Nơi Em, Là Lối Anh Về

Chương 37



 
Ngoại cảnh của phim được quay ở Tứ Xuyên, đó là một nơi non xanh nước biếc, tổ kịch tính quay ở đây cũng phải bốn tháng. Không ai có ý kiến gì với sự sắp xếp thời gian này, nhưng không ngờ người phản đối lớn nhất lại là Tư đại lão bản.
 
“Anh không đồng ý!” Tư Sùng Chí cất bát lên bàn, trước bữa cơm nghe được tin tức này, anh không còn muốn ăn cơm nữa.
 

Cố Vi đang ăn canh, nghe anh nói vậy buông thìa xuống: “Đây là chuyện bắt buộc rồi, anh không đồng ý cái gì?”
 
“Em phải xa nhà đến bốn tháng, anh phải làm sao!”
 
Từ khi Cố Vi đến Bắc Kinh, sau khi hai người ở bên nhau cũng chưa từng xa nhau lâu đến vậy. Mấy ngày không gặp đã chịu không được rồi đừng nói là mấy tháng.
 
Nghĩ đến bốn tháng tới đây, không gặp được không chạm được vợ, boss Tư chỉ muốn đi khóc cho thỏa.
 
“Nên làm thế nào thì làm thế ấy.” Cố Vi nói.
 
“Không sống nổi!”
 
“..........”
 
Hai người vì chuyện này, mà bắt đầu một hồi không vui vẻ.

 
Tư Sùng Chí đến cơm cũng không ăn, trực tiếp đến thư phòng. Anh khó chịu, nhưng lại không muốn trút giận lên Cố Vi, cho nên chỉ đành giày vò chính mình. Tuy rằng từ đầu đã biết làm diễn viên sẽ thường đi công tác bên ngoài, một khi quay phim bốn tháng bên ngoài cũng là chuyện rất bình thường, nhưng khi đối mặt rồi, anh vẫn rất bài xích.

 
Sao cô không thể ngoan ngoãn ở nhà, ở bên cạnh anh, để anh sủng cô là được rồi.
Không bao lâu, Cố Vi đã bưng đồ ăn vào, là món mì thịt bò anh thích ăn.
 
Đặt mì trước mặt anh, lại cầm đũa đưa cho anh, Cố Vi dùng ngữ điệu dỗ trẻ nói: “Đừng giận nữa được không? Đây chỉ mới là khởi đầu, anh đã giận dỗi với em rồi, sau này đời còn dài thế phải làm sao?”
 
Tư Sùng Chí thở dài một hơi, ôm cô ngồi lên đùi mình: “Anh hơi hối hận vì ủng hộ em theo nghề này rồi.”
 
“Em sẽ cân bằng tốt cuộc sống và công việc, tin em đi.” Cố Vi nói xong, nhẹ hôn lên môi anh.
 
Cho nên, Tư tổng chưa kịp giận được bao lâu, đã bị vợ hóa giải rồi.
 
Ăn xong bát mì thịt bò thơm ngon, Tư Sùng Chí đặt Cố Vi lên bàn, bắt đầu ăn sạch cô rồi.
 
Mấy ngày sau, Cố Vi dọn hành lý đi Tứ Xuyên, phía sau còn có thêm một cái đuôi - Tư lão bản.
 
Tư Sùng Chí mượn cớ nói muốn đi xem ngoại cảnh thế nào mới an tâm, Cố Vi cũng hết cách, chỉ đành cho anh theo, dù sao nhân viên công ty anh cũng quen cách làm của sếp rồi, không có anh vẫn làm việc như thường.
 
Người của tổ kịch đến địa điểm quay sớm hơn bọn họ, bắt đầu dựng phim trường, nhờ tài chính sung túc, nên công cụ đều thuộc dạng cao cấp.
 
Cố Vi tới Tứ Xuyên cũng lập tức đến tổ điểm danh.
 
Hôm đến tổ kịch, trời mưa tí tách, mọi người tuy đã đến đông đủ nhưng vì chưa khởi quay nên vẫn rất nhàn, tụm lại nói chuyện phiếm.
 
Cố Vi cùng Tư Sùng Chí mang theo mấy món đồ ăn vặt đặc sản bước vào khiến mọi người hoan nghênh nhiệt liệt, sau đó mấy món đồ lập tức bị cướp đi sạch sẽ.
 
Đạo diễn vừa ăn vừa nói với Cố Vi: “Tiểu Vi, cô đến đúng lúc lắm, nam phụ trước đây vì kẹt lịch trình mà không thể tham gia được, cho nên đã tiến cử cho tôi một người mới, lát nữa sẽ đến báo danh.”
 
“Ừm, tôi biết rồi, mấy nữ phụ khi nào thì tới?”
 
“Mấy ngày nay đều dần dần đến rồi.”
 
Cố Vi nghe xong gật đầu, quay người đi tìm Tư Sùng Chí, vừa nãy lúc lấy dù, anh che hết cho Cố Vi còn mình một thân ướt sũng.
 
“Anh cởi áo ngoài ra đi.” Cố Vi đưa tay cởi áo cho anh, sau đó lấy mấy tờ giấy lau mặt cho anh.
 
Tư Sùng Chí vui thích để cô lo cho mình, nhẹ nói bên tai cô: “Em thật quan tâm anh.”
 
Cố Vi trừng mắt nhìn anh, thuận tay chỉnh lại tóc cho anh.
 
Lúc này, có một chàng trai trẻ vội vàng chạy từ cửa vào, vào đến rồi cũng không đứng yên, liên tục xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi em đến muộn.”
 
Cố Vi thu tay, quay đầu nhìn thanh niên đang nói kia, khi vừa nhìn rõ liền hoảng hốt một phen, kia không phải Đỗ Quân sao? Lúc này nhìn cậu vẫn đang vô cùng trẻ.
 
Sau đó cô nhớ đến, Đỗ Quân quả thực là vào thời điểm này ra mắt.
 
Đỗ Quân vô cùng lễ phép, cười như tỏa nắng, mọi người đều có ấn tượng rất tốt với cậu, sau khi chào hỏi xong liền quyết định để vai nam phụ cho cậu luôn.
 
“Hôm nay vài đoàn rồi, ngày hôm sau khai máy nhất định phải đến.” Đạo diễn cười chỉ thị.
 

“Nhất định đến.” Đỗ Quân cười xán lạn, vô cùng soái khí.
 
“Không cho nhìn người khác!” Tư Sùng Chí ôm lấy eo Cố Vi, bá đạo nói bên tai cô.
 
Cố Vi quay đầu nhìn anh, nhàn nhạt cười: “Được, không nhìn.”
 
Đỗ Quân của kiếp trước, là người bạn duy nhất trong giới giải trí của cô. Hai người bình thường đều bận bịu công việc, rất ít khi gặp mặt, nhưng chỉ cần cô gặp khó khăn cậu sẽ ngay lập tức xuất hiện trước mặt cô, mặc kệ sai đúng, một lòng giúp cô.
 
Hai người tuổi xấp xỉ, lại là ảnh đế và ảnh hậu, cho nên truyền thông thường tự tạo tin đồn cho hai người, khiến cả hai nghiễm nhiên trở thành CP.
 
Nhưng sau mối tình đầu đầy ám ảnh, Cố Vi sớm đã không còn tin vào tình yêu, cho nên cô chỉ xem cậu là bạn bè mà thôi.
 
Kỳ thật Cố Vi ít nhiều nhìn ra tình cảm của Đỗ Quân, nhưng cô không thể đáp lại, đành làm bộ như không thấy. Cô rất coi trọng tình bạn của cả hai, nên chỉ cần cậu không thổ lộ, cô vẫn sẽ mãi là bạn tốt nhất của cậu.
 
Đỗ Quân dường như cũng hiểu ý cô, nên không bao giờ đụng đến chuyện tình cảm.
 
Sau đó nữa, cô chọn Tư Sùng Chí, Đỗ Quân sau khi biết chuyện, cười khổ hỏi cô: “Có phải nếu tôi cũng cố gắng sống chết như vậy thì sẽ có cơ hội không?”
 
Cố Vi lắc đầu, cô không chắc.
 
Không ngờ Đỗ Quân lúc này, ít đi phần thành thục, thêm một chút thanh xuân, vô cùng soái khí.
 
Kiếp trước, hai người họ quen nhau nhờ quay chung một bộ phim nào đó, bất quá lúc đó cả hai đã gần ba mươi, mỗi người đều đã có thành tựu nhất định, đã lăn lộn trong giới giải trí đến mình đồng da sắt. Cho nên so với sự ngây thơ non nớt lúc này, quả là một trời một vực.
 
Tư Sùng Chí đưa Cố Vi đến một khách sạn trú mưa, dọc đường tâm sự trùng trùng, mãi đến khi vào khách sạn, anh mới giật mình đập đầu.
 
“Anh nhớ ra rồi!”
 
Cố Vi đang sửa soạn hành lý, bị giọng nói cả kinh của anh làm hoảng: “Nhớ ra cái gì?”
 
“Đỗ Quân!”
 
“...........”
 
“Kiếp trước mấy tin đồn thất thiệt về em đều là cùng người này, đúng không?”
 
“...........” Hóa ra chuyện lâu vậy rồi, anh cũng nhớ.
 
Tư Sùng Chí đi qua đi lại trong phòng, lại nói; “Lúc đó hắn có theo đuổi em đúng không? Nếu không thì sao có tin đồn?”
 
Cố Vi vẫn sửa soạn hành lý, vừa dọn dẹp vừa kiên nhẫn giải thích: “Cậu ấy chưa từng theo đuổi em, bọn em là bạn thân.”
 
Chuyện khi đó là vì Đỗ Quân không dám theo đuổi cô, nếu cậu từ đầu cũng lấy thân phận theo đuổi cô, có lẽ hai người đã không trở thành bạn.
 
“Vậy em có từng động lòng với hắn chưa?”
 
“.........Không có.”
 
Từ Sùng Chí chau mày: “Em do dự rồi, do dự chính minh là em có!”

 
Cố Vi bị anh vô duyên vô cớ càn quấy, cất lại đồ vào vali, đến ngồi bên giường, hai tay vòng lại.
 
“Nếu anh nhàn rỗi vậy, thì đến lấy đồ trong vali ra dọn lại đi.”
 
Tư Sùng Chí vô cùng khó chịu, nhưng vẫn ngoan ngoãn lấy đồ ra dọn lại.
 
Cố Vi vẫn duy trì thái độ cao lãnh, nghiêm khắc quan sát anh làm việc. Con người này thật sự không tự cho mình chút thể diện nào, trọng sinh trở về là đã bao nhiêu tuổi rồi, làm nũng thì thôi đi, lại còn thích kiếm chuyện, quả thực khiến người ta nhịn không nổi.
 
Tư Sùng Chí nhịn cả một ngày, không cam tâm nói với Cố Vi: “Anh phản đối hắn tham gia tổ kịch.”
 
“Phản đối vô hiệu.”
 
“.............”
 
Vì phải giáo huấn anh, buổi tối lúc đi ngủ hai người cũng không làm gì, chỉ đắp chăn nằm ngủ. Tư Sùng Chí ôm cô mấy lần đều bị cô gạt đi, đành ấm ức đi ngủ.
Kỳ thực trong lòng Cố Vi cũng có chút không tự nhiên, kiếp trước cô và Đỗ Quân thân như vậy, đến mức không giấu nhau bất cứ chuyện gì. Lúc này lại phải xem cậu như người lạ, cô lo mình sẽ không cẩn thận bị lộ.
 
Bất quá may mà cậu chỉ là nam phụ, phân cảnh chung cũng sẽ không nhiều.
 
Tư Sùng Chí vốn định ở hai ngày rồi đi, nhưng vì sự xuất hiện của Đỗ Quân mà thay đổi ý định, ở lại một tuần rồi tính tiếp. Anh phải phòng bị tên Đỗ Quân này!
 
Ngày đoàn phim khai máy, trời vẫn mưa lâm thâm, đạo diễn đành xếp mấy cảnh mưa trong phim quay trước, mà một trong những cảnh mưa là cảnh nam nữ chính yêu nhau.
 
Hai diễn viên chính lần đầu gặp mặt đã quay ngay cảnh yêu đương, cũng xem là một phép thử cho diễn xuất của cả hai.
 
Tư Sùng Chí là ông chủ nên được sắp xếp ngồi trong bạt che mưa, thoải mái nhấp nháp điểm tâm.
 
“Vừa gặp đã quay cảnh tình cảm, có được không đó? Hai người họ vừa làm quen mà.” Tư Sùng Chí băn khoăn hỏi phó đạo diễn ngồi bên cạnh. Thực ra anh không quan tâm quay tốt hay không, chuyện anh quan tâm là vợ mình cư nhiên nói yêu đương với nam nhân khác.
Vốn dĩ Cố Vi đã nói anh tránh đi, nhưng chuyện này bị anh biết được sao anh có thể cam tâm mà tránh đi, dù không thể ngăn cảnh, anh cũng phải dùng ánh mắt rực lửa của mình trừng đến khi tên nam chính kia có lỗ thủng trên người mới thôi.
 
“.....chuyện này.” Cả đoàn đều biết Cố Vi và ông chủ là một đôi, phó đạo diễn cảm thấy hiện tại nói gì cũng sai, lẽ nào lại an ủi nói, không sao bọn họ chắc chắn sẽ diễn tốt? Hay lại nói, mục đích chính của đạo diễn chính là để hai người thông qua cảnh tình cảm hiểu nhau hơn? Nếu nói thật như thế, y có bị Tư lão bản đánh chết không?
 
Mau mà Tư lão bản chỉ dồn lực chú ý lên cảnh quay, không quan tâm đ ến câu trả lời của y.
 
Đương lúc nam chính đặt tay lên eo Cố Vi, Tư Sùng Chí bật dậy, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên nhóc đáng chết đó cư nhiên dám đặt tay lên mông vợ ông!”
 
“...........”
 
Tư lão bản, mắt ông làm sao vậy? Người ta rõ ràng đặt tay lên eo, hơn nữa còn đặt giả vờ, còn chưa thực sự chạm vào nữa!
Phó đạo diễn âm thầm mắng, lại cảm thấy có chút may mắn. May đây là phim võ hiệp. Chứ nếu là phim ngôn tình chắc boss Tư sẽ phát hỏa mọi lúc mọi nơi mất.


Bình Luận (0)
Comment