Nỗi Khổ Trong Lòng Từ Bảo Bảo

Chương 30

Mặc dù Từ Bảo Bảo đã đề phòng, nhưng tốc độ của Nghiêm Trạch Thừa là hàng thật giá thật, làm Từ Bảo Bảo còn chưa kịp phản ứng đã trực tiếp bị Nghiêm Trạch Thừa đẩy ngã lên ghế sofa!

Nghiêm Trạch Thừa một tay che chở ót Từ Bảo Bảo, không để cậu đập đầu vào ghế sofa, một tay theo vạt áo của Từ Bảo Bảo sờ vào bên trong, vừa sờ vừa nói: “Lúc trước không phải em bỏ anh lại một mình trong cơ giáp sao? Hửm?”

Từ Bảo Bảo khóe miệng giật một cái: “… Không phải chính anh ghê tởm bên ngoài bẩn sao?” Cậu nói xong, nắm chặt lấy cái tay đã tự tiện sờ đến bụng của cậu của Nghiêm Trạch Thừa, nhíu mày nói: “Anh đừng có mà quá đáng. Bình thường chúng ta đùa thế nào cũng được, nhưng loại chuyện này… Anh đừng có mà quên, chúng ta chỉ là giả vờ, còn đã ký hợp đồng! Ngày thường tôi trợ giúp anh dưới điều kiện nhất định, thế nhưng không có nghĩa là anh có thể làm loại chuyện này…”

“Ai nói với em chúng ta chỉ là giả vờ? Chúng ta sẽ kết hôn.” Nghiêm Trạch Thừa cúi đầu cắn hầu kết của Từ Bảo Bảo.

Từ Bảo Bảo: “…”

Từ Bảo Bảo không nhịn được hừ một tiếng.

Thật ra cậu cũng biết, nếu về sau hai người thật sự kết hôn, loại chuyện này chắc chắc không có cách nào tránh được. Đàn ông sao… chắc chắn sẽ có nhu cầu về phương diện kia, cậu cũng hiểu, thế nhưng chuyện này lại xảy ra trên người cậu, liền có chút không tuyệt vời như vậy. Huống hồ, nếu thật sự sẽ như thế kia, cậu cũng không phải khó tiếp thu như vậy, dù sao thì giá trị nhan sắc và năng lực của Nghiêm Trạch Thừa đều rõ rành rành, nhìn thế nào thì đối với lần đầu tiên, Từ Bảo Bảo cũng không phải đặc biệt chịu thiệt, nhưng cậu cảm thấy cậu chỉ có thể chấp nhận Nghiêm Trạch Thừa mắt xám thôi! Dù sao hàng kia thoạt nhìn còn tương đối ôn nhu! Cái người mắt đỏ này nóng tính như vậy…

Đến lúc đó đau đến chết đi sống lại thì làm sao!

Từ Bảo Bảo thân là một người đàn ông bình thường, ở trên Trái Đất cũng xem qua một ít GV linh tinh gì đó, bên trong những người làm thụ đều đặc biệt hưởng thụ giống nhau, nhưng cậu cũng không phải đặc biệt ngốc, đương nhiên biết lúc làm thật sẽ không trôi chảy như diễn viên trong phim.

Tuy rằng Từ Bảo Bảo suy nghĩ rất nhiều, nhưng thật ra cũng chỉ phát ngốc trong chốc lát mà thôi, sau khi hồi phục tinh thần, Từ Bảo Bảo vẫn kiên định đẩy Nghiêm Trạch Thừa, cậu thở không đều nói: “Hiện tại tinh thần của anh không ổn định, anh muốn hôn gì đó tôi đều có thể, dù sao việc này cũng trong hợp đồng của chúng ta, thế nhưng loại chuyện này, tốt nhất vẫn đợi đến sau khi kết hôn rồi nói sau… Huống hồ, tôi thấy anh bây giờ, cũng không cần tiếp xúc thân mật cường độ lớn như vậy…”

Nghiêm Trạch Thừa nghe được Từ Bảo Bảo nói hợp đồng, toàn thân cứng lại không nhúc nhích, một lát sau mới nóng nảy đứng dậy: “Anh… Anh sẽ không làm chuyện gì quá đáng đối với em trước khi kết hôn… Anh chỉ dọa em thôi.” Nói xong lại cảm thấy không đúng, giận dữ gào lên, “Không! Em không phải không chấp nhận được làm loại chuyện kia trước khi kết hôn, chắc chắn là em muốn làm chuyện đó với người kia!”

Từ Bảo Bảo: “…” ĐM thế mà lại bị anh đoán đúng!

Đương nhiên, Từ Bảo Bảo cũng không phải người không có tiết tháo như vậy, tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng làm… Cậu chắc chắn sẽ không làm.

Nghiêm Trạch Thừa thấy vẻ mặt kinh ngạc của Từ Bảo Bảo, quan trọng nhất là cậu lại không phản bác, lúc này anh ta lại đang trong cơn giận dữ, thầm nghĩ Nghiêm Trạch Thừa kia có cái gì khác anh ta? Dựa vào cái gì mà chỉ muốn làm loại chuyện đó với người kia? Nghĩ đến đây, anh ta muốn hành hung Từ Bảo Bảo một trận, thế nhưng thấy Từ Bảo Bảo bị bắt nằm trên ghế sofa, trên mặt biểu tình một bộ điềm đạm đáng yêu ( mờ mịt ), lúc này lại mềm lòng, anh ta nói: “Em thích điểm nào nhất của thằng ngu xuẩn kia?”

Từ Bảo Bảo: “… Tính cách ôn hòa.”

Nghiêm Trạch Thừa nghiến răng nghiến lợi nói: “Thằng đó chỉ ra vẻ đạo mạo thôi! Là giả vờ!”

Từ Bảo Bảo: “…” Tự mình bóc mẽ chính mình như vậy được sao!

Nghiêm Trạch Thừa không để ý biểu tình trên mặt Từ Bảo Bảo, anh ta vẫn còn suy nghĩ một lúc, càng nghĩ càng thấy Nghiêm Trạch Thừa kia không tốt bằng anh ta, Từ Bảo Bảo nhất định đã bị hình tượng ôn nhu của người kia che mắt, cho nên mới như vậy. Anh ta hừ một tiếng, bộ dáng tận tình khuyên bảo nói: “Bây giờ em thích thằng kia, hoàn toàn bởi vì thời gian ở chung với nó không lâu, đến về sau mỗi ngày đều ở với nó, em sẽ liền biết là anh tốt.”

Từ Bảo Bảo ho nhẹ một cái, nói chung cảm thấy Nghiêm Trạch Thừa lâm vào bên trong một vòng luẩn quẩn kỳ lạ, dù sao thì nói như thế nào, bọn họ vẫn là cùng một người, hiện tại tiểu hồng nhãn quái hoàn toàn không cần phải như này, nhưng mà đối với Từ Bảo Bảo, tuy rằng cậu cũng biết điểm này, nhưng từ phương diện nào đó lại không có cách nào coi bọn họ là một người để đối xử, dù sao thì… tính cách hai người thật sự quá khác nhau.

Nhưng mà việc cấp bách…

Từ Bảo Bảo thở dài một hơi, nói: “Anh không cần phải như này, với tôi, các người chính là cùng một người.”

Nghiêm Trạch Thừa nhướn mày: “Thật không?”

Từ Bảo Bảo gật đầu.

Nghiêm Trạch Thừa cũng không biết tự mình não bổ cái gì, lúc này sắc mặt mới thoạt nhìn tốt hơn một chút, anh ta bộ dáng gắng gượng mà làm nói: “Vậy được rồi.”

Từ Bảo Bảo trấn an hàng nào đó, rốt cuộc có thể khoái trá nghỉ ngơi một lúc.

Cả ngày hôm nay có thể coi là kinh tâm động phách, mặc dù Từ Bảo Bảo vẫn luôn chỉ là cái quần chúng. Cậu ngồi bên trong cơ giáp Nghiêm Trạch Thừa, ngoại trừ ấn vài nút hỗ trợ Nghiêm Trạch Thừa mắt xám, cũng chẳng làm cái gì, nhưng mà điều này cũng không gây trở ngại cho hưng phấn của cậu, dù sao thân là một người Trái Đất, phỏng chừng có rất nhiều người đàn ông đều nghĩ tới việc đến thế giới tương lai xem loại đại chiến cơ giáp này. Lúc Từ Bảo Bảo đang hưng trí bừng bừng mở quang não, viết chuyện hôm nay vào nhật ký, Nghiêm Trạch Thừa lúc trước vừa đi ra ngoài một chuyến trực tiếp đá cửa đi vào, sắc mặt anh ta cực kỳ tệ, còn bảo Từ Bảo Bảo massage cho anh ta.

Từ Bảo Bảo trong nháy mắt tắt quang não, cậu nhìn Nghiêm Trạch Thừa đang bừng bừng sức sống, hỏi: “… Cơ thể anh không thoải mái à?”

Nghiêm Trạch Thừa vô liêm sỉ gật đầu: “Đúng, hôm nay anh giết rất nhiều ma thú, vừa rồi còn phải tranh luận với mấy người thượng tá ngu ngốc kia, bây giờ bả vai cảm thấy cực kỳ khó chịu, mà em bây giờ lại đang tương đối rảnh rỗi, giúp anh xoa bóp vai đi.”

Từ Bảo Bảo nghe vậy liền đứng lên.

Điều khiển cơ giáp gì đó, hôm nay cậu vừa mới được chứng kiến, ngón tay đúng là nhanh đến mức muốn bay, nhưng lại còn phải duy trì cái cường độ kia liên tục trong vài tiếng, không phải phế bỏ ngón tay cũng đã tương đối tốt rồi, Từ Bảo Bảo cũng có thể hiểu được phần nào, lúc này cũng có thể giúp anh ta xoa bóp vai.

Cậu đi theo Nghiêm Trạch Thừa vào phòng trong, chỉ thấy Nghiêm Trạch Thừa nằm sấp trên giường, nói với cậu: “Đến đây đi.”

Từ Bảo Bảo đầu tiên đứng bên cạnh giường đấm bóp cho Nghiêm Trạch Thừa, nhưng mặc kệ dùng tư thế nào đều cảm thấy hơi không thoải mái, dứt khoát lên giường, ngồi trên người Nghiêm Trạch Thừa, xoa bóp vai cho anh ta.

Trước khi đấm, Từ Bảo Bảo nghĩ không chỉ là đấm vai thôi sao, mà sau khi xoa bóp, cậu liền dần dần thở hổn hển…

Cũng không biết Nghiêm Trạch Thừa ăn cái gì lớn lên, cơ bắp trên người cứng như gạch, bình thường mặc quần áo thì không lộ ra, nhưng sau khi cởi áo thì làm cho Từ Bảo Bảo không nhịn được chảy nước miếng.

Nhưng mà cơ bắp như vậy cũng làm cho Từ Bảo Bảo phải cực kỳ cố gắng hết sức mới massage được, cậu đã nhắc Nghiêm Trạch Thừa thả lỏng mấy lần, Nghiêm Trạch Thừa cũng nói là anh ta đang thả lỏng, nhưng cũng chẳng có gì thay đổi, rơi vào đường cùng, cậu chỉ có thể miễn cưỡng xoa bóp như trước.

Nghiêm Trạch Thừa giống như là đại gia, thoải mái nằm sấp, còn chỉ trích nói: “Khí lực của em yếu như mèo vậy.”

Từ Bảo Bảo vì thế thuận tay dùng móng vuốt cào anh ta một cái.

Lúc Từ Bảo Bảo đang đầu đầy mồ hôi, cậu đột nhiên nhận được tín hiệu điện thoại. Vừa lúc, Từ Bảo Bảo xoa bóp mệt mỏi, cũng nghĩ đến việc nghỉ ngơi, liền dừng lại một chút, cậu xuống khỏi người Nghiêm Trạch Thừa, ngồi lên giường, ngay lúc cậu vừa ngồi xuống, cũng không biết Nghiêm Trạch Thừa lại phát điên cái gì, đột nhiên lại một lần nữa đẩy cậu ngã lên giường!

Giữa không trung, thân hình Tần Mai hiện ra trong nháy mắt.

Từ Bảo Bảo: “… Anh làm gì vậy!”

“Không làm gì mà.” Nghiêm Trạch Thừa cà lơ phất phơ nói xong, quay đầu lại, sửng sốt một chút, miệng theo phản xạ có điều kiện kêu lên: “Mẹ.”

Tần Mai hồi thần lại từ trạng thái sững sờ, khiếp sợ đến nỗi tay cũng phát run: “Các con –”

Tiếp theo, Từ Bảo Bảo tốn gần nửa tiếng đồng hồ, vẫn luôn giải thích với Tần Mai là cậu cùng Nghiêm Trạch Thừa không làm cái gì, hai người chỉ đùa giỡn mà thôi, nói xong lời cuối miệng khô lưỡi khô, quả thật bắt đầu hoài nghi cuộc sống này.

Tần Mai từ đầu đến cuối đều là bộ dáng không quá tin tưởng, bà thấy Từ Bảo Bảo như vậy, cũng hơi đau lòng, thở dài một hơi, nói: “Kỳ thật… Mẹ cũng không phải người cổ hủ, ở tuổi các con, chuyện như vậy cũng rất bình thường, chỉ là các con bây giờ… Ai, các con bây giờ vẫn chưa kết hôn, vạn nhất về sau Nghiêm Trạch Thừa lại xứng đôi với người khác gien tốt hơn, có thể sẽ hay không…”

Nghiêm Trạch Thừa ngồi bên cạnh Từ Bảo Bảo lập tức nói: “Mẹ, con không phải người như vậy.”

Tần Mai: “…”

Từ Bảo Bảo: “…”

Tần Mai hắng giọng một cái, nói: “Cô không có ý kia… Ý của cô là, ừm, thân phận của cháu cũng rõ rành rành, dù sao cũng là thiếu tướng của đế quốc, danh tiếng ở đế quốc cũng rất cao, mà tinh thần lực của Bảo Bảo nhà cô, cũng chỉ là cấp E, chỉ sợ có chút không xứng với cháu…”

Nghiêm Trạch Thừa: “Mẹ, con không để ý.”

Tần Mai: “…”

Tần Mai nhìn Nghiêm Trạch Thừa vẫn luôn thủy chung ngồi bên cạnh Từ Bảo Bảo, giống như một bước cũng không nguyện ý rời đi, nhất thời không biết nói gì cho phải, bà đành phải nói, “Cô có thể nói chuyện với con cô một mình không?”

Nghiêm Trạch Thừa lập tức nói: “Không thể.”

Tần Mai: “…”

Từ Bảo Bảo: “…”

Từ Bảo Bảo yên lặng nhìn Nghiêm Trạch Thừa, tại chỗ Tần Mai không nhìn thấy, khoa chân múa tay một động tác uy hiếp, Nghiêm Trạch Thừa nhất thời dùng khuôn mặt soái nhất quả đất kia làm ra biểu tình ủy khuất.

Từ Bảo Bảo không bị mua chuộc chút nào, cậu lạnh mặt, vẫn luôn nhìn chằm chằm Nghiêm Trạch Thừa, trong ánh mắt lộ ra một cỗ quyết tuyệt, cuối cùng, Nghiêm Trạch Thừa không kiên trì nổi nữa, anh ta nhanh chóng lại gần hôn một cái lên mặt Từ Bảo Bảo, mới đứng lên, chân dài một bước, đi ra ngoài.

Sau khi Từ Bảo Bảo xác định người đã đi, mới hỏi Tần Mai: “Mẹ, mẹ gọi cho con, chắc không phải vì chuyện này chứ? Hôm qua chúng ta vừa mới gọi điện mà.”

Tần Mai gật gật đầu, hỏi: “Con trai… Bây giờ rốt cuộc con thích hay không thích Nghiêm thiếu tướng?”

Từ Bảo Bảo sửng sốt một chút: “Vì sao mẹ lại hỏi vậy?” Cậu cũng đã ở bên Nghiêm Trạch Thừa được một đoạn thời gian, vì sao Tần Mai lại đề xuất chuyện này?

Tần Mai do dự một chút, cuối cùng giống như hạ quyết tâm nói: “Bảo Bảo, con trai Bạch gia qua nhà chúng ta, nói người gien xứng đôi của cậu ta cũng là con, hơn nữa, hiện tại cũng là người duy nhất… Mẹ đã nghĩ, nếu Nghiêm thiếu tướng không đối xử tốt với con, con dứt khoát liền ở cùng một chỗ với con trai Bạch gia, mẹ cũng đã gặp qua, cậu ta là một người tính tình ôn hòa, chắc chắn sẽ không đối xử không tốt với con…”

Từ Bảo Bảo: “!!!”

Bình Luận (0)
Comment