Nơi Anh Đứng Ngược Chiều Ánh Sáng

Chương 1

Tháng mười hai ở thành phố Z có gió lạnh khá mạnh.

Lâm Kiều khoá chặt cửa lại, đứng trước yeutruyen.net cửa tiệm thở ra một làn khói, gió lạnh thổi qua khuôn mặt mềm mại nhỏ nhắn của cô khiến cô rụt cổ lại, chôn mặt vào lớp khăn choàng.

Vẫy tay bắt một chiếc taxi, cô phải đến quán bar. Trương Giai Giai vừa mới gọi cho cô khóc sướt mướt, muốn cô đến chỗ cô ấy. Cô không khuyên nhủ được, hơn nữa bản thân cô cũng hơi lo cho cô ấy nên không thể không kết thúc công việc sớm.

Đến quán bar, Lâm Kiều chen chúc tìm kiếm bóng dáng Trương Giai Giai trong đám người.

Đây là quán bar lớn nhất thành phố Z, ở chỗ này không thiếu những cậu ấm cô chiêu. Dưới ánh đèn mờ ảo, trông ai cũng gợi cảm, quyến rũ, còn cô lại mặc áo khoác lông chim, quần jean, giày đi tuyết nghiêm chỉnh, trông cực kỳ bình thường khi đi qua những bông hoa mê người này. 

Mặc quá nhiều đồ không chỉ khó cử động, mà còn khiến bước chân cô không vững, không biết là chân ai đi đứng xiêu vẹo làm vướng vào chân cô.

Lâm Kiều bị vấp lảo đảo một cái, sắp ngã..

Điều này chắc chắn sẽ khiến cô thành tâm điểm chú ý của đêm nay.

Ngay lúc cô nghĩ mình sắp xong đời rồi thì eo được ai đó đỡ lấy.

Mở mắt ra nhìn cánh tay ôm eo mình, trước tiên cô thở phào một hơi.

Lâm Kiều ngẩng đầu lên định nói câu cảm ơn, lại nghe được tiếng cười khẽ trầm thấp.

Dù là trong quán bar ồn ào, cô vẫn nghe rõ ràng bên tai. 

Lâm Kiều hơi ngạc nhiên, có lẽ cô biết người này đang cười cái gì. Cô chưa kịp nói câu nào thì cánh tay ở eo đã thu về. Lâm Kiều quay đầu nhìn lại chỉ thấy bóng lưng cao lớn của người đàn ông.

Lâm Kiều nhanh chóng bỏ qua chi tiết nhỏ này, xoay người tiếp tục tìm Trương Giai Giai trong đám người.

“Lâm Kiều ~!”

Ai đó trong nhóm người phía trước đang vẫy tay gọi cô.

Lâm Kiều thở dài đi tới.

“Cuối cùng cậu cũng đến, tớ sắp bị bà cô này hành chết rồi.”

Lúc Lâm Kiều vừa bước đến, Trần Thừa đã nhìn cô như thể nhìn thấy cứu tinh, nhường chỗ cho Lâm Kiều ngồi cạnh Trương Giai Giai.

“Hai cậu làm sao vậy?”

Lâm Kiều nhíu mày, nhìn cô gái say khướt đang khóc như mưa bên cạnh mình.

Trần Thừa day day huyệt thái dương, vừa định trả lời thì Trương Giai Giai đã ôm chặt lấy Lâm Kiều, khóc chảy hết cả nước mắt nước mũi.

“Hu hu hu… Kiều Kiều, thằng khốn Trương Duy kia dám cắm sừng cho bà đây! Mẹ nó!”



Trương Giai Giai khóc trôi hết cả lớp trang điểm tinh tế, bây giờ cô không quan tâm đến hình tượng của mình nữa. Đau đớn vì bị bạn trai cắm sừng, cô cảm thấy cả tuổi thanh xuân của mình đều đã vứt nhầm vào bụng chó. 

Lâm Kiều biết tin này cũng không ngạc nhiên lắm, cô đưa tay xoa đầu Trương Giai Giai nhẹ nhàng an ủi.

Trương Duy là bạn trai của Trương Giai Giai. Thời còn học đại học, anh ta rất nhiệt tình theo đuổi Trương Giai Giai. Là một tên đào hoa, hắn ta có rất nhiều chiêu trò để tán gái. Trương Giai Giai bị tán đổ rất nhanh, hai người bọn họ có thể nói là dính nhau như keo, dù là lúc đi ăn với bọn Lâm Kiều, Trương Giai Giai cũng muốn đưa Trương Duy đi cùng.

Ánh mắt Lâm Kiều u ám, cô đã nói với Trương Giai Giai rằng tên khốn Trương Duy này chẳng phải dạng tốt lành gì từ mấy năm trước. Cô và gã này vốn chẳng có liên quan gì với nhau, nhưng bởi vì Trương Giai Giai nên khi tên Trương Duy đó muốn xin phương thức liên lạc của mình, cô cũng không tiện từ chối nhiều lần. Lúc ấy thằng khốn này còn dám tơ tưởng đến cô cơ đấy, tiếc rằng Trương Giai Giai đã hết lòng hết dạ với Trương Duy, mê gã đó như điếu đổ, cô sợ nói ra với cô ấy chỉ như ‘Trư Bát Giới soi gương, trong ngoài đều không phải người’*, cho nên chỉ ngầm nhắc nhở cô ấy thôi. Người ta nói chỉ số IQ của con người trong lúc yêu đương thường giảm xuống quả không sai, vậy mà Trương Giai Giai không biết gì hết. 

(Trư Bát Giới soi gương, trong ngoài đều không phải người* – Người trong tình huống khó xử, làm gì cũng sai, ý của Lâm Kiều là khi bạn cô đã thích tên đàn ông kia thì dù cô có nói gì cũng vô dụng, thành kẻ ghen ăn tức ở)

Lâm Kiều thở dài, dù có bỏ đá xuống giếng nữa cũng không tốt, chỉ có thể động viên cô ấy.

“Được rồi, một thằng đàn ông tồi như thế không đáng để cậu đau lòng đâu, chúng ta xứng đáng với những người tốt hơn.”

Trương Giai Giai không nghe lời cô khuyên, càng khóc dữ dội hơn. Trần Thừa nhìn mà thở dài, liếc nhìn Lâm Kiều.

“Đỡ Giai Giai đi rửa mặt rồi đưa cậu ấy về nhà thôi, dù sao uống rượu vào lời ra cũng tốt, đỡ hơn là cứ giấu diếm uất ức ở trong lòng. Tớ đi lấy xe, chốc nữa các cậu ra thẳng ngoài là được.”

Lâm Kiều gật đầu, dìu Trương Giai Giai đang hoa mắt chóng mặt vào nhà vệ sinh.

Vào trong đó, Trương Giai Giai nôn thốc nôn tháo, Lâm Kiều nhẹ nhàng vỗ lưng cô để cô thoải mái hơn.

Đúng lúc này, điện thoại trong áo khoác của Trương Giai Giai vang lên, Lâm Kiều lấy ra xem thử.

Người gọi là Trương Duy.

Cô định cúp máy theo bản năng, nhưng một cái tay nhanh nhẹn khác đã nhấn trả lời trước cô.

“Alo, Giai Giai à.”

Trương Giai Giai không nói gì, đôi mắt cô đỏ hoe, người đàn ông vừa cất lời, nước mắt đã chảy dài không ngừng được.

Lâm Kiều cau mày, cô không còn gì để nói, chỉ có thể yên lặng đứng dậy, đi ra cạnh cửa sổ ngoài hành lang chờ Trương Giai Giai. 

Nhà vệ sinh nam và nữ rất gần nhau, trên hành lang có nhiều người hút thuốc, cửa sổ mở toang.

Gió lạnh thổi vào người khiến lòng cô nôn nao khó hiểu. Lâm Kiều lấy bao thuốc lá từ trong túi ra, định hút một điếu nhưng khi sờ túi lại phát hiện quên mang bật lửa. Cô vừa muốn cất điếu thuốc đi thì bên cạnh vang lên một giọng nói.

“Cô có cần bật lửa không?”

Giọng nói quen thuộc trầm ấm, ẩn giấu ý cười.

Lâm Kiều hơi ngạc nhiên ngẩng đầu.

Dưới ánh đèn, cô nhìn thấy rõ khuôn yeutruyen.net mặt của người đàn ông. Anh có mái tóc đen cắt ngắn gọn gàng, đôi mắt đào hoa xinh đẹp, khoé mắt còn có một nốt ruồi diễm lệ, quyến rũ và cấm dục, khoé miệng ẩn chứa ý cười nhìn cô. 

Anh tuấn, ưa nhìn, lại vô cùng hấp dẫn.



Đây là ấn tượng đầu tiên của Lâm Kiều về Giang Trạm.

“Không cần đâu, cảm ơn anh.”

Giang Trạm mỉm cười, tự châm một điếu, rồi đứng bên cạnh cô.

“Đó là bạn của cô hả? Khóc nghe thật đau lòng.”

Lâm Kiều liếc anh một cái, ngón tay với những khớp xương rõ ràng kẹp lấy điếu thuốc, khói thuốc mờ ảo vờn quanh người anh, nhìn càng thêm dụ hoặc. 

“Tôi còn chưa nói cảm ơn anh.” 

Cô cất lời, giọng nói trong trẻo êm ái, nhưng lại loáng thoáng có chút lạnh nhạt xa cách.

Cô nhớ giọng nói này mình vừa nghe cách đây không lâu.

Giang Trạm biết cô đang nói đến việc lúc nãy, cười khách sáo nói không có gì. 

Hai người không nói gì một lúc, chỉ đứng lặng yên như thế.

Giang Trạm cúi đầu nhìn cô gái đứng bên cạnh mình, khuôn mặt xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt kia, rất bình tĩnh, nhưng lại cực kỳ thu hút.

Đúng lúc ấy, người bị nhìn đột nhiên ngẩng đầu, mắt đối mắt với anh.

Cảm xúc u ám trong đôi mắt ấy khiến cô sững sờ giây lát, nhanh chóng dời ánh mắt sang hướng khác. 

“Kiều Kiều… Đi thôi.”

Trương Giai Giai từ trong nhà vệ sinh đi ra, xoa xoa trán, hai mắt sưng húp như quả hạch đào, đến mức gần như không thể mở được. Lâm Kiều bước tới đỡ cô ấy, khi đi qua Giang Trạm, cô nhìn anh một cái rồi gật đầu, ý bảo cô đi trước.

Giang Trạm nhìn bóng dáng Lâm Kiều rời đi, anh híp mắt, không khỏi nhớ lại ánh mắt vừa nhìn mình khi nãy.

Trong sáng, dường như có chút lạnh nhạt, sự lạnh nhạt này khơi gợi dục vọng trong anh.

Hầu kết gợi cảm khẽ trượt lên xuống, anh dập tắt điếu thuốc sắp cháy đến đầu ngón tay.

Anh nghe thấy trái tim mình đập mạnh, cơ thể như đang nóng dần lên.

Chưa bao giờ anh cảm thấy như vậy…

Giang Trạm nheo mắt, cô ấy đã đi khuất bóng từ lâu, anh vẫn cứ mãi nhìn theo phương hướng ấy.

Rồi bỗng nhiên, anh nghĩ đến câu nói của em họ mình hay nói. 

Vừa gặp đã yêu.
Bình Luận (0)
Comment