Nỗi Bất Hạnh Của Sophie

Chương 15

Một hôm Sophie ngồi trong chiếc ghế bành nhỏ của mình. Cô không làm gì mà chỉ trầm tư nghĩ ngợi.

- Con đang nghĩ gì vậy? - Mẹ cô hỏi.

Sophie - Con đang nghĩ tới élisabeth Cléneau.

Bà De Réan - Con nghĩ tới nó về chuyện gì?

Sophie - Đó là vì hôm qua con để ý thấy bạn ấy có một vết trầy nơi cánh tay và khi con hỏi tại sao bị trầy da, bạn ấy đã nói rất nhỏ: "Bạn im đi. Đó là để phạt mình đấy." Con đang cố tìm hiểu điều bạn ấy muốn nói với con.

Bà De Réan - Mẹ sẽ giải thích cho con nghe, vì mẹ cũng để ý tới vết trầy đó và mẹ bạn ấy đã kể cho mẹ nghe tại sao bạn ấy đã tự gây cho mình như vậy. Con lắng nghe nhé, đây là một nét đẹp của élisabeth.

Sophie xích chiếc ghế bành nhỏ của mình lại gần mẹ để nghe rõ hơn.

Bà De Réan - Con biết đấy élisabeth rất tốt, nhưng thỉnh thoảng nó lại nổi hung lên. (So-phie sụp mắt xuống). Thậm chí có lần nó còn đánh chị vú của mình. Sau đó nó rất hối hận vì chuyện đó, nhưng nó chỉ biết suy nghĩ sau khi mọi việc đã xảy ra rồi. Hôm kia, nó ủi mấy chiếc áo dài cho con búp bê của mình. Chị vú cho bàn ủi vào lửa. élisabeth chán vì không được tự tay mình nung bàn ủi. Chị vú luôn ngăn nó mỗi khi nó lén cho bàn ủi vào lửa. Cuối cùng nó cũng tìm ra cách tới gần lò sưởi và khi nó sắp sửa đặt bàn ủi lên, chị vú trông thấy, liền lấy lại cái bàn ủi và bảo:

"élisabeth, vì cô không nghe lời nên tôi lấy lại bàn ủi và cất vào tủ. - Con muốn chiếc bàn ủi của con! - élisabeth kêu lên. - Con muốn chiếc bàn ủi của con! - Không đâu, cô sẽ không có chiếc bàn ủi nào hết. - Louise độc ác, trả lại bàn ủi cho con. - élisabeth gào to trong cơn giận dữ. - Cô sẽ không có bàn ủi, đây này, chúng đã được cất kỹ rồi." Louise khẳng định và rút chìa khóa tủ.

Điên tiết, élisabeth giật cái chìa khóa trong tay.chị vú, nhưng không được. Thế rồi trong cơn giận dữ, nó cào cấu hai bàn tay của chị vú mạnh đến nỗi bị trầy da và chảy máu. Trông thấy máu, élisa-beth rất hối hận, nó xin lỗi Louise, nó hôn và thấm nước rửa cánh tay cho chị. Thấy nó đau khổ, Louise cam đoan với nó rằng cánh tay bị trầy không làm chị đau đớn. "Không, không, - élisabeth vừa nói vừa khóc, - vú hãy làm trầy da cánh tay con như con đã làm trầy da cánh tay vú đi. Con phải chịu đựng điều vú đã chịu đựng." Tất nhiên chị vú không làm điều élisabeth yêu cầu. Từ đó đến tối nó cư xử thật dịu dàng và đi ngủ thật ngoan ngoãn. Hôm sau, khi thức giấc, chị vú trông thấy máu giây trên khăn trải giường của élisabeth, và khi nhìn cánh tay của nó, chị thấy những vết trầy khủng khiếp. "Ai làm cô bị thương như vậy, cô bé đáng thương của vú? " Chị kêu lên - "Chính con, vú à, - élisabeth đáp. - Để phạt tội con đã cào vú hôm qua. Con đã tự cào vào cánh tay đến chảy máu". Động lòng, chị vú ôm hôn élisabeth.

Giờ đây con đã hiểu điều élisabeth nói với con rồi chứ?

Sophie - Dạ, con hiểu, mẹ ạ. Con nghĩ bạn ấy sẽ không bao giờ nóng giận nữa, vì bạn ấy hiểu đó là điều không tốt.

Bà De Réan, mỉm cười. - Có phải con không bao giờ làm điều mà con biết là xấu không?

Sophie, lúng túng. - Nhưng con còn nhỏ hơn bạn ấy mà, mẹ.

Bà De Réan - Điều đó không có gì khác biệt lắm. Con hãy nhớ lại cơn nóng giận của con đối với anh Paul dễ thương của con.

Sophie - Đúng đó, mẹ. Nhưng con tin rằng con sẽ không còn như vậy đâu.

Bà De Réan - Mẹ hy vọng con sẽ làm được điều đó, Sophie ạ..
Bình Luận (0)
Comment