Nơi Anh Là Chốn Em Về

Chương 53

Editor: Quỳnh Cửu

Hậu quả của việc nói không lựa lời là bị đánh đập dã man một trận rồi giam lại.

Mục Lâm nằm trên mặt đất, nửa bên mặt sưng tấy, khuôn mặt thanh tú cũng không còn nữa mà thậm chí còn có chút đáng sợ.

Tay trái vốn đã bị cắt gân rồi, lại bị chúng đánh mềm nhũn cả đi, ngay cả nhúc nhích cũng không làm nổi.

Ngón trỏ tay phải vẫn đang chảy máu, cậu cắn quá tàn bạo.

Trên người hầu như chẳng còn chỗ nào là ổn cả, đám người kia không dám manh động, việc xử lí Mục Lâm thế nào còn phải xin ý kiến của Lương tiên sinh nữa, không thể tùy tiện giết được.

Xế chiều hôm đó có hai người canh ở cửa phòng, một chân Mục Lâm không được nữa rồi, đau vô cùng, nhưng chỉ cần không gãy thì vẫn có thể đi được.

Hai người kia biết Mục Lâm bị thương, không phòng bị nhiều, chờ tới khi phát hiện ra thì Mục Lâm đã chạy mất rồi.

Mười phút trước.

Trong thôn có rất nhiều bị bán vào, họ không giao lưu với nhau, người trong thôn không cho phép họ trao đổi với nhau, nhưng giữa mỗi người họ đều có một loại tình nghĩa rất kì lạ.

Thế nên họ vừa nghe thấy Mục Lâm giao chứng cứ phạm tội của thôn dân ra rồi bị giam lại, họ chạy tới phòng giam cậu, lặng lẽ mở cửa cho cậu ra ngoài.

Mục Lâm không biết ai mở cửa ra rồi nhỏ giọng kêu cậu, cậu nhìn sang, phát hiện cửa mở rồi.

Mục Lâm gắng gượng đứng dậy, đi ra cửa, chẩn thận chạy từng bước, sau khi tránh khỏi những chỗ đông người, chạy ra bên ngoài.

Cho dù cậu biết, với sức cậu bây giờ có chạy cũng sẽ chạy không xa đã bị tóm lại.

Thế nhưng cậu không muốn buông bỏ một hi vọng cuối cùng, cậu vẫn muốn được gặp lại Mục Căng một lần cuối.

Chị của cậu nhiều năm cực nhọc như thế, liều mạng kiếm tiền cũng vì để cậu ít bị đánh đòn hơn mà thôi.

Thực ra ngay từ đầu cô đã có thể cao chạy xa bay rồi.

Đằng sau có người đuổi theo, máu trên người cậu rất nhiều, có chạy cũng sẽ lưu lại vết máu, bọn chúng nhanh chóng lần theo vết máu đuổi theo Mục Lâm.

Mục Lâm lui về sau nhìn thoáng qua, rất nhiều người, ai cũng cầm dao liềm hoặc gậy cả.

Cậu dường như là dùng hết ý chí để chạy, cơ thể cậu đã không chịu nổi nữa rồi.

Cậu chảy thẳng tới đường cùng.

Cảnh sắc trong thôn rất đẹp, chỉ là dưới lớp hào quang ấy, lại ẩn chứa những con người bẩn thỉu nhất.

Trước mặt cậu là một cái thác nước nhỏ, nước rất mạnh, giọt nước bắn lên táp vào người cậu, Mục Lâm hưởng thụ nhắm hai mắt lại, đám người phía sau hùng hổ ồn ào, tiếng bước chân càng ngày càng gần cũng bị cậu gạt ra ngoài tau.

Cậu chạy không thoát rồi.

Mục Lâm xoay người, nhìn đám người hung thần ác sát trước mặt, cũng thấy được Lý Đạt Lý Tiến.

"Mẹ thằng ranh con này! Mày chạy ông xem!" Thôn trưởng gia liềm lên, tàn bạo nói.

"Người làm trời thấy, làm ác sẽ bị trừng phạt, sống thiện thì không." Mục Lâm không đáp lại, cậu chỉ thì thào những lời này.

Không ngừng lặp lại, tựa như đấy là tín ngưỡng cuối cùng của cậu vậy.

Cậu ngửa đầu nhìn lên ánh mắt trời, thời tiết hôm nay hơi âm u, thật mát, thật thoải mái.

Cậu lui từng bước về phía thác nước, cười nhìn bầu trời, "Kiếp sau gặp lại!"

Khóe mắt cậu nước mắt rời rồi, cũng tẩy đi toàn bộ máu đen trên mặt.

Mục Lâm cười tới mắt cong tít, cậu giang hai tay ra, chậm rãi ngả về sau, nháy mắt, biến mất giữa thác nước.

Trong khoảng không dường như vẫn còn lưu lại vệt nước mắt của cậu.

Cậu không muốn bị chúng tóm lại dằn vặt nữa, nếu sớm biết có một ngày thế này, chẳng bằng tự kết liễu chính mình còn hơn, coi như là một lời bàn giao cuối cùng đối với cuộc đời mình.

Cả đám run sợ, không ngờ là cậu sẽ tự sát, mau chóng chạy tới xem, đã không còn thấy người nữa, nước suối chảy siết, hơn nữa còn lại còn sâu, người nhảy xuống chắc chắn không thể sống nổi.

"Trưởng thôn, chúng ta phải làm sao bây giờ." Người chết rồi.

Lúc bắt được Mục Lâm đã hỏi Lương tiên sinh rồi, Lương tiên sinh bảo cứ giam lại trước đã, đợi ông ta tới rồi nói.

Không ngờ Lương tiên sinh chưa tới, người đã chết rồi.

Trưởng thôn tức giận vứt gậy trong tay đi, "Còn làm sao được nữa?!"

"Đi tìm đi!" Mặc kệ có tìm được hay không, cứ tìm rồi tính.

Thôn trưởng vội vàng quay về, nhanh chóng báo có tình huống cho Lương tiên sinh.

Lương Cảnh giận tím mặt, chứng cứ chính xác mà Mục Lâm tìm được là gì ông ta vẫn chưa nắm được, điện thoại phải giải mã, tạm thời chưa xong, mật mã mà Mục Lâm cài rất phức tạp.

Lương Cảnh tức giận, một cái điện thoại rách mà đến cao thủ cũng không mở được!

Lương Cảnh nghĩ ra gì đấy, hỏi thuộc hạ, "Bên phía Hà Thanh thế nào rồi?"

"Bảo là có đi một chuyến về thôn."

Đôi mắt Lương Cảnh đen hẳn đi, "Quả nhiên, chuyện gì không nên làm cô ta đều làm cả rồi."

Ông ta lấy điện thoại ra, gọi cho Hà Thanh, "Hà Thanh."

"Vâng." Hà Thanh đáp lại.

"Đồ đang ở chỗ Mục Căng phải không?" Lương Cảnh hỏi.

"Nếu không có gì bất ngờ thì là vậy."

Hà Thanh cũng không dám chắc, cậu ta không dám tới quá gần, chỉ thấy họ đứng dưới gốc cây một lúc, nếu như không đoán sai thì hẳn là USB ở đấy.

"Lấy đồ về đây."

"Người cũng không cần giữ lại nữa."

"Tiên sinh." Hà Thanh có chút khó khăn.

"Bên phía Mục Căng từ khi đi thôn về, bên người lúc nào cũng có 8 vệ sĩ, nhiều lúc còn có thêm nữa, không rời một bước."

"Có khả năng cần tăng thêm người, hơn nữa..."

Lương Cảnh biết cậu ta định nói gì, "Biết rồi, tôi sẽ cho người tiếp ứng cậu, thư cũng sẽ trả cậu."

"Nhớ kỹ phải hành động cho đúng chỗ, nếu không được thì cậu cũng không cần về nữa đâu, nhất định phải lấy được chứng cứ trước khi cô ta công khai." Lương Cảnh nói.

Lòng ông ta có cảm giác bất an nhè nhẹ, ông ta biết, hổ ông ta nuôi làm loạn rồi.

Thế nhưng nếu như vậy thật, cũng không thể sửa đổi gì nữa, chỉ có thể cứu vãn mà thôi.

Từ ngày Mục Căng đi thôn về, ngủ mê nguyên một ngày một đêm, đến hôm sau mới tỉnh lại.

Phương Mạc Hoài luôn trông chừng bên cạnh, từ lúc đi thôn về, anh luôn cảm thấy có gì không hợp lí lắm, theo tính cách của Lương tiên sinh mà nói, kiểu gì cũng sẽ giám thị Mục Căng chặt chẽ, sao mà lại không biết cô về thôn lấy đồ cho được?

Thế nên, Lương tiên sinh nhất định đã phát hiện ra rồi, tạm thời không động thủ với anh, anh phải chỉnh lí lại chứng cứ trước, khiến ông ta không thể chối cãi được.

Sau khi Mục Căng tỉnh lại, dùng nguyên một ngày để xem chứng cứ, chỉnh lý tư liệu, vừa xem vừa khóc, vì mỗi chữ trong đấy, mỗi một câu nói, một đoạn video đều đang nói lên cho cô người trong thôn đấy hành hạ bọn nhỏ như thế nào, làm sao mà mua được, tìm ai để mua.

Thậm chí còn có video, đứa bé bị đánh đập xong, còn bị dùng dao chặt đứt một chân.

Miệng chúng còn gào thet, "Cho mày chạy! Cho mày chạy này!"

Đứa bé kia đã ngất đi rồi, nhìn lượng máu chảy ra, hẳn đã...

Phương Mạc Hoài không thể giúp được cô gì cả, không ai có thể giúp nổi cô.

Cho đến tối thứ 2 trở về từ thôn, Mục Căng mới chỉ ngủ được 4 tiếng.

Phương Mạc Hoài nhìn không nổi nữa, bước qua tắt máy tính của cô.

"Mục Mục, em đừng như vậy." Anh ôm cô lại.

"Phương Mạc Hoài..." Giọng cô khàn cả đi.

"Anh ở đây." Anh khẽ vuốt gáy cô.

"Em không thể làm gì khác vì thằng bé nữa rồi, em phải mau chóng tống hết chúng nó vào tù..." Cô khóc.

Nước mắt của cô mấy ngày nay chưa từng ngừng rơu.

"Anh biết, anh biết." Phương Mạc Hoài trấn an cô.

"Ngoan, em đi ngủ một lát, anh chỉnh lí giúp em, nhé?" Phương Mạc Hoài.

"Đi thôi, em phải thật khỏe mạnh vào, tương lai vẫn có rất nhiều chuyện cần em phải là, em không thể ngã gục được."

Anh đưa cho cô một ly sữa, Mục Căng nghe lời uống hết, không lâu sau thì thiếp đi, Phương Mạc Hoài có cho một ít thuốc an thần vào đấy, anh làm thế để cô được nghỉ ngơi một lát, cứ thế này thì cơ thể cô sớm muộn cũng sẽ suy sụp mà thôi.

Phương Mạc Hoài lần nữa ngồi xuống máy tính, bật lên chỉnh lý tư liệu,

Rất nhiều, mỗi một múc đều nhuốm đầy máu tanh, mất đi nhân tính.

Phương Mạc Hoài ngồi chỉnh sửa tới tận sáng hôm sau mới tạm thời tắt máy, đi làm cơm cho Mục Căng.

Sau khi Mục Căng tỉnh lại, ăn sơ qua một chút rồi ngồi chỉnh tiếp, đột nhiên điện thoại vang lên.

Cô cầm lên nhìn, số lạ, gửi tin nhắn cho cô.

Mục Lâm chết rồi, nhảy sông tự vẫn, không thấy thi thể.

Mục Căng sửng sốt vài giây, bỗng thấy mặt ướt nhẹp cả đi, cô giơ tay quệt một cái, ướt đẫm cả rồi.

Đều là nước mắt.

Cô cắn chặt môi, không để mình gào khóc thành tiếng, tay siết thành quyền, thống khổ gào lên.

Phương Mạc Hoài nghe thấy tiếng chạy qua, thấy Mục Căng như thế, vội vàng chạy qua ôm chặt lấy cô, "Mục Mục, em bình tĩnh lại đi!"

"Nói anh nghe, đã xảy ra chuyện gì rồi?" Anh ôm lấy mặt cô, lau đi vết máu trên cằm, môi cô đã bị cắn vỡ từ lâu, máu nhỏ tới tận cằm.

Anh làm cô nhả môi ra, sau đấy mới vỗ nhẹ lên má cô.

Mục Căng cuối cùng cũng hoàn hồn, cô nhìn Phương Mạc Hoài, nước mắt lã chã rơi, khiến người ta thương tâm.

Phương Mạc Hoài không ngừng trấn an cô, trong lòng cũng có dự cảm, sợ là Mục Lâm đã xảy ra chuyện không may rồi.

Quả nhiên giây kế tiếp anh liền nghe thấy cô nói, "Tiểu Lâm chết rồi, tiểu Lâm chết rồi..."

Phương Mạc Hoài không biết nên an ủi cô thế nào cả, chỉ có thể ôm cô càng chặt hơn mà thôi.

"Vì sao, vì sao hả?"

Mục Căng khóc, tay không ngừng đấm lên người Phương Mạc Hoài, phát tiết trong vô thức.

Phương Mạc Hoài không động đậy, tùy ý để cô tự điều chỉnh lại tâm tình

Từ lúc có chứng cứ, thật ra mọi người đều đã ngầm hiểu, Mục Lâm sẽ như thế, đã sớm chuẩn bị hết tất cả, không còn sợ hãi điều gì nữa rồi.
Bình Luận (0)
Comment