Noblesse Chế Tạo Con Rối Thần

Chương 96

Ở đằng xa Naraku dù khắp người đầy máu, nhưng vẫn tỉnh táo quan sát xung quanh. 

Thấy có kẻ lại có ý đồ đến gần mình, Naraku giác quan thứ sáu kéo còi báo động.

Sự tình có biến.

“ Xin lỗi, làm phiền ngươi cho ta mượn một chút vận khí của ngươi đi.”

Đó là câu nói cuối cùng mà Naraku nghe được… 

Sự việc kế tiếp...là bóng tối vô hạn bao vây lấy Naraku.

------

Rừng Yêu Ma.

Buổi sáng, nắng chiếu vào từng tán lá cây. Quỉ khí buổi sáng không còn một mảnh, trả lại cho khu rừng vẻ hoang sơ cổ kính.

Đau nhức, đau nhức.

Trong một hang động đang nằm một người nam nhân. Tóc dài màu đen xoăn rong biển, làn da trắng bệch bệnh trạng. Cả người dù đang ngủ cũng tỏa ra cảm giác không yên ổn.

Một mở mắt Naraku, một tay ôm trán đầu đau đến lợi hại. 

Đại lượng tin tức cùng một lúc xuất hiện trong đại não, khiến xung quanh Naraku quỉ khí càng thêm dày đặc hơn.

Đây là chuyện gì xảy ra? 

Không phải ta đã chết rồi sao?

Từng màn từng màn, như cuốn phim quay chậm hiện lên trong đầu Naraku. Thậm chí đến phút cuối cùng, dù có trọn vẹn Ngọc Tứ Hồn trong tay…Ta cũng không đạt được...điều mà ta mong ước.

Khẽ câu trên môi nụ cười nhạt.

( Dựa theo ngôi tự thuật thứ nhất “ta” ở đây là bản thân Naraku. Và “cô” ở đây là Kikyo.)

Ta không biết cô nhìn thấy gì...trong đôi mắt ta.

Sao cô có thể im lặng đáp trả ta, bằng cái nhìn trào phúng, tràn đầy khinh bỉ như vậy?

Liệu cô có biết tại sao ta chọn lựa đi trong bóng tối? 

Thật đơn giản.

Ta lựa chọn bóng đêm, để luôn có thể được nhìn thấy cô tỏa sáng trong đêm tối.

Ánh sáng trong lòng ta là cô.

Năm xưa, khi ta còn là Quỉ Nhện. Là tên sơn tặc xấu số và tàn phế, được cô hằng ngày chăm sóc trong hang động. Mỗi ngày, từng bữa ăn cô mang cho ta, tự tay cô đút cho ta. Đó có lẽ là...những ngày hạnh phúc nhất của ta. Nhưng, cô có biết không? Với cơ thể lụm bại không được đầy đủ này. Ta đã đem lòng mình trao cho cô rồi.

Thật mỉa mai thay cho duyên nghiệt giữ ta và cô.

Ta biết cô sẽ không chấp nhận nó. 

Ta luôn biết điều đó thật nực cười.

Ta cũng muốn có một cơ thể khỏe mạnh, trẻ trung. Để xứng với cô hơn.

Nhưng!!! Ta chỉ là con người...một con người yếu đuối với cơ thể bệnh tật, tùy thời có thể chết.

Ta đã từng không sợ chết.

Nhưng bây giờ…

Ta không muốn chết như vậy.

Ta muốn được chạm vào cô...ít nhất một lần.

‘Vậy...hãy sống đi…’

Hửm?

‘Vậy hãy sống đi, trao cho chúng ta cơ thể của ngươi...chúng ta sẽ giúp ngươi...được sống.’

Và như những gì có thể đoán trước, tiếp theo xảy ra.

Ta đã không còn là ta nữa.

Bán yêu Naraku...mới là ta...hiện giờ.

Hàng trăm lần, ta tự tay xé vết bớt con nhện sau lưng. Hàng ngàn lần lôi ra trong lòng ngực...trái tim đang đập.

Và tự bản thân ta...chối bỏ...vô số lần nỗi nhớ cô đến xuyên thấu tâm can.

Ta giết cô một lần...hai lần...thậm chí là...nhiều hơn nữa…

Đó là cách ta yêu cô. ( Đây có thể gọi là...quỉ súc thì phải?) 

Cô chỉ là của riêng một mình ta, giết đi cô. Ta mới cảm thấy…

Cô thuộc về ta. 

( Tác: Thằng này có bệnh, thiếu thuốc!!! Ai đó, trói lại yêu nghiệt!!!

Naraku: Im miệng. Giết chết ngươi!

Tác: “...” Câm nín, rụt rụt cổ….chạy ~~)

Điều khiến ta hối hận nhất, chính là đặt điều ước với Ngọc Tứ Hồn. 

Cái giá phải trả, đối với ta quá cao.

Cô có đang cười nhạo ta, khi cuộc sống của ta còn thua cả địa ngục tăm tối?

Có lẽ ta đã sai. 

Nhưng ta không hối hận.

Ta làm tất cả...chỉ vì quá yêu cô.

Ta không giống Inuyasha, yêu là bảo hộ.

Ta không giống Sesshomaru, yêu là luôn song hành bên cạnh.

Ta lại càng không giống Kagura, yêu là phụng hiến sinh mệnh.

Cái yêu của ta, âm trầm ích kỷ và khó hiểu. Ta bản chất, chính là như thế.

Cô không cần làm gì cả, chỉ cần cô luôn ở bên ta...không được rời khỏi tầm mắt của ta. Như thế là được rồi.

A a!!! Thật khốn nạn, thật đáng chết. 

Ta ước gì. Bản thân mình quay lại thời điểm, khi ta còn là một Quỉ Nhện nhỏ yếu. Để chính tay ta, xé nát trái tim đáng ghê tởm kia ra.

Cô có biết? Từng phân thân ta tạo ra. 

Điều có ý nghĩa riêng của nó không? 

Liệu cô có hiểu...đó là điều gì không? 

Kanna (vô), ta muốn dửng dưng với mọi thứ xung quanh mình...đặc biệt là cô.

Kagura (gió), ta muốn trở thành một làn gió...luôn vây xung quanh cô. Và luôn biết cô đang ở nơi đâu.

Goshinki (quỉ ngộ tâm), ta muốn biết mọi suy nghĩ trong lòng cô...liệu cô có...một chút...yêu ta chăng?

Kageromaru (xuyên địa quỉ), ta chỉ muốn lẫn trốn toàn bộ ‘ta’ bên dưới lòng đất lạnh lẽo. Cũng có lẽ là một phần tự ti trong ta, khi đối mặt với cô.

Juromaru (quỉ giết chóc), cô làm ta phát điên. Ta muốn giết chết hết thảy những kẻ xung quanh cô, để cô chỉ để ý mỗi ta thôi. Hay, cô muốn ta giết chết cô? Để cô chỉ thuộc về mỗi ta?

Muso (quỉ nhền nhện), cô nói cho ta biết đi. Tại sao trái tim ta lại đau thế này? Yêu cô có vẻ đối với ta thật đau khổ. Vậy ta có nên vứt bỏ nó?

Akago (quỉ điều khiển tâm trí), ta muốn điều khiển tâm trí cô...khiến cô yêu ta nhiều hơn. Ta cũng muốn điều khiển hành động của cô nữa, chẳng lẽ cô không muốn ôm ta một chút nào sao? 

Hakudoshi (Bạch đồng tử), ta muốn thẳng thắn làm mọi việc bằng con người thật của mình.

Byakuya (Bạch Dạ Mộng Ảo), ta muốn tự tạo ra ảo giác cho bản thân mình. Rằng ta và cô sẽ được ở bên nhau, dù ta khỏe mạnh hay ốm yếu...cô luôn ở bên cạnh ta.

Mỗi một phân của ta, điều gắn liền với một phần chiếm hữu, tự ti và luôn không có cảm giác an toàn.

Nhưng trong đó.

Vẫn có một chút...một chút gì đó gọi là...yêu thì phải.

Cho nên nha ~

Chỉ cần có một phần vạn cơ hội làm cô có thể yêu ta…

Vậy...tại sao ta lại không thử chứ?

Ngọc Tứ Hồn của vu nữ trong truyền thuyết. 

Có thể thực hiện được một ước nguyện cho người đánh thức nó.

Và…

Điều ước của ta là...

Cùng lúc đó, hình ảnh ‘bản thân’ Naraku đang chiếm lấy thân xác vị thành chủ trẻ tuổi nhút nhát. Rồi cảnh tượng đôi gió lốc hai màu đen trắng hội tụ trên bầu trời...cảnh cuối cùng mà Naraku còn nhớ là…

Một bàn tay che lại ánh mắt mình…

Cảm thụ ít ỏi yêu lực trong người, Naraku không giận tự uy.

Hảo, thật hảo. 

Không biết ngươi là ai...nhưng...nếu tìm ra được ngươi...ta sẽ giết chết ngươi...và linh hồn của ngươi...sẽ trở thành…

Món đồ chơi của ta!!!

Một tay lau trên khóe miệng máu, Naraku điều động Độc Trùng bay xung quanh dò xét.

Khắp nơi là một mảnh tàn phá bừa bãi, cây bật gốc rễ. Đất đá bị phá hủy hoàn toàn, mùi cháy khét của những thi thể thú rừng xấu số đều cho thấy nơi đây, mức độ hủy hoại cực kỳ nghiêm trọng.

Một mảnh ống tay áo đen sợi vàng kim ám được đưa đến trước mặt Naraku. 

Mùi vị độc đáo trên đó, khiến Naraku ánh mắt lóe lên quang mang quỉ dị.

Ra đây là mùi của ngươi, kẻ lạ mặt.

Trải qua dung hợp hai kí ức, Naraku biết rằng ‘kẻ lạ mặt’ này rất đáng nghi.

Kiếp trước khi Naraku khuấy động yêu giới đến mức chướng khí mịt mù cũng rõ ràng không có người này.

Tên này từ đâu toát ra đến?

Khí chất độc đáo đó...rõ ràng còn yêu nghiệt hơn cả yêu quái.

Một chút hứng thú và kích thích, làm Naraku lại cảm thấy...sống lại một đời...tư vị thật không tệ lắm.

Nhưng trước hết, có vài việc cần phải xử lý một chút.

Bán yêu Inuyasha ~~

-----

Chúng ta trở lại với Pluto.

Dùng Naraku làm tấm chắn lại nguyên thế giới ý chí hủy diệt. Hậu quả là, nguyên thế giới Naraku chết. 

Do bị ý chí nguyên thế giới chú ý, khởi động chương trình tự bảo hộ. Phong ấn sức mạnh của Pluto ngay lập tức đề thượng anh trở lại bán thần cấp vị trí. Nhanh chóng áp dụng kĩ thuật sóng không gian, tạm thời ẩn trốn.

Sau đó quay trở về thế giới Inuyasha, lựa chọn góp nhặt lại những phần thịt nát của Naraku, áp dụng nuôi cấy trồng trọt trong ống nghiệm, cộng thêm công nghệ cao sửa chữa khuôn mặt. 

Một thân xác cũ Naraku ra lò hoàn hảo, nhưng như vậy chưa đủ.

Lợi dụng một ích sức mạnh bán thần cấp, Pluto mạnh mẽ bắt giữ lấy một phần hồn sắp tiêu tán của Naraku thế giới khác thay thế cho nguyên thế giới cũ Naraku.

Và như những gì ta đã thấy.

Một Naraku mới, có kí ức có kinh nghiệm, có dã tâm...ra đời.

( Một phút mặc niệm cho các nhân vật chính của chúng ta…)

Nhưng hậu quả bị thế giới chú ý, Pluto phải trả giá cho hành động của mình là….

Nhiệm vụ lại có đổi mới!!! 

------Cuối chương ai tốt bụng thì ủng hộ cho Tác NP, Kim Đậu, vote 10, hay gì cũng được!!! Ta rất cảm ơn nhiều!!!------

Haha, ta đã trở lại. Sốt xuất huyết, vào viện theo dõi cả tháng trời. Thật hãi hùng khi vô mấy lần nước biển, tác ta cảm thấy không có ái a. Tháng này nghèo đến trong túi không có xu teng nào. Sống tạm ăn lương khô qua ngày, nhật tử quá thảm sinh hoạt a. Ha ha ha!!!
Bình Luận (0)
Comment