Nói Chuyện Với Thế Giới Của Người

Chương 58

Editor: Hà Vĩ

Beta: Mạc Y Phi

Tư thế này quá mức xấu hổ, nhưng nụ hôn này lại vừa lâu dài vừa nóng bỏng, bù đắp nỗi nhớ nửa tháng nay của hai người, cô đắm chìm vào trong đó, thân thể mềm nhũn. Hai tay anh trực tiếp mò lên trên, phủ lên ngọn núi mềm mại trắng nõn trên ngực cô, khẽ nhào nặn vân vê, điểm hồng mềm mại bởi vậy mà yêu kiều nở rộ, mỗi một lần đụng vào đều có thể dẫn đến sự run rẩy lan truyền tới bên dưới, như dòng suối trong veo chảy ra từ khe núi. Giữa vài lần cọ xát, nơi mẫn cảm của Chúc Cẩn Niên có thể cảm nhận được sự cứng rắn từ anh, chân cô trượt xuống từ vai anh, muốn khép lại nhưng không được, chỉ có thể bám lấy thắt lưng gầy và khỏe của anh, bởi vậy, hai người lại càng gần gũi hơn, nụ hôn của Nhiếp Vũ Tranh xuống tới xương quai xanh của cô, lực trên tay cũng tăng thêm, ham muốn ngập trời có xu thế thành lửa cháy lan ra đồng cỏ, quét qua thân thể của cô. Vạt áo của cô bị đẩy lên cao, đầu lưỡi nóng rực của anh, sự thô ráp nơi lòng bàn tay, từng chút từng chút tiếp xúc với da thịt, bất ngờ kéo xuống phía dưới khiến cô không chịu đựng nổi.

Tiếng chuông báo động vang lên trong đầu Chúc Cẩn Niên, cô khẽ thở hổn hển dùng hai tay đẩy bờ vai của anh ra, “Vũ Tranh… Đừng, anh dừng lại!”

“Đừng dừng lại?” Anh vùi đầu vào đôi gò bồng đảo mềm mại thơm ngát, cố ý nghe nhầm.

“Được rồi được rồi… em còn chưa ăn cơm đâu đấy!” Cô không thể không làm nũng, “Hơn nữa chỗ này cũng quá nguy hiểm, anh không sợ chúng mình lăn xuống dưới à?”

Nhiếp Vũ Tranh nhắm mắt như đang kìm nén điều gì, ngay sau đó hít một hơi thật sâu, xoay người ngồi sang bên cạnh.

Lúc này Chúc Cẩn Niên mới đứng lên, vội sửa sang lại quần áo, nhất thời bối rối, làm thế nào cũng không cài được khóa của áo lót.

“Cần giúp không?” Vốn anh vẫn chưa thỏa mãn, bây giờ giống như một con mèo hoang ăn vụng không đủ.

“Không cần.” Cô cúi đầu, tự vòng tay ra sau mò mẫm một lát, khó khăn lắm mới cài xong. Quay đầu nhìn anh, đúng lúc anh cũng nhìn sang, cô hơi xấu hổ, chỉ có thể cười ha ha để che giấu, anh lại không định buông tha cho cô như thế, trực tiếp cầm tay cô đặt vào chỗ vẫn cứng rắn của mình.

“Em nói xem nên làm gì bây giờ?”

“Tắm nước lạnh là được.” Cô không tim không phổi trả lời, thật sự độc ác nhất là lòng dạ đàn bà.

Giọng Nhiếp Vũ Tranh trầm thấp, mang theo sự uy hiếp: “Em không nghĩ vì anh thì cũng nên nghĩ cho tương lai của mình chứ.”

“Em mới không giống anh…”

“Giống gì?” Anh đè tay cô xuống.

“Biến thái như vậy!” Cô gấp gáp rút tay về nhưng vẫn không thành công.

Anh lơ đễnh cong môi, “Đây là đánh giá ban đầu của em về anh, anh không dám phụ lòng.”

Chúc Cẩn Niên im lặng, rời ánh mắt xuống, thấy rõ ràng hình dáng của thứ kia, hơi cắn môi, cuối cùng dịu dàng tựa lên vai anh, bật cười, “Em sai rồi. Anh… tha cho em nhé?”

Nhiếp Vũ Tranh không trêu cô nữa, vỗ nhẹ lên lưng cô, kéo cô dậy rồi cùng đi xuống.

Thấy một bàn đồ ăn ngon, Chúc Cẩn Niên như được đại xá, ngồi xuống bàn ăn.

Mở vung nồi đất ra, hơi nóng bốc lên, thì ra là nồi thịt dê hầm. Lại nhìn mấy món bên cạnh, miến xào cua, gà ba cốc, ớt xanh xào, thì là khoai tây mỏng, số lượng ít nhưng sắc hương vị đầy đủ, đều là món cô thích ăn, trước mặt mỗi người còn có một bát nhỏ, bên trong có sáu viên bánh trôi. Đây là bàn ăn gia đình vào Tết Nguyên Tiêu, ngập tràn sự ấm áp, nhìn ra được là rất để tâm.

Chúc Cẩn Niên ăn hết bánh trôi, lại múc một bát đầy canh thịt dê hầm uống mấy ngụm, cả người lập tức cảm thấy ấm áp và thoải mái.

Giờ phút này, cô cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.

*****

“Chúc mừng năm mới chị Chúc!”

Vào Sa Mạc Cam Tuyền, như thường lệ, Kỳ Kỳ đón tiếp cô bằng khuôn mặt tươi cười đáng yêu đầy thân thiết.

“Chúc mừng năm mới!” Chúc Cẩn Niên cười đáp lại rồi lấy ra một túi hạt dưa đưa cho cô ấy, “Hạt dưa hấu mẹ chị tự rang, vị mặn.”

Kỳ Kỳ lập tức mở ra cắn một cái, tấm tắc khen, “Đúng rồi chị Chúc, có anh Khang hẹn trước với chị toàn bộ buổi sáng, có lẽ sắp đến rồi.”

Chúc Cẩn Niên giơ tay ra dấu ok rồi đi vào phòng làm việc của mình. Ngày đầu tiên của năm mới, Sa Mạc Cam tuyền đã làm ăn khá náo nhiệt, vừa rồi nghe Nhiếp Vũ Tranh nói, sáng hôm nay Kiều Di Đồng cũng tới đây tiến hành trị liệu thôi miên lần đầu tiên.

Ngồi xuống một lúc thì Khang Kiên Dương tới, anh ta tùy tiện ngồi xuống sofa, bóp ấn đường thở dài một hơi.

“Liên tục hai lần! Liên tục hai lần!” Anh ta nghiến răng lên tiếng, “Tối hôm qua tôi lại mơ thấy ma quỷ, từ nửa đêm đến sáng đều con mẹ nó không ngủ được…”

Chúc Cẩn Niên kiên nhẫn nghe anh ta càu nhàu, đợi anh ta yên lặng mới hỏi: “Mấy ngày nay cho tới bây giờ, giấc mơ của anh vẫn không có nội dung mới, luôn lặp lại một hình ảnh à?”

Đầu tiên Khang Kiên Dương lắc đầu, bỗng nhiên chợt sửng sốt, tập trung suy nghĩ rồi nhíu mày, “Tối hôm qua… Có chút không giống thế. Trước đó nó chỉ đứng ở nơi đó, ngày hôm qua nó giống như đang đào bới, lại giống như vẫy tay với tôi.”

“Ở trong cuộc sống hiện thực không có chuyện gì cụ thể liên quan đến những dấu hiệu trong mơ à?”

Anh ta nói năng có phần lộn xộn, “Nếu không cô… sắp xếp giúp tôi giống như người luôn mơ thấy mưa máu lần trước nhé?”

“Ok, vì sao người ở trong giấc mơ của anh luôn mặc quần áo màu trắng? Vì sao nó không lao thẳng vào người anh? Lần gần đây nhất trong mơ, nó mới bắt đầu làm một số động tác có ý “vẫy gọi” với anh, vì sao lại thế?” Chúc Cẩn Niên vừa suy nghĩ vừa giải thích, “Màu trắng thật ra ở trong lòng anh không nhất thiết phải là quần áo màu trắng, rất có khả năng là thứ khác màu trắng, nó luôn tồn tại sâu trong lòng anh, nhưng anh không muốn nghĩ đến, liên tục lảng tránh, vì thế ở trong mơ mãnh liệt xuất hiện lần nữa. Con ma không đi về phía anh cũng không nói với anh, điều đó nói lên chuyển động của hai người trong lúc đó là 0, sâu trong lòng anh không muốn trao đổi với nó, thế nên cũng không hi vọng nó đến gần mình, bởi vì anh bị giấc mơ này quấy nhiễu, vội vàng tìm chuyên gia tư vấn muốn biết rõ hàm nghĩa của nó, thế nên người trong mơ cũng có trao đổi, bắt đầu có động tác. Vậy thì Khang tổng, tôi mạo muội hỏi anh một câu, trong hành trình thám hiểu của anh trước kia có xảy ra chuyện gì không bình thường không?”

Khang Kiên Dương chấn động, trừng mắt nhìn cô, “Vì sao cô lại nhắc tới… thám hiểm?”

“Ba lần.” Chúc Cẩn Niên đáp, chỉ vào cổ tay anh ta, “Tổng cộng tôi và anh gặp nhau ba lần, mỗi lần anh đều đeo cái đồng hồ này. Âu phục và giày, còn có túi cầm tay của anh, bất cứ thứ gì cũng đều là sản phẩm nhãn hiệu cao cấp, đồng hồ hơi cũ kỹ này có phần không cân xứng với chúng. Tôi nghĩ, có lẽ đối với anh mà nói, nó cực kỳ có ý nghĩa. Lần đầu tiên anh đến đây, lúc nói đến những việc đã trải qua khi thám hiểm từng bảo rằng sau này cũng không định đi thách thức với địa điểm mới nữa.” Nói tới đây, cô tạm dừng một chút, nhớ tới mấy câu Hách Dịch Kỳ - một người cũng có đam mê với việc đi phượt, thám hiểm như thế từng nói rồi tiếp tục: “Một vài người bạn của tôi cũng có sở thích như vậy, bọn họ chia sẻ rằng, mỗi một lần những người gặp tình huống nguy hiểm mà vượt qua được và sống sốt trở về thì sẽ nghiện, người thích thám hiểm chân chính không bao giờ dừng bước, điều duy nhất có thể ngăn họ không phải tuổi tác hay những chuyện vụn vặn mà là cái chết. Tôi không biết anh có phải là người có say mê cuồng nhiệt như thế không, nhưng ngay cả vùng không người anh cũng đã đi qua, chắc không chỉ để chơi đùa mà thôi. Mặc dù gánh vác hoạt động của một công ty, nhưng làm ông chủ, dành ra chút thời gian đi du lịch thám hiểm hoàn toàn không khó, có thể vì gia đình, anh sẽ không đi đến chỗ không người nữa, nhưng đi một số chỗ không nguy hiểm cũng không mất gì cả. Vì công việc và áp lực mà bỏ sở thích thám hiểm, theo tôi thấy thật sự nó hơi gượng ép. Lùi một bước mà nói, cho dù anh quyết định không đi thám hiểm nữa, vậy tại sao vẫn đeo cái đồng hồ kia? Là thuận tay hay hoài niệm? Có lẽ ngay chính anh cũng biết, lúc bàn chuyện làm ăn, đeo đồng hồ Patek Phikippe hay Cartier gì đấy thì sẽ có vẻ giàu có hơn nhỉ?”

Khang Kiên Dương nâng cổ tay, kinh ngạc nhìn một lúc, “Ánh mắt của cô rất sắc bén, phân tích cũng không sai, nhưng tôi không biết chuyện đó có liên quan gì đến việc tôi gặp ác mộng không nữa. Nói trắng ra chuyện đó không ảnh hưởng quá nhiều đến tôi, chỉ khiến tôi thấy được mạng sống mỏng manh và vô thường thế nào, trước kia nói cái gì mà không sợ chết, con mẹ nó đều là giả, để cô thật sự nhìn thẳng vào tử thi thì cô cũng không dám không quý trọng sinh mạng như vậy. Chiếc đồng hồ này là lời nhắc nhở của tôi với chính mình, không cần bất chấp nguy hiểm tính mạng để tìm kiếm sự kích thích, đây chính là nguyên nhân tôi không đi thám hiểm nữa. Hơn nữa, sau khi cô đã trải qua nhiều tình huống tuyệt vọng như vậy thì du lịch bình thường cũng không còn sức hấp dẫn, đã leo trèo lên núi tuyết hoang dã với độ cao 4000 - 5000m, bảo cô khám phá một ngọn núi 2000m, ý kiến quái quỷ gì thế?”

“Chuyện anh nhắc tới kia có thể nói với tôi không?”

Anh ta gật đầu, mở bản đồ di động ra chỉ vào một khu vực: “Hai năm trước, mười mấy người Tây ba lô (1) chúng tôi tập hợp thành một nhóm tạm thời hẹn nhau tới khu Xương Đóa đi sông băng, người dân địa phương gọi nó là sông băng Nhã Long. Kế hoạch của bọn tôi là dùng thời gian 4 đến 5 ngày đi bộ qua 12 km sông băng Nhã Long, sau đó xuôi dòng sông băng từ đỉnh núi của núi Cương Nhật, đi bộ theo hình chữ U ngược lớn, cuối cùng đến làng Ô Lai. Con đường này rất khó đi, cực kỳ nguy hiểm, nhưng cô có thể chứng kiến cảnh tượng sông băng ít người có thể thấy. Từ độ cao 4000 đến 6000 so với mặt nước biển, cô phải vượt qua phản ứng cao nguyên (2), rét lạnh, những vết nứt băng không biết xuất hiện ở đâu và hang động băng, đây chính là sông băng hình thành vạn năm! Nguy hiểm nhưng cực kỳ đẹp, nhìn từ xa là một màu xám như nham thạch, nhưng đứng trên mặt băng che phủ, bên trong băng là sắc xanh của trời, mang theo ánh huỳnh quang, cô không bao giờ tưởng tượng được nếu như cô không ở đó…”

(1) Tây ba lô là tên cho các môn thể thao ngoài trời và những người đam mê du lịch tự lực. Tây ba lô là hình thức du lịch khám phá, chủ động, độc lập và tiết kiệm. Đó cũng là một thuật ngữ mà những người đam mê gọi mình hoặc tôn trọng lẫn nhau.

(2) Phản ứng cao nguyên: không muốn ăn, buồn nôn, mệt mỏi, chóng mặt, mất ngủ, khó thở khi gắng sức, chảy máu mũi, mạch đập nhanh, buồn ngủ, cơ thể khó chịu, bị phù (sưng bàn tay, bàn chân và khuôn mặt), tiêu chảy.

Trên mặt Khang Kiên Dương để lộ sự hoài niệm và khao khát, mím môi nhớ lại một lát mới tìm mấy bức ảnh tập thể chụp lúc ấy, tiếp tục nói: “Ngày đầu tiên chúng tôi vẫn rất ổn, tuy phần lớn mọi người đều có phản ứng cao nguyên, đầu như muốn nổ tung nhưng đều tiếp tục kiên trì. Buổi tối rất lạnh, cho dù nằm trong túi ngủ, có lều chắn gió nhưng tất cả mọi người đều ngủ không ngon, ngày hôm sau đã có người không chịu được, là một đôi vợ chồng trẻ, hầy, hai người này…”

Chúc Cẩn Niên nghiêm túc nhìn ảnh, nhóm người bọn họ “võ trang đầy đủ”, đều đội mũ và đeo kính râm chắn gió, không nhìn rõ mặt mũi.

“Tên trên mạng của người đàn ông là “Sọc Trắng Đen”, của người phụ nữ là “Gầy Thành Tia Chớp”, ầm ĩ nói không chơi nữa, muốn trở về đường cũ. Người dẫn đường chỉ có một, không thể đi theo bọn họ được, trái lại bọn họ không nghe người khác khuyên bảo, cứ bảo dựng trại ngay tại chỗ để người hướng dẫn đưa bọn tôi tới làng Ô Lai rồi sẽ quay về dẫn bọn họ xuống sông băng. Vì chuyện này, chúng tôi đứng ở đó tranh luận rất lâu, cuối cùng không có biện pháp khác, người hướng dẫn liên lạc với một người dân địa phương, để hai vợ chồng ở nguyên tại chỗ chờ, cô ấy dẫn chúng tôi tiếp tục lên đường.”

Chúc Cẩn Niên gật đầu, chờ anh ta tiếp tục.

“Hai vợ chồng kia cũng không quá vui vẻ, luôn cãi nhau khiến bầu không khí trong nhóm cũng là lạ. Từ cuộc cãi vã của họ, đại khái tôi cũng nghe ra được, vốn hai người này không có kinh nghiệm thám hiểm ngoài trời, chỉ đi theo đoàn du lịch lên cao nguyên hai lần, có lẽ cũng quá hứng thú, thuần túy tìm kiếm điều mới lạ và thú vị nên mới tham gia vào hoạt động của chúng tôi. Bọn họ tách khỏi nhóm, tôi rất vui vẻ, nhưng lúc ấy tôi có một dự cảm xấu, quả nhiên đêm đó xảy ra chuyện.”

~~~ Tác giả có chuyện muốn nói: Tất cả các địa danh, sự kiện đều là hư cấu, nếu có sự tương đồng nào thì cũng chỉ do trùng hợp.

Bình Luận (0)
Comment