Nơi Đây Anh Chờ Em

Chương 2

Sở Tâm Nhi bước xuống xe đi đến trước cổng biệt thự nhà họ Sở. Bàn tay nhỏ nhắn khẽ giơ lên những ngón tay thon gọn lướt trên mật mã cửa. Cô vừa ấn vừa nghĩ "việc đầu tiên khi vào nhà là sẽ ngủ một giấc thật ngon" nào ngờ..."Xin lỗi, mật mã không đúng. Mời thử lại".

"Cái gì? Không đúng?" Tiếng hét thất thanh của Sở đại tiểu thư làm rung chuyển đất trời và hai người vệ sĩ phía sau cũng bị cô dọa một phen hết hồn.

"Thử lại nào!". Cô nói để động viên chính mình.

"Hừ, vẫn không được? Đúng là cái cửa đáng ghét!" Nói xong Sở Tâm Nhi lấy điện thoại ra gọi "Vú Trần, mở cửa cho con với".

Giọng nói nũng nịu ngọt ngào của cô làm cho vú Trần cười híp cả mắt, bà bỏ hết mọi việc đang làm chạy ra mở cửa cho vị tiểu thư mà bà coi như con gái ruột của mình. Thấy Sở Tâm Nhi như con chim nhỏ chạy vào bà đang hai tay hiền hoà nói: "Tâm Nhi, bà già này nhớ con đến chết mất".

"Vú Trần, con cũng nhớ người". Nói xong còn rất khoa trương hôn "chụt" một cái lên má bà.

"Con có quà tặng cho vú. Vú đừng cảm động đến rơi nước mắt đó!". Cô vừa nói vừa chạy đến chỗ hành lí lấy cho bà một cái túi làm ra vẻ bí mật nói: "Vú nhắm mắt lại nào"

Sau khi kiểm tra vú Trần đã nhắm chặt mắt thì cô lấy trong túi ra một chiếc khen choàng màu xanh rêu nhẹ nhàng quàng vào cổ vú Trần: "Đẹp quá! Đúng là con có mắt thẩm mĩ".

Vú Trần mở mắt ra nhìn thấy cảm động nghẹn ngào nói: "Tiểu thư, người tốt với bà già này quá"

"Vú lại gọi con là tiểu thư rồi? Còn gọi nữa là con giận đó!" Cô đưa tay ôm bà lại ngọt ngào nói.

"Không nói chuyện này nữa. Vú à, bố con đâu?". Cô nhìn quanh nhà rồi cất giọng hỏi.

"Ta suýt thì quên mất! Ông chủ bảo con về thì đến công ty gặp ông". Vú Trần giật mình khi nhắc đến truyện này.

"Vậy con đến công ty trước". Cô cầm túi xách và đi hướng nhà xe.

Bước vào nhà xe sau khi nhìn quanh một lượt hơn 20 cái ô tô lớn nhỏ cuối cùng cô quyết định lái chiếc xe Mecesdes màu trắng đến Sở Thị.

Lúc đi trên đường cô mới hiểu cảm giác kẹt xe vào giờ cao điểm khủng bố đến thế nào. Liếc mắt thấy bên phải có chỗ trống Sở Tâm Nhi nghĩ sẽ tấp vào lề đợi cho con đường trở nên thông thoáng hơn mới lái xe rời đi. Nghĩ là làm, cô đánh tay lái sang bên phải nào ngờ đuôi xe đâm vào chiếc xe đạp vừa đi tới.

Chủ chiếc xe đạp là một chàng trai chừng 22,23 tuổi. Dáng người cao ráo, gương mặt tuấn tú nhìn qua cũng làm nhiều cô gái say đắm. Người con trai dựng xe lên vỉa hè đi đến chỗ cô đậu xe khách khí gõ cửa kính. Sở Tâm Nhi thấy vậy liền hạ cửa xe xuống lạnh lùng hỏi: "Cần bao nhiêu?"

"Cô nói gì?". Giọng nói trầm ổn của anh cất lên đánh tan sự bực bội của cô.

"Tôi hỏi anh cần bao nhiêu cho cái xe đạp rách đó?". Sở Tâm Nhi rất không kiên nhẫn mà nói thêm lần nữa.

"Tôi không cần tiền!" Hà Minh bị giọng nói ngang ngược của cô chọc giận.

"Hừ! Không cần làm ra vẻ cứ nói số tiền anh cần, tôi sẽ đưa không thiếu một xu". Cánh tay trắng trẻo gác lên cửa xe gõ nhẹ từng nhịp trong đầu âm thầm đánh giá người con trai đối diện. Cuối cùng cô rút ra được kết luận, người con trai này "không tồi".

Hà Minh nhìn cô rồi nhìn xe cười khinh bỉ: "Tôi tưởng loại người nào? Hoá ra là người chuyên ăn bám cha mẹ!"

Sở Tâm Nhi nghe câu nói đó của anh không những không tức giận ngược lại còn bật cười: "Thế mới nói cha mẹ là chỗ dựa vững chắc của con cái. Nhìn anh..." Cô dừng lại nhìn anh rồi lắc đầu: "chắc là không có rồi!"

"Cô..." Anh không ngờ trên đời vẫn còn tồn tại loại người này nhất thời cứng họng không nói lên lời.

Sở Tâm Nhi bật cười trước dáng vẻ này của anh, cô với tay lấy túi xách ở ghế bên rút ra một xấp tiền mặt vứt xuống dưới đất khinh bỉ nói: "Mau chóng cầm tiền rồi cút đi nếu chưa đủ thì...". Cô lấy trong túi ra một tấm danh thiếp nhét vào túi áo ngực của anh cười nói: "Đến Sở Thị, nói Sở Tâm Nhi-đại tiểu thư của tập đoàn Sở Thị tông vào anh. Họ sẽ cho anh số tiền mà anh mong muốn".

Cô nói xong thì xe cộ cũng đã thông thoáng hơn rất nhiều liền đạp mạnh chân ga chiếc xe lao vút đi một cách đầy kiêu hãnh. Hà Minh lúc này mới hoàn hồn đưa tay cầm tờ danh thiếp nghiến răng nghiến lợi nói: "Sở Tâm Nhi, nếu gặp lại tôi sẽ không bỏ qua cho cô"
Bình Luận (0)
Comment