Nơi Cuối Con Đường

Chương 37

Lâm Nặc ngủ một mạch đến sáng. Cô bị cơn khát làm tỉnh giấc, trở dậy rót cốc nước, cô mơ màng đi vài bước, cuối cùng giật mình tỉnh hẳn, ngây người tại chỗ.

Đây không phải là phòng cô!

Cô, Hứa Tư Tư và Hứa Diệu Thanh ở phòng ba người mà giờ đây chỉ còn một chiếc giường, lại là giường đôi rộng rãi nữa.

Ấn tay vào trán thấy hơi đau, ký ức đêm qua chầm chậm hiện lên, tuy rời rạc nhưng vẫn chắp nối lại hoàn chỉnh. Tối qua, cô được Giang Doãn Chính đưa về.

Cuối cùng cô đã nhớ ra, hình như anh bế cô đi một mạch vào khách sạn. Sau khi vào phòng, hai người còn tranh cãi nhau một lúc nhưng tranh cãi chuyện gì thì cô chẳng còn chút ấn tượng.

Chỉ nhớ loáng thoáng ngón tay cô rất đau, sống lưng cũng đau, lẽ dĩ nhiên, đầu càng nhức.

Sau đó thì hình như anh nổi cáu, sập cửa cái rầm, rất mạnh tay.

Vậy sau đó thì sao?

Cô cố gắng nhớ lại nhưng hình ảnh hiện lên lại chính là khuôn mặt của Vương Tịnh, rõ ràng không quen, trước kia cũng chưa từng chào hỏi nhau, vậy mà đột nhiên nhớ đến cô ấy.

Vương Tịnh đi cạnh Giang Doãn Chính, nói cười vui vẻ, xinh đẹp rạng rỡ.

Lắc đầu, ngăn chính mình tiếp tục phí công nhớ lại, cô mở cửa đi ra ngoài.

Cửa sổ phòng khách chưa đóng, cũng chẳng kéo rèm, ánh sáng chiếu vào lóa mắt cùng với tiếng sóng biển rì rào, hệt như họ đã thật sự rời xa chốn huyên náo trở về với thiên nhiên.

Nhiệt độ trên bãi biển giảm nhẹ, mát lạnh đến lạ thường, sàn nhà lúc này lạnh băng, Lầm Nặc chân trần đứng im không nhúc nhích.

Trong tích tắc cô liếc nhìn người đang nằm ngủ, lòng nhẹ nhõm đến khó hiểu.

Hóa ra anh ở đây.

Giang Doãn Chính cuộn người trên sofa, không đắp chăn, cũng không có gối, thân hình cao ráo không vừa chiếc sofa, khẽ cuộn tròn người, vẻ mặt tĩnh lặng.

Cô nhón chân nhẹ nhàng tiến lại gần, thấy anh mặc áo phông cộc tay, hay tay ôm vai.

Lạnh ư? Cô nghĩ rồi đưa tay ra trong vô thức.

Khẽ chạm vào anh chỉ trong tích tắc liền rụt tay lại vì sợ làm anh thức giấc. Nhìn anh ngủ yên lành, Lâm Nặc cảm thấy an lòng, dường như cuối cùng cô cũng có thể nhìn anh thoải mái không phải e dè.

Ngẫm nghĩ một lúc, cô quay về phòng ngủ ôm lấy chăn, trên đó vẫn vương lại chút hơi ấm của cô nhưng vừa ngồi xuống định đắp chăn cho anh thì đột nhiên anh tỉnh dậy.

Ánh nắng ùa vào làm căn phòng sáng bừng lên nhưng cô vẫn không khỏi ngẩn người, dường như đôi mắt sâu thẳm đen nhánh ấy mới chính là nguồn sáng thực sự.

Giang Doãn Chính đã dậy từ lâu, chính vào lúc cửa phòng ngủ vọng ra tiếng động. Anh chỉ không muốn mở mắt, nào ngờ cô lại sờ thử nhiệt độ trên người anh,

Ngón tay ấm áp lướt qua da, dù chỉ ngắn ngủi thoáng qua nhưng vẫn tựa như đốm lửa nhỏ làm bùng cháy thảo nguyên, khiến toàn thân anh nóng ran đến khó hiểu.

Anh ngồi dậy, nhìn cô không biểu hiện gì, rổi đi thẳng vào phòng tắm.

Lâm Nặc ôm chăn, bối rối ngượng ngùng, ngẫm nghĩ rồi nói: "Vậy... em về trước nhé”.

Còn anh chỉ cụp mắt xuống, ánh mắt thoáng lướt qua cô, chân vẫn không dừng lại.

Khi trở về, lẽ dĩ nhiên khó tránh khỏi bị giáo huấn.

Hứa Diệu Thanh nói: "Bà cô của tôi ơi, cô có biết rằng tối qua bọn tôi lo lắng đến thế nào không hả? Còn tưởng là cậu bị nước biển cuốn đi rồi".

Lâm Nặc cười trừ, luôn miệng nói: "Xin lỗi...".

"May mà Giang Doãn Chính để lại lời nhắn ở quầy lễ tân ngoài đại sảnh, sau đó bọn tớ nhận được thông báo, mới không đến nỗi chạy khắp nơi tìm cậu!", Hứa Tư Tư giận thì giận nhưng vẫn đưa chiếc áo ngủ sang cho cô, nói: "Mau đi tắm đi, trông cậu khủng khiếp quá!".

Thực sự quá khủng khiếp, lại còn thê thảm nữa,

Áo quần nhăn nhúm, đầu tóc bết vào nhau, khuôn mặt thì sưng phù.

Lâm Nặc đứng trước gương nhìn bộ dạng mình, chợt nghĩ đến ánh mắt của Giang Doãn Chính ban sáng, nhất thời cảm thấy dở khóc dở cười.

Hóa ra, cô ôm chăn ngồi xổm trước mặt anh vừa tỉnh giấc, dáng vẻ của cô thì chẳng phải bàn, thật là mất hứng, chẳng trách anh không nhìn cô lấy một cái.

Mãi đến khi ăn sáng xong, Hứa Tư Tư không nhịn được, hỏi: "Cậu có biết Giang Doãn Chính đi rồi không? Mới sáng sớm đã đi cùng Vương Tịnh, hình như lái xe về trước!".

Lâm Nặc giật mình nói: "Thế à". Từ cửa sổ nhìn ra, xe của anh đã chẳng còn thấy tăm hơi đâu nữa rồi.

"Tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?", Hứa Tư Tư cố thấp giọng nói, "Hai người... không có gì hết hả?".

Lâm Nặc đang uống nước, suýt chút nữa thì phun ra ngoài, quay đầu lại nhìn cô khó hiểu, "Đương nhiên là không!", lại nhìn sang Hứa Diệu Thanh bên cạnh, vẻ mặt mông lung.

Cô cảm thấy bất lực, từng là người yêu của nhau, vậy mà khi uống rượu say cùng đối phương qua đêm, quá trình và kết quả khó tránh khiến người khác ngẫm nghĩ sâu xa.

Nhưng Giang Doãn Chính tuyệt nhiên không chịu thua trước thế nên, chẳng thể xảy ra chuyện gì được.

Hứa Tư Tư than thở: "Tớ bị các cậu tàm cho hồ đồ mất rồi. Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào? Sao cậu lại ở cạnh anh ấy, còn ở trong phòng anh ấy một đêm nữa? Vậy còn Vương Tịnh thì sao? Cô ấy đi đâu?".

Lâm Nặc cũng hoài nghi liệu mình có phải thực sự là kẻ ngốc không, đối mặt với câu hỏi này, vậy mà đến cả đáp án cũng chẳng thể đưa ra.

Nửa đêm canh ba, Giang Doãn Chính ra bãi biển làm gì?

Huống hồ, Vương Tịnh đi cùng anh, thế nhưng từ tối qua đến tận sáng sớm nay cũng vẫn chẳng thấy bóng dáng.

"Lúc đó tớ say, chẳng nhớ gì cả. Dù sao thì cũng không có chuyện gì xảy ra", cuối cùng Lâm Nặc chi có thể nói vậy, ngay cả cô cũng cảm thấy thiếu sức thuyết phục.

Quả nhiên, Hứa Tư Tư và Hứa Diệu Thanh nhìn nhau, nhướn mày, chẳng nói gì.

Giang Doãn Chính lái xe vào khu vực nội thành, thuận miệng hỏi: "Em xuống xe chỗ nào?".

Ánh nắng gay gắt chiếu trên đường nhựa, một mảng trắng chói mắt, Vương Tịnh lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này nghe thấy tiếng nói liền quay đầu lại, "À" một tiếng ngắn ngủi rồi hỏi lại, "Không cùng đi ăn cơm à?".

"Buổi trưa anh còn có việc."

Cô nghiêng đầu, ngắm từng đường nét trên khuôn mặt anh, lòng chợt xao động, chợt nhớ đến anh trong phòng đánh tennis.

Hệt như hồi nhỏ lần đầu ăn kẹo mới biết rằng hóa ra trên đời này có một thứ ngọt ngào đến vậy, thấm tận vào lòng, sau này cô vẫn thường nhớ về cảm giác khi bóc từng viên kẹo cho vào miệng.

Đã từng có thời cô rất hảo ngọt, sau này vì công việc lại sợ vóc dáng thay đổi nên mới ăn kiêng. Thế nhưng, hiện giờ, cô phát hiện ra dường như mình lại lên cơn nghiền. Chỉ có điều là, thứ khiến cô nghiện đã chẳng phải kẹo nữa mà là sự dịu dàng yêu chiều của Giang Doãn Chính.

Dù rằng từ trước đến giờ chỉ có một lần duy nhất thôi nhưng cũng đủ khiến cô mê mệt.

Vì vậy trước khi xuống xe, Vương Tịnh hỏi với vẻ mong đợi: "Vậy tối nay thì sao? Anh có rỗi không?".

Giang Doãn Chính xem đồng hồ, lại nhìn cô, chẳng rõ anh suy nghĩ điều gì, trầm mặc một hồi rồi nói: "Chiều liên lạc".

Vẫn là kiểu đáp nước đôi ấy, cô đã quen rồi vậy mà lúc này bỗng thấy ủ rũ, não nề thậm chí còn nghi ngờ liệu hôm đó có phải cô bị ảo giác không, ngỡ rằng đã nhìn thấy một con người khác của anh.

Tháo dây an toàn, cô nghiêng mình chú động hôn lên má Giang Doãn Chính: "Em đợi điện thoại của anh"

Kết quả là đợi cả buổi chiều, đến khi sắp ngủ quên trên sofa Giang Doãn Chính mới gọi điện đến.

Trời đã tối, Vương Tịnh thay quần áo, trang điếm kỹ càng, bước ra khỏi căn hộ liền trông thấy anh đứng bên xe hút thuốc. Khói thuốc trắng vấn vít quanh anh, vẫn là điệu bộ thờ ơ hờ hững.

Chiếc váy cô đang mặc mua hồi tháng trước khi đi công tác bên Ý, làm nổi bật nét uyển chuyển duyên dáng của cô. Cô cố ý đứng trước mặt anh, hy vọng nhận được lời khen nhưng anh chỉ dửng dưng nhìn cô, dường như chẳng để tâm, không có chút kinh ngạc nào trong mắt anh.

Như thường lệ hai người cùng đến nhà hàng dùng cơm, sau đó lái xe hóng gió. Cả buổi tối tâm trạng Vương Tịnh cứ buồn bã không vui. Cô cũng chỉ là một phụ nữ bình thường lại đem lòng yêu Giang Doãn Chính, nhưng đồng thời anh cũng đem đến cho cô cảm giác thiếu an toàn trước nay chưa từng có.

Người đàn ông này, cô yêu anh nhưng chẳng thể nắm bắt được, dường như anh mãi mãi không thuộc về cô, lúc gần lúc xa, cả tâm tư cũng chẳng để cô nhìn thấu.

Về đến nhà thì đã muộn, cô nghĩ, cuối cùng vẫn nói: "Có muốn lên nhà em không?". Thật ra cô vốn không phải loại con gái dễ dãi, rất nhiều quan niệm của cô thậm chí còn truyền thông hơn cả truyền thống, thế nhưng đối mặt với Giang Doãn Chính, cô đã phá lệ vô số lần, lời mời trực tiếp mạnh dạn thế này là lần đầu tiên, cô không khỏi cảm thấy ngại ngùng.

Càng ngượng hơn nữa là, Giang Doãn Chính chỉ nhìn cô một cái, khẽ mỉm cười: "Thôi. Em nghỉ ngơi sớm đi".

Trong tích tắc mặt cô nóng bừng lên nhưng cô vẫn gượng cười, nụ cười khẽ của Giang Doãn Chính lúc này khiến cô bị bị đả kích không nhỏ.

Trong lòng cô có một nghi vấn, đè nén mãi, cuối cùng vẫn chẳng thốt nên lời. Cô sợ rằng hỏi anh rồi thì cả mối quan hệ như hiện nay cũng chẳng thể giữ được.
Bình Luận (0)
Comment