chút a, nể tình mấy ngày làm cơm cho ngươi!! Tha ta a~~~”
Bị một chân sượt qua người, áo kimono đỏ đã bị trát vài lỗ, may mắn có cốt giáp mới không làm Lucas bị Naraku treo lên đánh thảm hại. (Nói giỡn a, main chính sao có thể bị treo đánh a. Tác ta là người đầu tiên, không đồng ý a.)
“ Ha ha~ Làm cơm ngày ba bữa là trả tiền thuê phòng mà thôi.” Naraku cười âm trầm, địa đạo nói.
Haiz ~
Một tiếng thở dài vang lên.
Xuất hiện trước mặt Lucas, là con rối với bộ quần áo đen Arlequin tràn đầy phong cách phương Tây lạnh lẽo.
Ngón tay làm ra động tác thao diễn, như có linh hồn con rối Arlequin, bắt đầu làm ra tư thế chiến đấu.
“ Ồ ~ thú vị.”
Ánh mắt lóe qua một tia hưng phấn, Naraku biết Lucas lần này sẽ không dùng khí thế chèn ép anh nữa. Đây mới là lần đầu tiên hai người chính thức đấu với nhau một trận.
Bầu trời như bị mây đen bao phủ bởi yêu khí kinh khủng từ Naraku và khí thế trầm thấp, sâu lắng từ Lucas.
Làm cho không khí nơi đây âm u, ẩm ướt lại áp lực cực kỳ.
Lách tách ~
Một giọt mưa rơi xuống đất, như rung lên tiếng chuông bắt đầu trận đấu của hai người.
Lạch cạch ~
Tiếng kẽo kẹt như phát ra từ cơ thể con rối, Lucas bàn tay luật động như một chuỗi ảo cảnh, tràn đầy ý vị xinh đẹp...nhưng dấu trong ảo cảnh ấy, là những màn chém giết liên hoàn, lượng lệ tuyệt bức không dung khoan nhượng của người điều khiển con rối.
Phanh~!!!
Con rối Arlequin bắt đầu di chuyển cao tốc độ, xuất hiện trước mặt Naraku như dịch chuyển tức thời, làm cho Naraku không kịp phòng bị.
Một cánh tay gấp khúc, làm đâm động tác khiến Naraku bị đâm bay ra một khoảng cách khá xa.
Lợi dụng bị đâm bay, Naraku cũng phóng thích từng cái chân nhện công kích về phía con rối của Lucas.
Lách tách ~~
Trong tiếng mưa bắt đầu nặng hạt hơn, Lucas như một nhà chỉ huy dàn nhạc kì cựu.
Tay nhỏ không ngừng bay múa, như đang điểm tô cho âm nhạc. Mỗi một ngón tay điểm, là con rối một lần thi triển cao tốc tấn công một lần.
Né tránh hết toàn bộ công kích của con rối, mỗi khi Naraku tưởng rằng có thể đâm xuyên qua người con rối, thì cũng điều chỉ là của nó ảnh phân thân.
“ Á ra ~ Nguy hiểm a.”
Xẹt xẹt xẹt ~
Tuy vẫn như đang nhắm mắt, hưởng thụ chiến đấu trong mưa. Nhưng Lucas vẫn phóng thích tinh thần lực bao vòng xung quanh cậu, thậm chí còn xuyên qua trong lòng đất tinh thần lực, làm phòng bị đâm lén phía dưới của Naraku. Nhờ đó, Lucas có thể làm ra phản ứng lách người, né tránh được cái đâm từ trong lòng đất, xuyên qua đám chân nhện của Naraku.
“ Như vậy...như mong muốn của cậu. Naraku, ta cũng sẽ tham gia vào trận đấu này, một cách nghiêm túc.”
Phân tách ra một phần tinh thần, bám vào trên con rối.
Cả người Lucas quần áo thay đổi, chuyển sang màu đen bó sát người trang phục. Shuriken trong tay, lóe lên hàn quang đen bóng, sáng lạnh người.
Tạch ~
Nhìn lấy ra vũ khí Lucas, Naraku ánh mắt khinh bỉ, không để ý đến Shuriken. Bởi vì, tầm sát thương quá nhỏ, không gây ảnh hưởng gì đến anh. (Khinh địch là chết nghen ≧▽≦)
“ Bạo.”
Quát khẽ một tiếng Lucas, bên ngoài vẫn còn treo trên người Shuriken, Naraku lãnh hết từng đạo bạo tạc trực tiếp trên Shuriken.
Lật ra trong tay Kunai, Lucas nhanh chóng nương nhờ lần bạo tạc này, sử dụng ẩn bước biến mất trong bóng tối.
Con rối Arlequin xuất hiện ngay phía sau lưng Naraku, làm ra chẻ đôi động tác.
“ Tất cả những đòn tấn công ta, đều bị phản lại.”
Đắc ý, lóe lên trong mắt Naraku. Con rối Arlequin, bỗng nhiên quần áo giống như bị chém xuống trong vô hình.
“ Phòng thủ thật cao, nhưng thật đáng tiếc...vẫn chỉ là một con rối. Đến đây thôi.”
Những màn đánh trước chỉ là thâm dò điểm yếu của con rối, Naraku không chút nào sợ hãi. Kể cả trước đó bị Shuriken bạo tạc rớt một phân khúc cơ thể, Naraku cũng không hề hấn gì. Vì cơ anh là bất tử, nên có tạc cỡ nào cũng chẳng ảnh hưởng.
Bản thể Naraku bỗng bao trùm con rối Arlequin, có ý định phá hủy và nghiền nát nó.
“ Nghệ thuật giết chóc…Arlequin”
Bám trên người con rối một phần linh hồn thao túng, Lucas mở miệng quát khẽ một tiếng.
Lạch cạch lạch cạch ~
Hai tay lẫn hai chân con rối, xuất hiện hiện từng đạo lưỡi dao có răng cưa, ánh lên một lớp màu sắc hỗn hợp kì lạ.
“ Là độc sao ~ Hừ!!!”
Naraku nhìn trên lưỡi dao, lóe lên màu sắc lạ. Ánh mắt cũng đều không nháy một cái, khinh miệt ‘hừ’ lạnh một tiếng.
Thế tiến công vẫn không có dấu hiệu giảm Naraku, mặc kệ bị chém lên vô số nhát dao từ con rối Arlequin.
“ Vũ điệu tử thần ~”
Lấy xoay tròn giữa làm trục ly tâm, Arlequin con rối bắt đầu xoay quanh. Lưỡi dao từ tay và chân, đều hướng ra ngoài công kích Naraku.
“ Vô ích thôi. Cơ thể ta là bất tử, một chút vết thương này thì làm gì được ta!!!” Giọng điệu thách thức mười phần Naraku, cười lạnh.
Đám chân nhện như những xúc tua, cuốn về phía con rối.
“ Hự ~”
Một trận mùi lạ xông vào mũi Naraku, khiến anh không cẩn thận ngửi được.
Đầu xoay vòng, yêu lực bị giảm đi đáng kể. Naraku chỉ cảm thấy chóng mặt, lẫn buồn nôn...dần dần bắt đầu khó thở.
“ Rơi vào đúng chỗ rồi đó. Căn cứ vào tốc độ di chuyển, chiều cao của vật thể. Theo tốc độ ngấm thuốc này...vị trí rơi chính là...ở nơi đó. Chiếu tướng!!”
Ở trong bóng tối quan sát Lucas, ánh mắt cười nhẹ nói.
Rơi xuống đất, Naraku vẫn còn đang choáng váng. Thì mặt đất, không biết đã tự lúc nào, đã có một phen Kunai cấm trên đất. Hình thành một đồ án, bao vây hình thành kết giới.
Hình lập phương kết giới đánh nhốt lại Naraku, cộng thêm xiềng xích bằng kết giới đã khóa chặt tứ chi của Naraku. Đồng thời, trước đó ngửi phải thứ mùi lạ, đã làm Naraku yêu khí trong cơ thể hoàn toàn tán lạn, không điều động được yêu khí. Đã đồng nghĩa với việc, Naraku tình trạng hiện tại, như cá nằm trên thớt mặc người xâu xé.
Mất đi yêu lực, Naraku chỉ là thân xác phàm nhân, sức chiến đấu rơi vào linh.
“ Ta không hiểu. Tại sao ta lại thua? Cơ thể ta là cơ thể yêu quái, lý ra phải miễn dịch độc tố là rất cao mới đúng?” Nhăn mài nghiêm nghị lại, Naraku khó hiểu liếc mắt hỏi Lucas.
“ Thứ nhất a, đây không gọi là độc. Chỉ là thuốc ức chế thần kinh mà thôi, nó là một loại thuốc làm giảm mức độ truyền dẫn thông tin lên dây thần kinh. Làm cho suy giảm tính cảm, lẫn mức độ hưng phấn của cơ thể. Ngoài ra, còn có thuốc ức chế hệ hô hấp nữa. Theo định nghĩa, nó làm gia tăng nồng độ carbon dioxit (hypercapnia), đồng nghĩa với ngừng hô hấp đột ngột. Trong khoảng thời gian ngắn, sẽ không gây tử vong nhưng khiến kẻ hít vào một hơi...hoàn toàn không có sức chiến đấu. Oa ha ha ha, ngươi cũng có ngày hôm nay, Naraku??!!” Một tràn thuyết minh về thuốc ức chế tề, Lucas còn bỏ một chuỗi tiếng cười tiện hề hề.
“ Ta thật sự...không nghĩ lí ngươi a.” Naraku khịt mũi coi thường, quay đầu sang nơi khác, vẫn tư thế nằm bẹp xuống đất.
“Uy??” Lucas ⊙△⊙
“ Tại sao? Rõ ràng, ta làm sao có thể dính vào hai thứ thuốc ức chế gì đó của ngươi được. Chỉ ngửi một chút là dính sao? Ta lúc nãy, đã ngừng hô hấp rồi mà?” Naraku vẫn không hiểu lắm, suy nghĩ tại sao.
“ Arlequin lấy xoay tròn trong không khí, tạo cho độ ma sát làm chuyển hóa động năng. Là chuyển động tương đối giữa các bề mặt hình thành năng lượng ở dạng khác nhau. Việc chuyển hóa năng lượng thường là do va chạm giữa hai bề mặt gây ra. Đại đa số hầu hết được chuyển hóa thành nhiệt năng trong không khí. Thành ra, không cần thông qua hít thở, chỉ thông qua làn da. Thì ngươi cũng đã dính thuốc rồi. Ka ka ka, ngoan ngoãn nhận thua đi bằng không...đừng trách ta không nói trước...lột trần ngươi vẽ rùa, rồi treo lên.” Lucas giảng thêm một khóa về vật lý cho Naraku nghe, cuối cùng là uy hiếp trắng trợn.
“ Hừ!!” Lần này thì hay rồi, Naraku trực tiếp nằm úp sấp không thèm nhìn Lucas, mông hướng Lucas mặt. Trực tiếp ‘hừ’ lạnh trang nổi lên ốc sên.
“ Ha ha ~”
Cười lạnh một tiếng, Lucas xoa tay hầm hè duỗi về phía quần áo của Naraku.
“ Ngươi tính làm gì!?? Cấm lột ta áo, bỏ tay ra khỏi quần của ta ngay!!” Naraku mặt xanh mét (°△°|||), hận không thể một cước đạp chết tên nhóc khốn kiếp, biến thái này.
Chờ đó ta chém chết ngươi!!! Ngươi đợi đấy!!! (╯‵□′)╯︵┻━┻
Naraku tiểu nhân trong lòng, lấy ra sổ đen. Ghi nhớ một bút ân oán này, thề ngày sau trả gấp bội Lucas.