Nỗi Bất Hạnh Của Sophie

Chương 13

Sophie hiếm khi vâng lời. Lẽ ra cô đã phải bị đánh đòn, nhưng cô vẫn chưa bị, do đó còn nhiều điều khốn khổ khác đã tới với cô.

Hôm sau ngày Sophie được bốn tuổi, mẹ cô gọi cô tới bảo:

- Sophie, mẹ đã hứa với con rằng khi con tròn bốn tuổi con sẽ được đi với mẹ trong những chuyến dạo chơi xa vào buổi chiều. Mẹ sắp lên đường đi qua cánh rừng tới trang trại của Svifine.

Con sẽ đi với mẹ. Con chỉ cần chú ý đừng rớt lại phía sau. Con biết mẹ đi nhanh mà, và nếu con dừng bước, có thể con phải ở lại phía sau khá xa trước khi mẹ nhận ra điều đó.

Sung sướng được đi chơi xa, Sophie hứa theo sát bên mẹ.

Trong niềm vui lớn của Sophie, Paul xin được đi theo họ.

Cô cậu ngoan ngoãn đi sau bà de Réan, họ vui thích nhìn ngắm đàn chó to lớn bà luôn dẫn theo bên mình đang chạy nhảy lăng xăng.

Vào rừng, bọn trẻ hái một vài cánh hoa, nhưng vẫn không dừng bước.

Sophie thấy những cây dâu nặng trĩu trái.

- Những trái dâu ngon quá! - Cô kêu lên. -Tiếc thay mình không thể ăn chúng được.

Bà de Réan quay lại, cấm cô không được dừng bước.

Sophie thở dài, tiếc rẻ nhìn những trái dâu đỏ mọng làm cô phát thèm.

- Em đừng nhìn chúng. - Paul bảo cô.

Sophie - Chúng đỏ tươi, chín mọng, chắc phải ngon lắm.

Paul - Em càng nhìn càng thèm chúng thôi.

Sophie - Em chỉ muốn hái một trái thôi mà. Điều đó không làm em chậm bước lắm đâu.

Anh hãy ở lại với em, chúng ta sẽ cùng ăn trái dâu.

Paul - Không, anh không muốn không vâng lời.

Sophie - Vậy anh cứ làm điều gì anh thích, đồ nhát gan. Còn em, những trái dâu chúng ta vừa.mới trông thấy chiếm vị trí hàng đầu, em sẽ ăn vài trái.

Paul - Tôi không phải là đồ nhát gan đâu, thưa cô. Còn cô, cô là một con bé không vâng lời và là một cô bé tham ăn. Cô cứ tha hồ đi lạc trong rừng nếu cô muốn. Tôi thì tôi thích vâng lời dì tôi hơn.

Paul tiếp tục bước theo bà de Réan đang sải bước khá nhanh. Ngay sau đó Sophie trông thấy những trái dâu cũng hấp dẫn như những trái trước.

Cô nếm thử một trái, thấy nó ngon tuyệt rồi trái thứ nhì, trái thứ ba. Cô ngồi xổm xuống để hái được dễ dàng và nhanh hơn. Thỉnh thoảng cô đưa mắt nhìn mẹ và anh Paul. Họ đang đi ngày càng xa cô.

Những con chó có vẻ lo âu, chúng chạy về phía trước. Rồi chúng quay trở lại, cuối cùng chúng xúm lại gần đến nỗi bà de Réan cảm thấy được có điều gì đó khiến chúng hoảng sợ, và xuyên qua cành lá bà nhận ra trong khu rừng có những con mắt sáng quắc và hung dữ. Đồng thời bà nghe tiếng lá khô, tiếng cành cây gãy. Khi quay lại để nhắc bọn trẻ đi lên trước bà, bà khiếp vía khi chỉ thấy có mình Paul.

- Sophie đâu? - Bà kêu lên.

Paul - Nó muốn ở lại phía sau để ăn những trái dâu, dì ạ.

Bà De Réan - Con bé khốn khổ! Nó đã làm gì vậy kia chứ! Chúng ta bị chó sói theo phía sau. Phải quay lại cứu nó thôi.

Bà de Réan dẫn theo bầy chó và chú bé Paul đáng thương đang hãi hùng, chạy tìm nơi Sophie đang có mặt. Bà thấy cô từ xa, đang lặng lẽ ngồi ăn giữa đám dâu tây. Bỗng nhiên hai con chó trong bầy cất tiếng tru rên rỉ và phóng về phía Sophie.

Cùng lúc, một con chó sói to tướng, mắt sáng rực, mõm há rộng, đang thò đầu ra khỏi những thân cây một cách thận trọng. Thấy hai con chó chạy tới, nó ngập ngừng một chút, tin rằng có đủ thời gian để lôi Sophie vào rừng ăn thịt, nó thực hiện một cú nhảy phi thường và xông vào cô. Những tiếng thét kinh hoàng của bà de Réan và của Paul đã kích động hai con chó càng tăng tốc độ và xông vào con chó sói trong lúc nó đã ngoạm được váy lót của Sophie để lôi cô vào rừng. Bị chó cắn, con chó sói buông Sophie ra và bắt đầu một trận chiến khủng khiếp với lũ chó nhà. Tình thế của hai con chó nhà trở nên thật nguy hiểm vì hai con.chó sói khác cũng đang xông vào. Nhưng hai con chó nhà chiến đấu dũng mãnh đến nỗi không lâu sau ba con chó sói đã phải lủi trốn. Hai con chó, mình mẩy đầy máu và vết thương, đến liếm tay bà de Réan và tay bọn trẻ từ nãy giờ vẫn run rẩy trong lúc cuộc chiến xảy ra. Nắm chặt tay bọn trẻ, bà de Réan lại tiếp tục đi và được những người bảo vệ dũng cảm bao quanh.

Bà de Réan không hé răng với Sophie một lời nào. Cô đi một cách khổ sở vì đôi chân cứ run bắn lên. Cậu bé Paul đáng thương thì nhợt nhạt va cũng run rẩy không khác gì Sophie. Họ đến bên một dòng suối.

- Chúng ta hãy dừng ở đây. - Bà de Réan nói.

- Chúng ta phải uống chút nước mát này để lấy lại bình tĩnh sau cơn hãi hùng vừa qua.

Bà de Réan cúi xuống dòng suối, uống vài ngụm và vẩy nước lên mặt, lên hai tay. Bọn trẻ cũng làm theo như vậy. Bà de Réan giúp họ nhúng đầu vào nước mát. Họ cảm thấy tươi tỉnh lại và cơn sợ hãi cũng dịu đi.

Những con chó tội nghiệp cũng phóng xuống nước. Chúng uống, liếm rửa các vết thương. Chúng lăn lộn trong nước, chỉ chịu ngừng khi đã cọ rửa xong xuôi và tỉnh táo lại.

- Sophie, - bà de Réan nói, - con có thấy rằng mẹ có lý khi cấm con dừng bước lại không?

Sophie - Dạ, đúng mẹ ạ. Con xin lỗi mẹ.

Anh Paul, em rất hối hận vì đã gọi anh là kẻ nhát gan.

Bà De Réan - Kẻ nhát gan! Con đã gọi anh là kẻ nhát gan à? Con có biết rằng khi mẹ và Paul chạy về phía con, chính nó đã chạy trước không? Con có thấy khi lũ chó sói tới giúp bạn chúng, thì Paul, đã dùng một cây gậy lượm được trong lúc chạy đến, nhào vô đón đường để cản chúng, và chính mẹ đã kéo Paul, giữ nó lại bên con để ngăn cản nó lao vào giúp đàn chó không?

Sophie nhào tới ôm cổ Paul hôn cậu mười lần và nói: "Cám ơn anh Paul tốt bụng của em, anh Paul thân mến của em, em sẽ mãi mãi yêu anh bằng tất cả trái tim em." Khi họ về tới nhà, mọi người đều kinh ngạc trước khuôn mặt nhợt nhạt của họ và chiếc áo dài của Sophie bị chó sói cắn rách nát.

Bà de Réan kể lại cuộc phiêu lưu khủng khiếp của họ: ai cũng hết lời ca ngợi Paul về sự vâng lời và về lòng can đảm của cậu, ai cũng chê trách Sophie và người nào cũng ngưỡng mộ sự dũng cảm.của bầy chó. Chúng được vuốt ve trìu mến và được ăn một bữa tối ra trò.

Ngày hôm sau, bà de Réan tặng Paul một bộ trang phục chiến binh Zuavơ. Paul cực kỳ sung sướng, cậu diện nó ngay và chạy thẳng vào phòng Sophie. Sophie kêu rú lên kinh hoàng khi thấy một người Thổ Nhĩ Kỳ đầu bịt khăn, kiếm trong tay, thắt lưng giắt súng ngắn đột ngột bước vào.

Paul bật cười và nhảy cẫng lên. Sophie nhận ra Paul và phải công nhận là trông cậu rất đẹp trai trong bộ quân phục.

Sophie không bị phạt vì tội không vâng lời.

Mẹ cô nghĩ cô đã bị trừng phạt khá đủ bởi sự hãi hùng cô đã phải trải qua, và bởi vì thế chắc hẳn cô sẽ không bao giờ dám tái phạm nữa.
Bình Luận (0)
Comment