Nơi Anh Là Chốn Em Về

Chương 14

Editor: Quỳnh Cửu

Phương Mạc Hoài làm gì cũng chỉn chu, vô cùng cẩn thận.

"Cái khăn màu hồng là khăn tắm của em, màu xanh nhạt là của anh, để phân biệt cho dễ thì anh mua hai màu, bàn chải với cốc cũng vậy." Anh chỉ chỉ hai cái cốc ở trên giá.

"Tự em cũng có mà." Những đồ này Mục Căng cũng đem qua rồi.

"Thế đổi mới vậy! Dù sao tôi cũng mua rồi, cũng không vứt được đúng không? Lại còn là màu hồng nữa, tôi không dùng được." Phương Mạc Hoài cuối cùng phát hiện ra, đối với cô phải dùng chiêu tiền trảm hậu tấu, cứ kệ cô mua trước cái đã, kiểu gì cô cũng phải nhận, sau đấy từ từ dùng cách của cô mà trả lại sau.

Quá trình chính là thứ mà Phương Mạc Hoài hưởng thụ.

"Còn có cả mấy cái sữa tắm, dầu gội các kiểu, chúng ta dùng chung là ổn, không phải mua thêm nữa." Anh chỉ chỉ mấy cái chai chai lọ lọ.

"Được ạ." Cô gật đầu.

"Đi thôi, đi xem nhà bếp." Phương Mạc Hoài dẫn cô ra bếp.

"Mấy cái này thì em phải tự xem rồi, thiếu gì thừa gì tôi không rõ cho lắm." Anh không biết nấu cơm.

"Đợi lát nữa chúng ta đi siêu thị, mua ít hoa quả rau dưa về làm cơm."

Mục Căng gật đầu, "Vâng."

"Được rồi, nếu không còn gì nữa thì em đi dọn đồ trước đi! Tôi ở ngay bên ngoài, có gì gọi tôi."

Mục Căng cũng chẳng có nhiều đồ lắm, treo xong quần áo, dọn dẹp một tí là đã xong rồi.

Cô đứng dậy, nhìn ví tiền, tuyệt, vẫn còn kha khá, chắc là đủ tiêu tới lúc phát lương làm thêm, Phương Mạc Hoài đã giúp đỡ cô nhiều rồi, tiền đi chợ hàng ngày phải là cô chi.

"Đàn anh, em dọn dẹp xong rồi, chúng ta đi thôi." Cô xách túi ra, đứng ở cửa phòng ngủ.

Phương Mạc Hoài gật đầu, nói gì đấy với bên kia điện thoại, sau đấy cầm điện thoại đứng dậy.

"Đi thôi." Anh mở cửa cho cô, để cô đi ra ngoài trước, Phương Mạc Hoài lại nhớ ra gì đấy, "Mục Căng."

Mục Căng quay đầu.

"Chìa khóa nhà em đã cầm chưa?" Anh hỏi vô cùng tự nhiên.

Nhưng Mục Căng lại bị chữ "nhà" tựa gậy đập cô phát, không đau nhưng lại điếng người, từ này luôn là hi vọng xa vời của cô.

"Không ạ." Cô bình tĩnh lại, lắc đầu.

Phương Mạc Hoài cầm chìa khóa, đóng cửa, đi tới cạnh cô, cô vẫn còn đang ngẩn người.

Anh buồn cười vỗ tay thành tiếng, "Nghĩ gì thế?"

Mục Căng cụp mắt, lắc lắc đầu, đi theo cạnh anh xuống đầu.

Hai người cũng không mua gì nhiều, đi một lúc đã về, vừa về đến nơi là Mục Căng lập tức vào bếp làm cơm.

Ngày trước cô còn ở thôn, việc nhà là cô lo hết, từ lúc năm tuổi đã bắt đầu phải bắc ghế lên để đứng bếp rồi, thế nên tay nghề khá được, vô cùng thành thạo, nhưng cũng vì thế mà đôi tay cô rất thô táp.

Làm việc nhà lâu như thế khiến tay cô trông rất xấu, vì vậy cô vô cùng yêu thích những người có đôi tay đẹp.

"Để tôi giúp em nhé?" Phương Mạc Hoài thay một bộ quần áo thoải mái, sau đấy đi vào bếp.

Phòng bếp không tính là lớn nhưng cũng không nhỏ, thế nhưng Phương Mạc Hoài vóc người to vừa đứng vào đã khiễn cho không gian chật chội đi hẳn.

"Không cần đâu đàn anh, tự em làm được mà." Cô cười cười.

"Để anh tới, dù anh không biết nấu thật nhưng mà giúp đỡ thì vẫn oke mà." Phương Mạc Hoài lấy một cái tạp dề trên giá xuống mặc lên, nhưng mà không ngờ lại thắt phải nút chết sau lưng.

"Thắt phải nút chết rồi, đợi lát làm xong cơm rồi tính vậy." Anh bất đắc dĩ.

"Có cần anh giúp gì không?" Anh hỏi.

Mục Căng đưa cho anh một thau đồ, "Anh rửa cái này đi."

Phương Mạc Hoài cũng không điêu, mặc dù anh không biết nấu nhưng cũng làm chân chạy vặt nhiều năm rồi, rửa rau cắt thái các thứ tương đối thạo việc.

Mục Căng cũng không vội nấu, mà đi ra sau lưng Phương Mạc Hoài, giúp anh giải nút chết.

Người Phương Mạc Hoài hơi cứng lại, cong môi, tay càng hoạt động nhanh hơn.

Mục Căng đổ dầu vào chảo, phi thơm tỏi với hành băm, sau đấy là một loạt các hành động thào thạo, cuối cùng là khuấy môi, rút nước, tắt bếp, đưa tay lau mồ hôi trán.

Phương Mạc Hoài đứng sau cô có chút sợ, mấy cái động tác kiểu này thực sự trông rất chuyên nghiệp.

Mục Căng xoay người, "Đàn anh, cho em cái đĩa..."

Lời còn chưa nói xong đã đâm sầm vào lồng ngực của Phương Mạc Hoài rồi, sau đấy chân không tự chủ được mà lui về sau.

Phương Mạc Hoài cũng bị cô dọa sợ luôn, nhanh tay kéo lấy cổ tay cô, ôm cô vào ngực.

Đợi Mục Căng đứng thẳng, anh lập tức lùi ra, "Không sao chứ?"

Giọng điệu cứ như đang bàn công chuyện, làm cho người ta mới nghĩ linh tinh cờ bay phấp phới một tí cũng bị đánh bay đi mất.

Mục Căng lắc đầu, cố gắng khống chế sự xấu hổ không nên có của mình, tự cầm lấy đĩa quay người đi múc thức ăn.

Phương Mạc Hoài đứng phía sau cũng hơi thở phào nhẹ nhõm, tay nắm chặt thành quả đấm, nhịp tim cuối cùng cũng chậm lại rồi.

Anh nhìn dáng hình bận rộn trước mắt, đột nhiên cảm thấy hơi hối hận, đáng ra phải ôm lâu thêm một lúc mới hợp lí chứ?

Mùi hương trên người cô rất thơm, là hương hoa nhàn nhạt.

Đang xuất thần thì Mục Căng lại xoay người lại, liếc Phương Mạc Hoài sau đấy bưng mâm lặng lẽ ra ngoài.

Phương Mạc Hoài tiện tay nhận lấy, "Để anh bê cho."

"Đàn anh, anh không cần đụng đâu, tự em làm được mà." Mục Căng nói.

"Đã hiểu."

Anh đặt cái mâm xuống, sau đấy ngồi lên nghế, ngắm bóng người đang bận rộn qua lớp kính trong suốt,

Mục Căng không lâu sau đã nấu xong hết, bưng ra rồi cởi tạp dề xuống, "Xong rồi đàn anh, ăn cơm thôi."

Phương Mạc Hoài gật đầu, xới cho cô một chém cơm rồi đưa qua.

Anh nếm thử đồ Mục Căng làm, thực sự rất ngon, "Bây giờ người biết nấu cơm rất ít, em bắt đầu học từ khi nào thế?"

"Năm tuổi." Động tác của Mục Căng hơi ngưng lại, gắp một miếng thức ăn cho vào miệng.

"Năm tuổi?" Phương Mạc Hoài giật mình.

Mục Căng gật đầu, lơ đề tài này đi, vì nói tiếp thì sẽ rất nặng nề, "Ăn cơm nhanh thôi đàn anh."

Phương Mạc Hoài hơi cau mày, cũng không ép cô phải nói tiếp nữa, chỉ là hơi đau lòng.

Có vẻ như bố mẹ cô đối xử với cô, cũng không phải tốt lắm.

Cơm nước xong, Phương Mạc Hoài đứng dậy thu dọn chén đĩa, "Em làm cơm rồi thì tôi rửa chén, em đi tắm trước đi!"

Mục Căng cũng không nằng nặc tiếp, cầm đồ ngủ đi qua phòng tắm, tắm thật nhanh ra ngoài rồi quay về phòng ngủ.

Phương Mạc Hoài dọn xong phòng ăn với phòng bếp, đi ra thấy cửa phòng Mục Căng đã đóng rồi, tưởng là cô đã ngủ nên chỉ tùy tiện rút một cái quần lót với một cái quần đùi mùa hè ra đi tắm.

Tắm xong ra ngoài, đang lau tóc, thì đập ngay vào mắt của Mục Căng vừa mở cửa ra.

Tầm mắt của Mục Căng từ từ lướt xuống, thấy được cơ bụng liền vội nhắm mắt lại, sau đấy lùi ra sau đóng sầm cửa lại, tựa người vào cửa, mặt càng ngày càng đỏ bừng cả lên.

Phương Mạc Hoài bất đắc dĩ, anh cứ tưởng là cô ngủ rồi nên không cầm áo nữa, chỉ lấy mỗi quần đùi thôi, thật ra cũng chỉ có nửa trên là không có gì thôi, nhưng mà bởi vì hai người vừa mới thuê chung xong, gặp đúng quả này thì không được hay lắm,

Anh vội vàng vào phòng ngủ mặc áo phông vào, sau đấy qua gõ cửa phòng Mục Căng.

"Mục Căng, tôi xin lỗi, tôi tưởng em ngủ rồi."

Mục Căng nuốt nước bọt, "Không sao đâu ạ."

Giọng cô nhỏ đến mức khó mà nghe rõ được.

"Em định lấy gì à?"

Mục Căng nhớ ra mình định đi lấy cái máy sấy, xoay người từ từ mở cửa, cúi đầu không dám nhìn anh, "Em định lấy máy sấy."

Phương Mạc Hoài xoay người, lấy máy sấy đưa cho cô.

"Cảm ơn đàn anh." Nói xong nhanh chóng đóng cửa lại.

Phương Mạc Hoài bật cười, tiện tay vò tóc mình, trả khăn tắm lại phòng tắm rồi về lại phòng ngủ.

Sáng hôm sau thức dậy thì Mục Căng đã đang chuẩn bị bữa sáng rồi, anh đi qua, "Sao dậy sớm thế?"

Anh còn định đi chạy bộ.

Mục Căng quay đầu nhìn anh một cái, nhớ tới chuyện xấu hổ tối hôm qua, cảm giác mình phản ứng hơi thái quá mất rồi.

"Em phải đi dạy thêm nữa, sáng sớm nên không tới trễ được." Mục Căng nói.

"Được, tôi đi chạy bộ, đợi lát nữa ăn xong tôi đưa em di." Phương Mạc Hoài gật đầu, xoay người đi chạy bộ,

Chạy nửa tiếng thì về, Mục Căng đã ăn xong rồi.

Phương Mạc Hoài thấy thế, cầm khăn mặt lau mồ hôi, "Đi thôi, tôi đưa em đi."

"Đàn anh không cần đưa em đi đâu, anh ăn cơm đi." Mục Căng khoát khoát tay.

Phương Mạc Hoài không để ý tới cô, cầm chìa khóa xe, "Tôi chờ em ở dưới."

Mục Căng cũng chẳng còn cách nào, không biết làm gì ngoài việc cầm đồ lên đuổi theo anh.

"Mấy giờ dạy xong?" Phương Mạc Hoài hỏi.

"Mười rưỡi." Mục Căng vẫn đang giở tài liệu, tiền công dạy thêm ở bên này tương đối ổn, cô phải chuẩn bị tốt để không mất việc, nếu không bên phía Lý Đạt đòi tiền cô cũng chẳng còn mà đưa nữa, người chịu tội lại tiếp tục là tiểu Lâm.

"Hai tiếng."

"Được, lúc đấy tôi qua đón em." Phương Mạc Hoài gật đầu.

"Không cần đâu đàn anh, lát em ngồi xe bus về cũng tốn mấy chục phút thôi."

"Em muốn chen lên xe bus à, thôi chờ tôi qua đón." Phương Mạc Hoài vừa đánh tay lái vừa nói.

"Thế sẽ phiền anh lắm." Mục Căng mím mím môi.

Phương Mạc Hoài bật cười, đưa tay tự nhiên xoa đầu cô, "Khách sáo làm gì?"

"Chỗ này phải không?" Phương Mạc Hoài dừng xe, nhìn vào tiểu khu.

Mục Căng gật đầu, "Vâng."

"Chú ý an toàn nhé." Phương Mạc Hoài mở khóa an toàn ra.

"Vâng, cảm ơn đàn anh." Mục Căng cởi dây an toàn, xuống xe.

Phương Mạc Hoài nhìn cô đi vào tiểu khu sau đấy quay xe về căn hộ.

Không ngờ anh mới về được nửa tiếng, Mục Căng đã gọi điện cho anh rồi, còn khóc nức nở nữa.

"Đàn anh..." Mục Căng nhìn cánh tay bị cắn của mình, dù đã cố khắc chế lắm rồi, nhưng vẫn không ngăn được âm thanh nấc thành tiếng.

"Sao thế?" Phương Mạc Hoài cau mày đứng bật dậy, cầm chìa khóa xe đi xuống lầu.

"Em bị chó cắn rồi." Cắn rất mạnh, máu thịt be bét, máu vẫn chảy ròng ròng, trong nhà chỉ có thằng bé cô dạy kèm thôi, không có người lớn ở đấy, cô chỉ có thể chạy đi trước.

"Chờ anh, anh tới ngay!"

- ---

Dấu môc quan trọng, mình thay đổi xưng hô nhé.
Bình Luận (0)
Comment