Nơi Ấy Có Anh

Chương 38

- Có biết vì sao lớp mình lại có thể thắng được cuộc thi kéo co hay không? – Sơn Hải ngồi trên xe buýt cùng mọi người trở về trường sau mấy buổi cắm trại vui vẻ và giành chiến thắng ưởng ngực bắt đầu nổ – Chính là nhờ tui dẫn đầu hô hào mọi người cùng đồng tâm hiệp lực kéo mới có thể giành thắng lợi trong cuộc thi kéo co đầy cam go này. Nếu không có mình, lớp mình chắc chắn thua.

- Thôi dẹp ông đi. Đừng có mà nổ quá như thế , không có chuyện nhờ ông mà lớp mình thắng đâu.
Nhìn tướng con trai lớp mình thì to lớn thậ đó, có thể đọ cùng với lớp bên kia. Nhưng nữ bên mình lại toàn mình dây không hà, bên kia thì như sumo, thua là cái chắc.

- Thua….phải lấy eo chang hy ( y chang heo ấy bà con ) như bà ra mới thắng được chắc. Vậy mà nói xem, vì sao lớp mình lại chiến thắng chứ – Sơn Hải bĩu môi nói.
- Ông muốn chết hả. Chưa thấy heo đánh người phải không? – Xuân Phượng tức giận cung tay chuẩn bị nên Sơn Hải.

- Được rồi, mau nói đi bà chằng – Sơn hải đưa tay đầu hang giục.

- Còn vì sao nữa, nguyên nhân chiến thắng chính là nhờ tui nè – Xuân Phương ưỡn ngực đáp – Chính là nhờ tui đã áp dụng chiến thuật .

- Chiến thuật gì? – Sơn hải không tin hỏi lại.

- Chiến thuật tâm lí.

- Bà mà cũng bày đặt chiến thuật tâm lí à – Sơn Hải phá ra cười ngoặc nghẽo nói.

- Ông đừng có mà khinh thường tui à nha. Nói cho ông biết trong lúc ông kéo co, tui đã cầm máy ảnh đi qua bên hang đối thủ quay.

- Gì! Mắc gì mà bà phái quay đối thủ, lại không chịu quay tụi tui hả – Sơn hải trợn mắt tức giận.

- Ông im lặng gnhe tui nói đi có được không – Xuân Phương gắt lên cắt ngang lời Sơn Hải – Tui đã cầm máy chụp hình đi qua bên đó giả vờ quay hình tụi nó. Nhưng vừa quay vừa bảo:” Trời, mặt bạn này sao toàn mụn không vậy….haha, nhìn cái mặt bạn lúc này trong buồn cười chết di được, quay lại rồi quăng lên face của trường ọi người tha hồ cười …” . Hehe, vậy là mấy đứa tụi nó lo che đi gương mặt của mình mà lơ là dẫn đến chúng ta giành chiến thắng dễ dàng.

- Sao hả ? – Xuân Phương hất mặt hỏi Sơn Hải trong khi cả lớp cười nghiêng ngã trước chiến thuật đánh bại đối thủ của Xuân Phượng.

- Tui công nhận cách của bà hay – Sơn Hải gật đầu chấp nhận chiến thuật tâm lí của Xuân Phượng khá hay.


- Chứ sao?

Trong khi các bạn ngồi trò chyện rôm rả, chỉ có Ngân Hằng ngồi trầm lặng ngắm nhìn ngoài cửa sổ.
“ Hãy coi như chúng ta là những người bạn bình thường. Ngoài mối quan hệ trường lớp ra, chúng ta không còn mối quan hệ nào nữa.” – Lời Lâm Phong văng vẳng bên tai của cô.

Sau đó dù Ngân Hằng hỏi lí dó, Lâm Phong cũng chỉ nói:” Không tại sao cả”, rồi cậu đắp mền kín mít không muốn nói gì thêm với cô. Ngân Hằng cũng đánh bất lực quay đi mà thôi.

Không ngờ mấy tiếng sau đó, hay tin Lâm Phong đã được người nhà đón về, Hạ Huyền cũng đi theo.

- Này, vậy là lời đồn Lâm Phong bị bệnh là đúng đó – Bảo Trâm đột nhiên khều cô nói.

Ngân Hằng cũng nghĩ đến đều này. Nhưng cô không hiểu lý do vì sao, cả hai đang vui vẻ mà Lâm Phong lại nói ra những lời như thế, cứ như một lời chia tay vậy.

Bệnh…Lâm Phong bênh gì mà lại dấu mọi người cơ chứ. Cách ăn bận của cậu không giống với ngày thường cho lắm. Nhưng lúc nhìn cậu ấy vẫn vui vẻ hoạt động bình thường, khiến cô nghĩ là vì đi xa nhà, nên ba mẹ Lâm Phong mới bắt buộc cậu mặc áo tay dài như thế. Nhưng xem ra, Lâm Phong mặc áo dài tay là vì bị bệnh rồi.

Trong lòng Ngân Hằng bỗng xuất hiện một ngọn lửa như đang thêu đốt ruột gan của cô, nỗi lo lắng bất an dâng trào trong tim. Cô siết cái điện thoại trong tay, muốn gọi cho Lâm Phong ngay lập tức, nhưng cuối cùng cũng dằn lòng lại. Cô muốn gặp trực tiếp hỏi rõ cậu mọi chuyện xem thế nào.

Vừa về đến trường, thay vì về nhà, Ngân hằng đã lên xe buýt đến nhà Lâm Phong ngay. Cô hồi hộp bấm chuông cửa.

- Thằng Phong không có nhà con à, nó đã đi chơi với Hạ Huyền rồi – Mẹ Lâm Phong mĩm cười mở cửa cho Ngân Hằng rồi nhìn cô nói.

- Cô ơi, có phải bạn Phong bị bệnh hay không cô? – Ngân Hằng dè dặt nói.

- Sao cháu lại hỏi vậy? Thằng Phong vẫn khỏe mạnh mà, nó chỉ bị cảm xoàng thôi. Bây giờ nó đã đi chơi rồi còn đâu, nếu không khỏe làm sao đi chơi được – Bà Ngọc Lan tỏ vẻ ngạc nhiên nói.

- Vậy sao – Ngân Hằng thấy ngại ngùng xấu hổ, cô đỏ mặt lung túng nói – Vậy thôi, cháu xin phép ra về ạ.

- Ừ, cháu đi cẩn thận nha – Bà Ngọc Lan gật đầu rồi nhẹ nhàng khép cửa lại.


Bà Ngọc Lan nhìn theo bóng dáng Ngân Hằng khuất dạng mới quay người vào trong nhà.

- Bạn ấy về rồi sao mẹ?

- Ừ.

Bà Ngọc Lan thở dài nhìn đứa con trai nhỏ của mình đang nằm dài trên giường. Bà nhẹ nhàng bước tới đưa tay sờ trán Lâm Phong, vẫn thấy nóng dữ dội, thì lấy khăn đắp cho cậu.

- Nghe lời mẹ, đến bệnh viên đi con.

- Bỏ đi mẹ, con không thích đến bệnh viện chút nào cả, dù sao vẫn là không chữa được – Lâm Phong chua xót nói.

- Nói bậy, chắc chắn sẽ chữa được, chỉ cần tìm người thích hợp mà thôi, con yên tâm đi – Bà Ngọc Lan nắm chặt tay con trai, kìm nén nước mắt nói.

- Nếu có thể được, con cũng muốn hy vọng là như thế. Nhưng ngay cả người thân trong gia đình còn không được, thì biết ai là người thích hợp đây hả mẹ.

- Mẹ tin rồi chúng ta cũng sẽ tìm ra được mà thôi. Dù phải trả bao nhiêu tiền, ba mẹ cũng nhất định tìm cho ra người thích hợp. Con ngoan ngoãn nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng suy nghĩ gì nữa.

Lâm Phong cười yếu ớt gật đầu rồi nhắm mắt lại. Cơn sốt cao khiến đầu óc cậu khó chịu, nhanh chóng chìm vào hôn mê.

Nghe lời Lâm Phong nói, bà Ngọc Lan đau đớn vô cùng, nhìn những đốm đỏ trên tay cậu, lòng mẹ như bà thêm tan nát. Vất vả mang thai, vất vả sinh ra và nuôi dưỡng con trưởng thành. Chẳng mong có thể hưởng phúc từ con cháu, chỉ mong có thể nhìn thấy con khôn lớn và bình an mỗi ngày. Nào ngờ ông trời thật quá nhẫn tâm.

Bà phải quay mặt đi cố che giấu nước mắt của mình, không muốn Lâm Phong thêm buồn trước sự yếu đuối của bà. Đã không con sự chọn lựa, dù phải trả giá đắt cỡ nào, dù phải đánh đổi bất cứ thứ gì, bà cũng chấp nhận. Dù có bắt bà phải quỳ gối thì bà cũng sẽ làm, nhất định van xin tia hy vọng cuối cùng của con trai bà.

Bí mật mà bấy lâu nay bà giấu kín, bí mật mà chưa bao giờ bà muốn nghĩ tới, cuối cùng vì con trai bà, bà phải mở nó ra.


Ngân Hằng mang nổi thất vọng đi về nhà, cô vừa mới xuất hiện ở cổng thì đã thấy Ngân Quỳnh vội vã chạy ra ngoài đón cô. Ngân Quỳnh thở hồng hộc, kích động nói:

- Chị….mau đến tìm Minh Nhật đi. Bà của bạn ấy đang nguy kịch.

Mặt Ngân Hằng biến sắc ngay lập tức, cô run run mò túi tìm chiếc điện thoại, bấm số của Minh Nhật. Tiếng chuông điện thoại vang lên hồi lâu vẫn không thấy ai bắt máy.

- Thế nào hả chị – Ngân Quỳnh sốt sắn hỏi.

Cô lắc đầu thờ dài. Sau đó quay lưng bỏ chạy theo hướng nhà Minh Nhật.

- Chờ em theo với – Ngân Quỳnh gọi với theo rồi cũng chạy theo sau lưng cô.

Hai chị em hối hả chạy đến trước nhà Minh Nhật, căn nhà im lặng đến đáng sợ, hoàn toàn không có lấy bóng người, càng không có lấy một ánh đèn nào.

- Làm sao em biết ? – Ngân Hằng cố gắng tìm manh mối ở Ngân Quỳnh.

- Lúc em ra về cùng với bạn ấy. Bạn ấy nhận điện thoại rồi bỏ chạy đi, em chỉ nghe loáng thoáng việc bà bạn ấy nhập viện đang nguy kịch mà thôi – Ngân Quỳnh chỉ giải thích mơ hồ cho thấy không cách nào biết bà nội Minh Nhật nhập viện ở đâu?

- Vậy sao – Ngân Hằng thất vọng nói.

Đành hy vọng lát nữa có thể liên lạc với Minh Nhật, ngoài cách này ra thì chỉ có một cách là chạy từng bệnh viện tìm kiếm mà thôi.

Lúc cô nghe Minh Nhật nói chuyện bà của bạn ấy, cô không nghĩ mọi chuyện lại trở nên trầm trọng đến như thế. Trong lúc Minh Nhật đang buồn rầu lo lắng, vậy mà cô lại chỉ biết vui vẻ cho bản thân.
Trong lúc cô buồn bã vì bị vu oan, thì Minh Nhật là tìm cách giúp cô minh oan. Minh nhật đã vì cô nhiều như thế, mà cô chẳng làm gì được cho cậu ấy. Cô cảm thấy bản thân thật ích kỷ xấu xa.
Ngân hằng còn đang tự trách, đột nhiên có một người đàn ông chạy xe đến trước mặt họ rồi dừng lại, người đàn ông nhìn hai cô một cái rồi im lặng xuống xe đi thẳng đến cửa cổng.

Trong lòng Ngân hằng nhao nhao lên, người đàn ông đó, theo sự mô tả của Minh Nhật về cậu mình thì khá giống nhau, có lẽ ông ta chính là người cậu mà Minh Nhật đã nói đến.

- Cậu An…. – Ngân Hằng đánh liều gọi thử.

Người đàn ông nghe gọi liền quay mặt lại nhìn cô. Ngân Hằng mừng rỡ, cô xác định người đàn ông đó chính là cậu của Minh Nhật, bèn chạy đến trước mặt ông ta. Ngân Quỳnh ngơ ngạc không hiểu gì cũng chạy theo.


- Cháu là bạn của Minh Nhật – Ngân Hằng giới thiệu ngắn gọn.

- Cháu là Ngân hằng à – Người đàn ông có chút lạ hỏi.

Ngân Hằng gật đầu, người đàn ông mĩm cười nói:

- Chào cháu, chú có nghe Minh Nhật kể về cháu.

- Minh Nhật và bà nội hiện giờ đang ở đâu ạ – Ngân Hằng hỏi ngay không chút vòng vò.

Nghe lời hướng dẫn của cậu Minh Nhật, hai chị em Ngân Hằng nhanh chóng chạy đến bệnh viện tìm Minh Nhật. Khi cả hai chạy tới, đã thấy Minh Nhật ngồi trầm tư trên ghế, hai tay chấp lại siết chặt vào nhau trước cửa phòng cấp cứu. Dường như toàn thân người cậu đang run lên đầy sợ hãi.

Nghe tiếng bước chân, Minh Nhật ngẩng đầu lên, Ngân Hằng nhìn thấy đôi mắt cậu đỏ hoe, nước mắt chực trào rơi. Cái cảm giác sợ hãi này cô rất hiểu, bởi vì cô cũng từng lo lắng như thế khi mẹ của cô sắp chết. Sự đồng cảm, cùng sự thương cảm dâng lên, Ngân Hằng giang tay ôm lấy Minh Nhật an ủi cậu.

Minh Nhật cũng choàng tay ôm lấy sau lưng của Ngân Hằng, nước mắt cậu nhòa ra, giọng tắt nghẹn, cuối cùng cậu lên tiếng nói:

- Đáng lí ra mình không nên đi hội trại, đáng lí ra mình không nên bỏ mặc bà ở nhà. Đáng lí ra mình phải phát hiện chuyện bà cố tình khỏe mạnh để mình vui vẻ lên đường. Mình đúng là thắng ngốc mà, tại sao lại không nhận thấy sự đau đớn của bà cơ chứ.

- Được rồi. Không phải lỗi của bạn đâu. Bà cũng không trách bạn đâu. Hãy mạnh mẽ lên, bạn mà cứ như vậy, bà ở trong kia nghe thấy thì làm sao. Mình tin là bà sẽ không sao, các bác sĩ đang tích cực cứu chữa cho bà. Bà sẽ không ao đâu – Cô vỗ lưng Minh Nhật nhẹ nhàng an ủi, nhưng trong đôi mắt của cô cũng đã ngấn đầy nước mắt.

Ngân Quỳnh cũng rơi nước mắt khóc.

Ba người cùng ngồi bên ngoài chờ đợi, cùng chấp tay cầu nguyện cho bà của Minh Nhật không sao.
Cậu Minh Nhật về nhà thu dọn đồ đạc cũng vội vã chạy đến đúng lúc cửa phòng cấp cứu mở ra. Tất cả đồng loạt đúng dậy, hồi hộp chờ đợi các bác sĩ bước ra.
Cuối cùng, bác sĩ cũng bước ra nhìn họ nói:

- Bênh nhân tạm thời đã qua cơn nguy hiểm, nhưng căn bệnh đã trở nên nghiêm trọng . Cần phải tiến hành trị liệu gấp. Một cuộc phẩu thuật cắt bỏ lớn để loại bỏ các ung bướu. Phẩu thuật khá tốn kém, hy vọng cả nhà có sự chuẩn bị trước.

Nói xong bác sĩ bỏ đi. Mọi người thở phào nhẹ nhỏm vì bà nội Minh Nhật không sao. Nhưng nghĩ đến cuộc phẫu thuật sắp tới….cậu Minh Nhật cũng được xem là người thành đạt, nhưng cũng chỉ có thể nuôi Minh Nhật và bà cậu ấy một cuộc sống đầy đủ. Nhưng để làm một cuộc phẫu thuật tốn kém thì….

Đọc tiếp: Nơi ấy có anh – Chương 39

Bình Luận (0)
Comment