Nơi Anh Là Chốn Em Về

Chương 59

Editor: Quỳnh Cửu

Phương Mạc Hoài lau nước mắt cho cô, cười bất đắc dĩ, "Không phải đã bảo là đừng khóc rồi mà? Có thể để anh nói hết được không?"

"Ừ, không khóc." Mục Căng gật đầu, lau nước mắt loạn xa, lại che môi anh lại.

"Không cho nói nữa, mấy câu này về nhà nói riêng em nghe thôi."

Phương Mạc Hoài kéo tay cô xuống, "Được, nói riêng em nghe."

Nói xong, đeo nhẫn lên cho cô, đứng dậy ôm cô vào lòng.

Người xung quanh càng ngày càng nhiều, càng lúc càng đông, Phương Mạc Hoài không biết có bao nhiêu người xung qunah nữa, chỉ nghe thấy họ hét lên, "Hôn đi! Hôn đi!"

Anh cười bưng mặt cô, cúi đầu hôn lên, Mục Căng cũng nhẹ nhàng hôn lại anh.

Không bao lâu đã buông ra rồi, hai người xoay đầu lại nhìn mọi người, không trang điểm, đôi mắt Mục Căng vẫn còn hồng lên do khóc, thế nhưng lại trở nên đẹp hết ý.

Phương Mạc Hoài nắm lây tay Mục Căng, "Cảm ơn mọi người đã phối hợp nên tối mới có thể hoàn thành được màn cầu hôn tối nay tốt đẹp, mọi người ai bốc thăm được thưởng thì có thể tới công ty tôi nhận quà, cảm ơn mọi người nhiều."

Nói xong hơi hơi khom người, Mục Căng cũng cúi xuống theo.

"Chúc hai người hạnh phúc!"

"Mục Mục phải hạnh phúc nha!" Lời như thế rất nhiều, toàn là của nữ sinh cả, thậm chí còn có cả tiếng nức nở, họ thực sự rất thích Mục Căng, cũng thật lòng chúc phúc cho cô.

Mục Căng không nhịn được đỏ cả vành mắt, Phương Mạc Hoài cúi đầu, nhẹ giọng dỗ cô.

Cô gật đầu, cởi mũ ra, tóc tùy ý mà bay, khom người với họ.

"Cảm ơn mọi người."

Lời nói không thể hiện được tất cả cảm xúc của Mục Căng lúc này.

"Mục Mục, chị có thể kí tên cho bọn em được không?" Có người hỏi.

Mục Căng gật đầu, cầm bút lên, người xung quanh rất đông nhưng cô vẫn kí, không hề bỏ sót một ai cả. Ký hơn hai tiếng, Phương Mạc Hoài nhìn không nổi nữa mới lên tiếng.

"Hôm nay tới đây thôi, chúng ta chụp chung một tấm nhé, khả năng cổ tay của Mục Mục sắp không nổi nữa rồi."

Mọi người cũng thông cảm, fans của Mục Căng và Phương Mạc Hoài tương đối có tố chất, không chen lấn, quản lí hiện trường siêu tốt.

Chụp xong tấm ảnh cuối buổi, có người tới hộ tống Phương Mạc Hoài và Mục Căng về.

Không bao lâu sau, hai người lại dắt nhau lên hot search ngồi.

Mục Căng cũng đăng tấm ảnh kia lên.

@Mục Căng V: Rất biết ơn, rất cảm ơn mọi người đã khiến tôi kiên cường hơn.

Phương Mạc Hoài cũng chia sẻ lại, chỉ kèm theo một icon trái tim mà thôi.

Hai người nằm trên giường, Mục Căng cứ nhìn chằm chằm nhẫn kim cương nghiên cứu tỉ mỉ, tất cả kinh hỉ cảm động gì trôi bay biến hết, chỉ còn lại sự chế giễu giành cho Phương Mạc Hoài mà thôi. Cô nhìn nhẫn một hồi cũng biết là ai thiết kế rồi, "Haizz, em nói anh nghe này..."

Phương Mạc Hoài nhổm lên, quỳ gối hai bên người cô, cười không có miếng nào là tốt đẹp hết, bộ dáng kiểu cô thử nói gì khó nghe xem là anh trực tiếp giải quyết cô tại chỗ ngay và luôn!

Mục Căng cười, che miệng lại, "Không có, đẹp lắm! Đẹp vô cùng, đẹp mỹ lệ luôn!"

Phương Mạc Hoài bóp má cô, nằm úp sấp lên người cô, cắn môi cô một phát, "Giả trân quá!"

"Em muốn nghe những lời anh chưa nói xong." Mục Căng đầy vẻ chờ mong.

Phương Mạc Hoài liếc cô, "Không nói đấy!"

"Èo, sao anh lại giả vờ giả vịt thế này rồi?" Cô bóp lấy má anh, nhéo qua nhéo lại.

"Có nói hay không?"

"Muốn nghe?" Phương Mạc Hoài hỏi.

Mục Căng gật đầu.

"Được, vừa làm vừa nói!"

Cả phòng xuân sắc.

Sau này Mục Căng mới biết, nguyên văn cầu hon của Phương Mạc Hoài là thế này:

Chúng ta ở bên nhau nhiều năm rồi, anh cũng sớm quên ngày chúng ta bắt đầu thế nào, anh chỉ biết là, từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ, tình yêu của anh chưa bao giờ dừng lại cả, một thời gian nữa là chúng mình đi đăng kí rồi, anh vô cùng vô cùng cảm ơn em, có thể cùng anh xây dựng một gia đình.

Chúng ta trải qua nhiều chuyện như thế, có hợp có tan, có khóc có cười, anh vô cùng vô cùng muốn được đưa em về nhà, giấu em trong lòng anh, thay em che chở tất cả những ác ý trên thế gian này, dành cho em những điều tốt đẹp nhất.

Anh hy vọng em sẽ trở thành một người không thể tách rời khỏi anh về mặt pháp lí, anh muốn để tình yêu của anh dành cho em trở thành chuyện cả đời.

Anh muốn em gả cho anh, anh muốn được cưới em, anh muốn được ở bên em, sinh con, cùng nhau già đi, cùng nhau đi qua quãng đường tương lai.

Em có nguyện ý không?

Video cầu hôn của Phương Mạc Hoài gần như trở thành sách giáo khoa cầu hôn của Showbiz, vì cách thức mới mẻ độc đáo, lại còn lãng mạn nữa, mấu chốt là nghe đâu nhẫn Phương Mạc Hoài tặng cho Mục Căng là do anh tự tay thiết kế.

Mục Căng cũng đăng ảnh nhẫn lên Weibo, nhìn kĩ thì hơi giống như mặt trời mọc.

Thời điểm hai người công khai cũng là lúc đi ngắm bình mình, đứng trên núi đăng ảnh.

Tựa như đó là ngày hai người đính ước vậy.

Mặt trời mọc, cuộc sống mới.

Cũng đại biểu cho cuộc sống sau này của Mục Căng sẽ thuận buồm xuôi gió, vạn sự không âu lo, bắt đầu cuộc đời mới.

Cũng là cuộc sống mới của cả hai người.

Rất nhanh đã tới đêm trước ngày đăng kí, chẳng qua hai người chẳng khác gì đã kết hôn rồi cả, chỉ là vấn đề một tờ giấy mà thôi.

Tối đấy hai người dự định hẹn Thi Lâm ăn cơm, thời gian xong xuôi, địa điểm cũng chọn luôn rồi.

Mục Căng vẫn như trước, buổi chiều cắm rễ ở công ty Phương Mạc Hoài, ở chung với anh.

Mắt thấy đến giờ rồi, hai người cùng đi thang máy xuống hầm để xe.

"Hôm nay sao tự dưng anh trai em lại đặt phòng ăn cơm Tây thế nhờ?" Mục Căng thắc mắc, thực ra cô không thích ăn cơm Tây cho lắm.

"Hình như anh nghe đâu anh trai em đi xem mắt cơ mà."

"Thế không chừng cũng đem theo chị dâu tương lai của chúng mình đi cùng đấy." Phương Mạc Hoài sờ cằm.

"Thật không?" Mục Căng cười, "Chắc không phải chứ, anh trai em phải luân lạc tới độ cần đi xem mắt rồi cơ à?"

"Ừm.. cũng đúng, cũng hơn 30 rồi còn gì, thành ông già rồi." Mục Căng bắt đầu tận lực bêu xấu anh trai nhà mình.

Phương Mạc Hoài cười cười đi tới chỗ hẹn, quả nhiên Thi Lâm với đối tượng xem mắt của anh đã ở đấy rồi, đang nói chuyện trên trời dưới bể, trông có vẻ vui vẻ lắm.

Thi Lâm có năng lực, lại còn đẹp trai nữa, thật ra không sợ không cưới được vợ, chẳng qua là bố mẹ Thi sốt ruột vì Mục Căng cũng sắp cưới tới nơi rồi, Thi Lâm đến bạn gái cũng không có.

Mục Căng nhìn một chút, đối tượng xem mắt rất đẹp, chí ít về tướng mạo là xứng đôi với Thi Lâm rồi đấy, nếu như có thể được xếp xem mắt với Thi Lâm thì gia cảnh cũng không tệ đâu.

Còn tính cách thì phải tiếp xúc mới biết được.

Mục Căng với Phương Mạc Hoài ngồi xuống, "Anh."

Thi Lâm cười xoa đầu Mục Căng, "Có đói bụng không?"

"Vẫn còn tạm, anh, anh không định giới thiệu một chút hả?" Cô híp mắt cười nhìn đối tượng xem mắt của Thi Lâm.

"Loan Hi." Anh hướng tay chỉ sang bên cạnh mình, sau đấy nhìn về phía Loan Hi mà nói, "Đây là em gái và em rể tôi."

"Chào em." Loan Hi cười, vươn tay ra.

Mục Căng bắt tay với cô, "Chào chị."

Phương Mạc Hoài cũng chào hỏi với Loan Hi, sau đấy phục vụ lên đưa menu cho họ, Mục Căng với Loan Hi tương đối hợp cạ nhau, trò chuyện đủ thứ, còn tính cách của Loan Hi rất mềm mại, thế nhưng lại kiểu trong nhu có cương, tương đối ổn, hơn nữa cũng cảm thấy rất xứng với anh trai mình.

Lúc ăn cơm, Mục Căng nghiêng đầu qua nhỏ giọng nói với Phương Mạc Hoài, "Phương Mạc Hoài, anh có cảm thấy..."

"Anh trai em thích cô ấy." Giọng điệu Phương Mạc Hoài rất chắc chắn.

"Hử? Tại sao?" Mục Căng thắc mắc.

"Ánh mắt anh trai em nhìn Loan Hi anh quá quen rồi, giống y hệt với ánh mắt em nhìn anh vậy." Phương Mạc Hoài trêu cô.

Mục Căng giận, duỗi tay véo eo anh một cái đa điếng.

"Quá đáng nhé! Sao anh không ví nó giống ánh mắt anh nhìn em đi?"

"Không giống." Phương Mạc Hoài thần bí nói.

"Sao lại thế?" Mục Căng khó hiểu.

"Vì anh yêu em nhiều hơn em yêu anh nhiều." Phương Mạc Hoài càng cười hớn hở hơn, ôm lấy cô véo véo má.

Loan Hi ngồi đối diện hai người, "Tình cảm của hai người tốt thật đấy."

Thật ước ao, cô ấy cũng muốn có một tình yêu như vậy.

Loan Hi mới về nước không lâu, thực ra tuổi cũng không còn nhỏ nữa, đã 29 rồi, hết năm nay là 30 tròn rồi.

Trong nhà cũng sốt ruột sắp xếp cho cô ấy đi xem mắt, cô ấy cho rằng đàn ông mà phải đi xem mắt thì có mấy ai mà tốt đâu, không phải dạng không đứng đắn thì cũng là có vấn đề ở đâu đấy.

Không ngờ lại gặp phải Thi Lâm.

Càng không ngờ là Thi Lâm hoàn toàn không có mấy cái thói quen bừa bộn hay ăn nói nhố nhăng của những người đàn ông đi xem mắt mà bạn cô hay đề cập tới.

Anh rất có giáo dưỡng, lịch sự, đối xử với cô rất lịch thiệp, không hề đề cập tới chuyện kết hôn hay là những dự định sau khi kết hôn. Càng nhiều hơn là tạo cho cô cảm giác được gặp một người bạn tốt, khiến người ta thư thái.

Loan Hi cảm thấy cảm giác ở chung với anh cũng không tệ, nếu thực sự thích hợp thì kết hôn cũng không phải chuyện không thể.

"Họ ở bên nhau bao nhiêu năm rồi mà." Thu Lâm cười đáp.

"Tình cảm như thế là đẹp nhất." Loan Hi vừa cười vừa nói.

Mọi người ăn xong định cùng nhau đi rạp phim xem điện ảnh, Mục Căng với Phương Mạc Hoài chắc chắn là ngồi ghế tình nhân rồi, Phương Mạc Hoài đi mua vé, đến lúc mang về thì toàn là vé tình nhân hết.

Thi Lâm với Loan Hi hơi xấu hổ, dù sao hôm nay cũng mới là ngày đầu đi xem mắt, thế này thì hơi...

Mục Căng vứt cho Phương Mạc Hoài một ánh mắt đầy khẳng định.

Muốn chờ Thi Lâm chủ động tiến công thì không biết tới màu quýt nào mới xong.

Đương nhiên là phải sút anh một phát, cô thực sự rất thích Loan Hi, cũng cảm thấy cô ấy vô cùng xứng đôi với anh trai nhà mình.

Phương Mạc Hoài với Mục Căng đi vào trước, Thi Lâm nhìn tấm vé tình nhân trong tay, xoay người nói với Loan Hi, "Thật ngại quá...nếu không thì tôi đổi vé lại nhé? Hoặc là chúng ta xem phim khác?"

Loan Hi cũng hơi mất tự nhiên, nghe thấy Thi Lâm ngượng ngùng nói thế lại đột nhiên cảm thấy thú vị, "Không sao đâu, đi thôi!"

Hai người đi vào trong rạp, hàng trước là Mục Căng với Phương Mạc Hoài, vì thời gian cấp bách thế nên chỉ đành mua một hàng trước môt hàng sau thế này thôi.

Thế nên cả một bộ phim chỉ ngồi xem hai người ngược cẩu thế nào, Thi Lâm cảm thấy Phương Mạc Hoài đúng nuôi em gái anh như nuôi con gái vậy, đưa bỏng tới tay, đưa nước tới miệng.

Anh lặng lẽ nhìn thoáng qua Loan Hi bên cạnh, lặng lẽ đưa bỏng tới bên tay cô ấy, "Có muốn ăn không?"
Bình Luận (0)
Comment