Editor: Hà VĩBeta: Mạc Y PhiChúc Cẩn Niên nằm ngửa trên ghế, trong tai nghe đang phát khúc dương cầm của Bach
(1), bài nào cũng rất hay, nhưng lại không thể nào tập trung để thưởng thức. Tai nghe chợt bị người khác tháo xuống, cô mở mắt thì thấy Nhiếp Vũ Tranh ngồi trên chiếc ghế cao bên cạnh cô, hình như có rất nhiều chuyện muốn nói nhưng mãi không mở lời.
(1) Johann Sebastian Bach là một nhà soạn nhạc, nghệ sĩ organ, vĩ cầm, đại hồ cầm, và đàn harpsichord người Đức thuộc thời kỳ BaroqueCô cười, nhướng mày nhìn anh, “Nhiếp tổng, vợ của anh về rồi à?”
Nhiếp Vũ Tranh đối diện với cô, cũng mỉm cười, “Vẫn còn ở ngoài cửa, chờ anh để “cùng về nhà”.”
Chúc Cẩn Niên yên lặng một lúc, nụ cười tươi biến mất, “Có một số lời em phải nhắc nhở anh. Tư vấn tâm lý không phải biện pháp giải quyết bệnh trầm cảm nặng mà phải dựa vào bác sĩ tâm lý và thuốc. Mặc dù anh đạt được giấy chứng nhận cấp mấy đi nữa thì cũng không có đủ quyền hạn của bác sĩ tâm lý. Anh có thể đồng cảm với cô ta, giúp đỡ cô ta, chú ý đến cảm xúc của cô ta nhưng những điều anh làm được rất có hạn, hơn nữa trị phần ngọn không trị được tận gốc. Lần này qua loa với cô ta thì lần sau vẫn thế, quan trọng nhất là với tư cách một người làm công việc tâm lý, em có thể hiểu cho cô ta, cũng có thể hiểu cho anh, em không hy vọng cô ta bước vào đường cùng, nhưng đồng thời em cũng không thích cô ta gọi anh là “chồng” hết lần này đến lần khác, việc này không liên quan đến chuyện em có tâm địa thiện lương hay không, em đâu phải thánh mẫu, em không cho phép những người khác gọi như vậy.”
Anh cười tươi, lại còn có cả một sự đắc ý hiếm thấy.
Chúc Cẩn Niên lườm anh, “Nghiêm túc đi.”
“Dáng vẻ ghen tuông nghiêm túc của em quyến rũ quá.” Nhiếp Vũ Tranh cúi đầu dán sát vào, đôi mắt sáng ngời, “Anh muốn nhớ thật kỹ dáng vẻ bây giờ của em.”
Cô hung dữ đẩy anh, nổi giận: “Vợ của anh còn ở bên ngoài chờ anh đấy!”
Nhiếp Vũ Tranh thuận thế nắm chặt tay cô không buông, “Rõ ràng cô ấy đang ở trước mặt anh.”
Chúc Cẩn Niên nghẹn lời, hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi thở ra, thầm nghĩ thật ra anh cũng là người vô tội, bản thân cáu kỉnh buồn cười thật, chẳng mấy khi tức giận mà còn không đâu vào đâu thế này.
“Được rồi…” Cô phẩy tay, “Anh nghĩ cách đưa cô ta về nhà đi, nhưng đừng quá lâu nhé, nhỡ cô ta đột nhiên nghĩ quẩn trong lòng rồi nhảy lầu từ cửa sổ bên ngoài thì Sa Mạc Cam Tuyền nổi tiếng luôn đấy.”
“Anh tới đón em mà.”
“Bây giờ không phải xảy ra tình huống bất ngờ à?” Cô nhìn về phía hành lang, không nhịn được châm chọc anh, “Chẳng trách anh không tư vấn tâm lý, rất dễ dàng khiến cho khách hàng xảy ra chuyện chuyển dời tình cảm, tư vấn chưa được mấy lần mà vợ đã xuất hiện một đống, hậu cung ba ngàn, lo lắng cho sức khỏe của anh thật đấy… ưm…”
Nụ hôn mạnh bạo qua đi, vẻ mặt Chúc Cẩn Niên đỏ bừng, quay đầu đi chỗ khác không nhìn anh.
Nhiếp Vũ Tranh véo gương mặt cô rồi gọi điện thoại cho Trịnh Văn Tú nhưng vẫn không được. Anh cảm giác có chuyện không đúng, đứng phắt dậy, kéo cô ra ngoài.
“Từ từ! Ấy! Đợi chút!” Chúc Cẩn Niên chật vật nói: “Giày…”
Nhiếp Vũ Tranh quay đầu lại nhìn, nhặt giày cao gót của cô rồi ngồi xổm xuống đi cho cô.
Chúc Cẩn Niên mềm lòng, vành mắt đỏ bừng nhìn anh, anh đứng lên, ôm chặt cô vào lòng, giờ phút này, anh không muốn để ý đến sự sống chết của bất kỳ kẻ nào khác.
Chúc Cẩn Niên bình tĩnh một lúc rồi lên tiếng, “Đi nhanh nào! Có phải anh nghi ngờ Trịnh Văn Tú đã xảy ra chuyện không?”
Anh không trả lời, nắm tay cô đi ra khỏi phòng âm nhạc
Thấy sắp đến khu vực lễ tân, Chúc Cẩn Niên buông tay anh, Nhiếp Vũ Tranh đi về phía Tào Tiểu Liễu, giọng nói không chứa bất cứ tình cảm nào, “Đây là chuyên gia tư vấn tâm lý của mẹ cô, bây giờ chúng tôi về nhà với cô.”
Tào Tiểu Liễu không tình nguyện lắm đứng lên, định nắm tay Nhiếp Vũ Tranh nhưng anh lại xoay người đi về thang máy.
Nói thật, Chúc Cẩn Niên rất thích dáng vẻ lạnh lùng, hờ hững, cao không thể chạm tới của anh trước mặt người khác.
“Chồng ơi, đợi em với!”
Chúc Cẩn Niên trợn mắt, bất đắc dĩ đi theo, Kỳ Kỳ che miệng cười trộm, cảm thấy vở kịch hôm nay rất đặc sắc.
Xuống bãi đỗ xe dưới lòng đất, Tào Tiểu Liễu lập tức ngồi vào ghế lái phụ, dọc đường đi tìm đủ loại chủ đề, không xem ai ra gì gọi chồng không ngừng, Chúc Cẩn Niên giống như kẻ độc thân ngồi ở ghế sau, mỉm cười, cố kìm nén sự không thoải mái trong lòng, nhìn phong cảnh chạy như bay ngoài cửa sổ, trong lòng thì không ngừng oán thầm, đó không phải chồng của cô mà là chồng của tôi!
Nhưng có thể thấy được, mặc dù giọng điệu của Nhiếp Vũ Tranh lạnh nhạt, đáp lại câu có câu không nhưng Tào Tiểu Liễu thật sự rất vui vẻ, hoàn toàn đắm chìm trong ảo tưởng hẹn hò với anh, không tự thoát ra được, cho dù đó là chuyện uống rượu độc để giải thoát.
Ba người tới nhà Trịnh Văn Tú bằng tốc độ nhanh nhất, Nhiếp Vũ Tranh nhìn Tào Tiểu Liễu, lần đầu tiên chủ động nói chuyện với cô ta, “Chìa khóa.”
Cô ta sững sờ, ánh mắt lập tức dại ra, ấp úng ngơ ngẩn mất một lúc, “Em… em không mang chìa khóa.”
“Trước khi cô đi, cô Trịnh đang làm gì?”
“Em… em không biết, mẹ…”
Người có bệnh trầm cảm nặng đúng là như vậy, khả năng chú ý và suy nghĩ đều rất kém, có người còn không thể tự lo liệu cho cuộc sống của mình.
Chúc Cẩn Niên nhấn chuông hai lần rồi gõ mạnh vài cái lên cửa nhưng bên trong không có động tĩnh gì, cô căng thẳng, kéo Nhiếp Vũ Tranh, “Tông cửa đi anh!”
“Em xem phim nhiều quá rồi, đúng là không thương anh.” Nhiếp Vũ Tranh lườm cô.
Chúc Cẩn Niên bình tĩnh lại, thoáng nhìn cánh cửa chống trộm bằng thép rồi tự biết xấu hổ cúi đầu.
Nhiếp Vũ Tranh đã liên hệ với người phá khóa gần đó nhất, mười phút sau, cánh cửa được mở. Anh là người đầu tiên đi vào, chưa đến một giây bỗng nhiên giơ tay ngăn cản Chúc Cẩn Niên và Tào Tiểu Liễu định đi theo.
“Đừng vào.”
Không cẩn thận nhìn thoáng thấy cảnh hai chân cách mặt đất một khoảng ở bên trong, Chúc Cẩn Niên hoảng hốt, vô thức lùi về phía sau vài bước. Trong lần tư vấn trước, cô phát hiện suy nghĩ “Tào Nghĩa Lê là người vô tội” là trụ cột tinh thần của Trịnh Văn Tú. Bà ấy đã có khuynh hướng trầm cảm, có lẽ bà ấy có thể chịu được việc chồng là hung thủ giết người, nhưng không thể chịu được sự thật mặc dù chồng đã thoát khỏi diện tình nghi nhưng lại chết vào hơn ba năm trước. Tin Tào Nghĩa Lê đã chết được thông báo thì trụ cột cuối cùng của bà ấy cũng theo đó mà đứt đoạn.
Tào Tiểu Liễu bỗng nhiên đẩy cô, xông thẳng vào bên trong.
“Không được!” Chúc Cẩn Niên túm quần áo của cô ta, sống chết kéo lại.
Tình huống bỗng nhiên hỗn loạn, Nhiếp Vũ Tranh lùi ra, “rầm” một tiếng đóng cửa lại, tách hai người đang giằng co ra, chắn trước người Chúc Cẩn Niên. Tào Tiểu Liễu sững sờ nhìn anh, chưa để cô ta có hành động gì, Nhiếp Vũ Tranh rút hai tờ tiền mặt đưa cho người phá khóa: “Trông chừng cô ta, tôi gọi điện thoại.”
Tình huống nguy cấp, có tiền thì dễ xử lý, vốn người phá khóa định thừa dịp hỗn loạn bỏ chạy lập tức ở lại, anh ta giữ Tào Tiểu Liễu, không để cô ta đi. Nhiếp Vũ Tranh gọi điện thoại cho bệnh viện An Khang và 110 rồi quay lại nói với Chúc Cẩn Niên: “Lại muốn làm nữ anh hùng, vết thương trên tay không khiến em nhớ vào đầu đấy à?”
“Giờ em không sao, nhưng em cảm thấy anh có phiền phức rồi đấy.” Chúc Cẩn Niên đảo mắt về phía Tào Tiểu Liễu.
Dù không nhạy bén thế nào đi chăng nữa thì có lẽ Tào Tiểu Liễu cũng đã nhìn ra được lòng dạ của Nhiếp Vũ Tranh dành cho ai. Cô ta bỗng nhiên trở nên rất yên tĩnh, cụp mắt cúi đầu, dáng vẻ như chết lặng.
Người phá khóa không rõ chuyện, tưởng cô ta không động đậy thì có nghĩa đã từ bỏ giãy giụa nên thoáng buông lỏng tay, không ngờ Tào Tiểu Liễu đang yên tĩnh bỗng đẩy tay anh ta ra, chạy tới bên cửa sổ, một bước giẫm lên bệ cửa, hai tay bám vào hàng rào bảo vệ bằng inox, muốn trèo lên bên trên.
Nhiếp Vũ Tranh nhanh chóng bước đến giữ tay cô ta, “Xuống ngay.”
Tào Tiểu Liễu cũng không kiên trì, đặt hai chân xuống đất rồi quay người lại ôm chặt eo Nhiếp Vũ Tranh, “Em biết anh thương em mà…”
Chúc Cẩn Niên không nhìn nổi, quay lưng thưởng thức bức tường. Người phá khóa thì ngây ra, lúc này chỉ đứng một bên không dám nhiều lời.
Nhiếp Vũ Tranh gỡ tay cô ta ra, lùi về phía sau, cô ta bướng bỉnh muốn lao tới.
Cảnh sát ở gần đó đã kịp thời chạy tới, chắn ở trước người Tào Tiểu Liễu.
Cô ta chợt trở nên uể oải, suy nghĩ không biết lại bay đến nơi nào, ngửa đầu, mở miệng, ánh mắt dại ra đầy tuyệt vọng.
Bệnh trầm cảm không phải suốt ngày rầu rĩ không vui như mọi người vẫn nghĩ, mà là không thể cảm nhận được tình cảm, hoặc phải nói là mệt mỏi với việc cảm nhận thế giới. Với Tào Tiểu Liễu, Tào Nghĩa Lê và Trịnh Văn Tú qua đời, cộng thêm thái độ của Nhiếp Vũ Tranh chỉ giống như vài giọt nước rơi vào biển cả sâu thẳm, không thể lập tức kích thích cô ta sụp đổ được, bởi vì cô đã tới giới hạn sụp đổ từ lâu rồi, chẳng qua những chuyện bi thảm này sẽ đẩy cô ta vào sâu trong biển cả mà thôi. Mất đi sự khống chế của thuốc và việc trông coi, cô ta cách điểm kết thúc của mình vẻn vẹn một lớp voan mỏng.
Âm thanh của xe cấp cứu vang lên từ xa đến gần, mấy người y tá khỏe mạnh lao đến, thay cảnh sát nhận lấy Tào Tiểu Liễu.
“Chú ý, gần đây khuynh hướng tự sát của cô ta rất mạnh.” Nhiếp Vũ Tranh xoay cổ tay, nói rõ tình huống với bác sĩ họ Trình.
Lúc gần đi, Tào Tiểu Liễu quay đầu lại nhìn Nhiếp Vũ Tranh, cất giọng dịu dàng, “Chồng à, em sẽ về nhà ngay, anh phải chờ em nhé.”
Lão Trình phất tay, các y tá đỡ hai cánh tay cô ta đi vào thang máy, ông ấy xoay người nói với Nhiếp Vũ Tranh, “Tiểu Nhiếp à, ôi! Tiếc thay cho cô bé này, thật ra ngay từ đầu bệnh tình hoàn toàn có thể khống chế được nhưng sau khi mẹ của cô bé dẫn cô bé đến một lần thì không chịu nằm viện, bảo sợ bị người ta nói xấu, nhất định phải chăm sóc ở nhà, bà ấy có thể chuyên nghiệp bằng bọn chú à? Thôi, người chết là chuyện lớn, chú không nói gì nữa. Chú nghi ngờ cô bé có vấn đề về tinh thần, chắc hẳn mấy năm nay cô bé đã mang đến cho cháu không ít phiền phức, cũng may bây giờ đã nhập viện, vẫn có thể khống chế được. Cháu yên tâm.”
“Cháu rất yên tâm về thầy Trình ạ.” Nhiếp Vũ Tranh mỉm cười, “Tình hình của Lư Thù Chí thế nào ạ?”
Lão Trình lắc đầu, “Tiểu Chí tốt hơn nhiều rồi nhưng tư tưởng của bố cậu ấy thì vẫn chưa thay đổi, cứ nghĩ cách làm thế nào để cậu ấy quay về trường đi học rồi tham gia kỳ thi đại học. Sức khỏe là thứ quan trọng nhất, thi đại học đã là gì? Nói không được, cũng hết cách.”
Chúc Cẩn Niên cười khổ, thấp giọng thì thào, “Người không tự cứu mình thì không ai có thể cứu được.”
Nhiếp Vũ Tranh vỗ lưng cô, khẽ vuốt vài cái xem như lặng lẽ an ủi.
Lão Trình đi rồi, hai người bọn họ lấy lời khai đơn giản tại hiện trường, nghĩ đến việc đây đã là lần thứ hai trở thành người phát hiện thi thể, Nhiếp Vũ Tranh cũng không biết làm sao.
Chúc Cẩn Niên đứng ở cửa nhìn cảnh sát thu thập một số vật chứng, di thư, bút viết di thư, cảnh sát lấy một hộp bút và chồng giấy A4 trong phòng sách ra để đối chứng, xác định đúng là không phải giấy và bút do người ngoài đem vào. Từ hiện trường đã loại trừ khả năng bị giết.
Hoàn thành xong trình tự thì trời đã tối hẳn. Chúc Cẩn Niên mệt mỏi ngồi vào ghế lái phụ, Nhiếp Vũ Tranh và cô đan mười ngón tay vào nhau, bật đèn xe, hai người nhìn nhau, hiểu được cảm nhận từ ánh mắt đối phương.
“Có lẽ chúng ta cần một nơi yên tĩnh để hồi phục tâm trạng.” Chúc Cẩn Niên đề nghị.
Anh yên lặng vài giây mới trưng cầu ý kiến của cô, “Đi đâu đây nhỉ?”
Chúc Cẩn Niên cười, “Trong lòng anh rõ ràng đã có địa điểm mà còn hỏi em à?”
“Nói cùng nhau nhé?”
“Được thôi, anh đếm một hai ba đi.”
“Ba.”
Chúc Cẩn Niên im lặng một lát rồi nhướng mày nói, “Qua loa quá rồi đấy!”
“Một, hai, ba…”
“Noah.” Hai người đồng thời lên tiếng.
Cuối cùng Chúc Cẩn Niên cũng thả lỏng gương mặt, nở nụ cười, “Anh muốn đi ngắm gái đẹp đấy à?”
Nhiếp Vũ Tranh vừa khởi động xe vừa nhẹ nhàng lắc đầu, “Anh đã nói từ lâu rồi, không bằng em, tất cả đều không bằng em.”