Nơi Anh Đứng Ngược Chiều Ánh Sáng

Chương 74

Giang Trạm sẽ không từ chối Lâm Kiều, thuận thế ôm lấy eo cô, dịu dàng hôn thật sâu.

Lâm Kiều chẳng chút do dự đáp lại khiến cho nụ hôn càng thêm nồng nhiệt, cô chủ động quấn lấy lưỡi anh, trao đổi nước bọt.

Bàn tay thô to xoa thắt lưng của cô, khó khăn kết thúc nụ hôn này, Giang Trạm cúi đầu hôn lên khóe miệng cô rồi ôm cô vào lòng.

“Anh đi đây, buổi chiều anh sẽ tới đón.”

“Đi đường cẩn thận.”

Buông cô ra, đưa tay lên vuốt ve gò má thanh tú của cô, sau đó xoay người rời đi.

Lâm Kiều trông qua cửa sổ theo dõi anh rời đi, lúc này cô mới đứng dậy tiếp tục làm việc.

Buổi chiều, Lâm Kiều nhìn nhìn ước lượng thời gian để trước khi Giang Trạm đến, cô đã sớm thu dọn xong dụng cụ giá vẽ.

Trước đây cô luôn không cho là đúng, nhưng một khi đã nhìn thẳng vào lòng mình thì mọi thứ liền trở nên khác đi, cô không muốn vì công việc mà lãng phí thời gian bên cạnh Giang Trạm.

Mùa xuân ở thành phố này luôn luôn có mưa, Lâm Kiều dõi mắt ra bên ngoài, thấy trời đột nhiên bắt đầu mưa tí tách, cô liền lên lầu để đóng cửa sổ lại.

Sau đó vừa ngồi trên ghế xem video ngắn nấu ăn, vừa chờ Giang Trạm.

Trời mưa có chút nặng hạt, không đợi được Giang Trạm đến nhưng ngược lại đợi được Trương Giai Giai cùng một người đàn ông.

“Trời ạ! Tớ thật sự phải dùng hết sinh mạng để chạy tới đây đó!”

Lâm Kiều nhanh chóng tìm lấy cho họ hai chiếc khăn bông.

“Xui quá đi! Quả thật là xui quá xui luôn!”

Trương Giai Giai ném túi trong tay ngồi sang một bên, Lâm Kiều đưa cho hai người hai cốc nước nóng.

“Tớ kể cậu nghe nè Kiều Kiều! Xe bị hỏng nửa chừng! Kết quả cũng quên mang ô theo! May mà cửa hàng của cậu ở gần đây. Tớ còn chưa từng bị xui như thế này bao giờ đâu! Vận thế không thuận thiệt chứ!”

Lâm Kiều miễn cưỡng ngồi ở bên cạnh cô ấy, đẩy cốc nước cho họ.

“Cảm ơn.”

Người đàn ông ở một bên cảm ơn cô, có chút xấu hổ.

“Khó chịu quá!! Haizzz!”

Trương Giai Giai lau tóc, lấy điện thoại di động ra chuẩn bị đặt taxi.

“Mưa rào, một lát là dừng thôi.”

Lâm Kiều cũng lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Giang Trạm, dặn anh ấy đi đường chú ý an toàn.

“Những gì anh nói đều có lý. Lát nữa chúng ta cùng nhau ăn tối nhé? À, em còn chưa nói với anh, này là đối tượng hẹn hò của tớ, còn đây là bạn tốt của em, Lâm Kiều.”

“Xin chào, tôi họ Tăng, Tăng Nghị.”

“Xin chào anh Tăng.”

Lâm Kiều buông điện thoại trên tay xuống, liếc nhìn người đối diện rồi cúi đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm của người đó khiến cô khó chịu.



“Cô Lâm có bạn trai chưa?”

Lâm Kiều không ngờ người này đột nhiên nói ra lời này, Trương Giai Giai cũng không ngờ tới.

“Làm gì vậy? Anh giai à, anh là đến để hẹn hò với tôi mà, phải không?!”

Chẳng phải tức giận, chỉ là không thể nói nên lời, người này vẫn luôn thế này à, làm sao mà hẹn hò cả buổi chiều cũng không thấy gì, còn cứ ngỡ là một người ít nói.

Tăng Nghị không nói gì, mà là nhìn Lâm Kiều như chờ đợi câu trả lời của cô.

Chẳng biết vì sao, anh cảm thấy Lâm Kiều sẽ là đối tượng kết hôn tốt, một người phụ nữ hay khoe khoang như Trương Giai Giai này thì không thích hợp với anh, ngược lại, một người phụ nữ yên tĩnh như Lâm Kiều sẽ hấp dẫn anh hơn.

“Xin lỗi, tôi có bạn trai rồi.”

Lâm Kiều khẽ cau mày, tình huống này khiến cô có chút xấu hổ.

“Vậy, cô có kế hoạch kết hôn không?”

Người đàn ông không buông tha cô.

Lâm Kiều cau mày, ánh mắt càng thêm mất kiên nhẫn.

“Bệnh thần kinh, không cần anh quản, bây giờ anh nhanh biến đi, đại ca…”

Cơn giận nổi lên, Trương Giai Giai vừa đặt ly nước xuống liền muốn chửi đổng.

Đang nói chuyện thì cửa tiệm mở ra, người đàn ông từ ngoài bước vào, vai áo đen ướt đẫm nước mưa.

Lâm Kiều đứng lên, cầm khăn khô đi tới.

“Xin lỗi, anh không ngờ trên đường lại xảy ra tắc đường nghiêm trọng như vậy, điện thoại di động cũng để quên trong văn phòng mất rồi.”

“Không sao đâu, lau khô trước đi.”

Giang Trạm cầm lấy khăn, vốn dĩ chỉ tí tách vài hạt, nhưng mưa đột nhiên lớn dần làm ướt đẫm tóc.

“Tối nay đến chỗ anh hay về nhà? Lát nữa em muốn ăn gì.”

Lâm Kiều nhìn anh lau khô tóc xong rồi lấy khăn trên vai anh.

“Nhìn anh kìa.”

Giang Trạm mỉm cười, vươn tay ôm lấy cô.

“Sao lại ngoan ngoãn như vậy hửm.”

Lâm Kiều lườm nguýt anh.

“Khụ khụ… Này, bên này vẫn còn có người…”

Trương Giai Giai chép miệng nhìn hai người bọn họ.

Giang Trạm lúc này mới chú ý trong phòng vẫn còn một người đàn ông.



“Đối tượng hẹn hò của Giai Giai, xe xảy ra chút vấn đề.”

Lâm Kiều để ý tới đôi mắt của anh đang rơi trên người Tăng Nghị, cô lên tiếng giới thiệu.

“Này, đừng, tớ từ nay về sau tớ coi như không quen biết tên này, anh à anh nhanh chóng lượn lượn đi, ngồi ở đây chướng cả mắt!”

“Thật là trùng hợp, anh Giang.”

Tăng Nghị đứng dậy chào hỏi Giang Trạm.

Lâm Kiều và Trương Giai Giai đều sững sờ.

Ánh mắt Lâm Kiều nhìn người bên cạnh dò hỏi.

“Anh biết anh ta?”

“Hạng tôm tép, bạn của anh Tiêu Bân, mấy ngày trước anh có gặp ở quán rượu.”

Giang Trạm cúi đầu, nhẹ giọng trả lời bên tai cô.

Lâm Kiều hiểu rõ gật gật đầu.

“Thật là trùng hợp.”

Giang Trạm liếc mắt về phía Lâm Kiều nhưng thấy cô hơi nhíu mày, sau đó lại nhìn về phía Tăng Nghị đang đứng ở bên kia, hẳn là biết Lâm Kiều không thích người trước mặt cho lắm.

Mỉm cười rồi duỗi tay kéo Lâm Kiều.

“Mọi người đều biết nhau thì đừng nói lời khách sáo nữa, nếu như ăn cơm thì đợi lần sau có cơ hội lại tụ tập đi.”

“Em mặc thêm quần áo đi, đêm nay hơi lạnh.”

Lâm Kiều gật đầu, quay người lên lầu thay quần áo.

“Này, anh không ngại nếu tôi đi nhờ một chuyến xe chứ?”

Trương Giai Giai chả thèm đếm xỉa tới Tăng Nghị đang đứng ở một bên mà quay sang hỏi Giang Trạm.

Kế hoạch của ba người hoàn toàn không có mình, Tăng Nghị có chút xấu hổ.

Trương Giai Giai đứng dậy đi vào phòng rửa tay, Giang Trạm ngồi vào vị trí của Lâm Kiều lúc nãy rồi chờ đợi.

Sự rời đi của hai vị phu nhân khiến bầu không khí như ngưng lại.

“Anh Giang thật là may mắn, có bạn gái xinh đẹp như cô Lâm vậy, anh có tính đến chuyện kết hôn không?”

Tăng Nghị kiên quyết nhấc điện thoại gửi tin nhắn cho một người bạn, nói một cách thản nhiên.

Giang Trạm mỉm cười gõ nhẹ ngón tay xuống bàn, âm thanh lanh lảnh vang vọng xung quanh.

“Chà… tốt hơn hết là đừng can thiệp vào chuyện đời tư của người khác.”

“Lo cho cuộc sống của bản thân trước đi, đúng không nào?”

Bị chặn lại không nói nên lời, Tăng Nghị mím môi, không muốn dây dưa với Giang Trạm, người này vẻ mặt có lúc vô cảm, có lúc lại cười cười khiến anh ta cảm thấy nôn nao trong lòng.
Bình Luận (0)
Comment