Từ Bảo Bảo hoàn toàn không biết còn có một tiểu quái vật đang đứng ngốc hồ hồ ngoài cửa chờ ăn cơm, cậu vào phòng ngủ, khóa trái cửa, sau đó cầm bát đĩa, ngồi lên cái ghế trong phòng ngủ, nhắm mắt lại. Sau khi vào không gian, cậu phát hiện đĩa cải thảo xào giấm vẫn còn cầm trên tay, cũng không bị không gian ngăn trở bên ngoài, nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, đặt cái đĩa lên bàn trong nhà gỗ.
Ba tiểu tinh linh nghe tin mà đến, sau khi bò lên bàn, lập tức chảy nước miếng với cải thảo, nhưng mà Từ Bảo Bảo là người nấu cơm còn chưa nói bọn nó có thể ăn, cho nên bọn nó cũng chỉ có thể nhìn.
Hai mắt Tiểu Lục tỏa sáng nhìn cải thảo xào giấm, ríu rít nói: “Lâu lắm rồi chúng em không được ăn đồ ăn như này!”
Từ Bảo Bảo vừa định bảo chúng nó không cần khách khí, liền sắc bén chú ý tới chữ “đã lâu” trong câu nói kia của Tiểu Lục, cậu mỉm cười một chút, dùng ngón tay gõ bàn, giống như lơ đãng hỏi: “Trước kia các em cũng đã ăn đồ ăn người khác làm rồi sao?”
“Đúng vậy…” Tiểu Lục vừa nói xong, Tiểu Hồng bên cạnh đã đá nó một cái.
Tiểu Lục: “…”
Tiểu Lục lúc đầu còn hơi mơ màng nhìn Tiểu Hồng, có vẻ không rõ lắm vì sao Tiểu Hồng lại đá nó, cuối cùng lúc phản ứng kịp, biểu tình trên mặt nhất thời biến thành có chút hoảng sợ.
Từ Bảo Bảo nở một nụ cười thản nhiên: “… Ăn đi.”
Cậu đã không sai biệt lắm có được đáp án cậu muốn, ít nhất không gian này, lúc trước chắc chắn đã qua tay người khác, chỉ không biết rốt cuộc không gian xuất hiện như thế nào và ẩn giấu thứ gì bên trong, tất cả vẫn chỉ trong đầu Từ Bảo Bảo mà thôi.
Tiểu Lục âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, lén lút liếc Từ Bảo Bảo một cái, sau khi nghe Từ Bảo Bảo nói có thể ăn, mới ghé vào bên cạnh đĩa cải thảo xào giấm, yên lặng mò lấy một lá cải thảo ăn. Tiểu Lục và Tiểu Lam cũng thế.
Từ Bảo Bảo nhân cơ hội quan sát tiểu tinh linh một chút, thật ra cậu vẫn hơi tò mò.
Đầu tiểu tinh linh nhỏ như vậy, làm sao ăn được cải thảo to như vậy?
Sau khi cánh tay nhỏ của tiểu tinh linh cầm cải thảo đến bên miệng, ‘a’ một tiếng liền cắn một phát. Một miếng của nó đối với Từ Bảo Bảo mà nói thì cực kỳ bé, quả thật cũng có thể coi như là không cắn, mà thể tích của chúng nó cũng bé, lượng cơm ăn tự nhiên không nhiều, chỉ ăn trong chốc lát, liền vỗ vỗ bụng đã trở nên tròn vo, cười tủm tỉm nói: “Ăn no quá.” Từ Bảo Bảo đếm, phát hiện chúng nó mỗi người ăn 2 lá cải thảo, mà thời gian ăn cũng chỉ khoảng một phút, cũng xem như nhanh.
Sau khi chúng nó ăn xong, Từ Bảo Bảo mới bắt đầu động đũa.
Há miệng, trong nháy mắt, Từ Bảo Bảo đã cảm thấy trong miệng bắt đầu phân bố nước miếng, thẳng đến lúc cải thảo vào miệng, Từ Bảo Bảo nhất thời không nhịn được híp mắt lại. Đầu lưỡi trong nháy mắt được thỏa mãn, Từ Bảo Bảo quả thật có cảm giác như linh hồn cũng thăng hoa.
Mà đối với Từ Bảo Bảo, từ trước đến giờ vẫn luôn ăn dịch dinh dưỡng quả thật chính là một loại tra tấn.
Cải thảo dù sao cũng được gieo trồng trong không gian, chất lượng tốt ngất trời, mặc dù Từ Bảo Bảo làm món này cũng chẳng có gì đặc biệt, vậy mà cũng ra được phong cách của bếp trưởng trong nhà hàng, ăn vào vừa chua vừa ngọt cực kỳ ngon miệng, cực kỳ giòn tan! Chỉ tiếc không có cơm, chỉ có đồ ăn, liền có vẻ hơi mỹ trung bất túc*. Từ Bảo Bảo suy nghĩ vì dạ dày của mình, cũng không dám ăn quá nhiều, nhưng tóm lại đã giải quyết một chút con sâu tham ăn, càng thêm nhiệt tình đối với việc gieo trồng nguyên liệu nấu ăn này.
(*美中不足: ngọc tỳ có vết, trong cái đẹp vẫn còn có chỗ khiếm khuyết)
Tiểu Lục thấy Từ Bảo Bảo rất hứng thú, không biết từ nơi nào lấy ra mấy hạt giống, đều nhờ Từ Bảo Bảo trồng.
Từ Bảo Bảo hỏi: “Đây là hạt giống cây gì?”
Tiểu Lục hơi sửng sốt, cau mày nói: “Em… Em cũng không biết.”
Từ Bảo Bảo: “…”
Tiểu Lục cũng hiểu được hơi ngượng ngùng, nó gãi gãi đầu, cười hì hì: “Bảo Bảo, anh không cần để ý mấy vấn đề này nha, dù sao thì mấy loại thực vật trồng được đều có thể ăn, hơn nữa trợ giúp rất lớn đối với việc nâng cao tinh thần lực và thể chất của anh! Chỉ là hạt giống bị trỗn lẫn với nhau, cho nên bọn em cũng không biết đây là hạt giống cây gì… Đương nhiên, ruộng đất trong không gian cực kỳ đặc biệt, không cần phải xoắn xuýt nhiều như vậy, chỉ cần trồng thì chắc chắn có thể lớn lên. Đúng rồi, hôm nay là lần đầu tiên anh ăn thực vật trồng trong không gian, có thể sẽ có một chút phản ứng, mong lúc đó anh sẽ không bị kinh ngạc quá mức.”
Có thể có phản ứng gì cơ?
Ý nghĩ thứ nhất của Từ Bảo Bảo chính là, nếu thực vật này đó có thể nâng cao tinh thần lực và thể chất, nói không chừng chính là thanh lý tạp chất trong cơ thể cậu đẩy ra ngoài, nói không chừng sáng mai lúc tỉnh dậy, toàn thân cậu sẽ thối hoắc, xung quanh tràn đầy cặn bã nhơ bẩn… Nghĩ đến đây, Từ Bảo Bảo nhất thời hơi xoắn xuýt. Nếu sáng sớm cậu tỉnh dậy phát hiện thật sự biến thành một cái tượng đất… Đột nhiên cảm thấy hơi ghê tởm…
Từ Bảo Bảo một bên xoắn xuýt, bọn Tiểu Lục bên kia cũng ghé vào nhau nhỏ giọng thương lượng gì đó, Tiểu Lục còn bị Tiểu Hồng và Tiểu Lam mỗi người đánh một chút, phỏng chừng đang bàn bạc việc lúc trước Tiểu Lục lỡ mồm.
Tiểu Lục bị đánh, ríu rít khóc một lúc, đột nhiên bò lên từ dưới mặt đất, nói với Từ Bảo Bảo: “Bảo Bảo, anh phải nhanh trở lại đi, người gien xứng đôi của anh, Nghiêm… gì đó, quay trở lại rồi.”
Từ Bảo Bảo vừa nghe, liền không ngừng một giây, trực tiếp đi ra ngoài.
Lúc cậu mở mắt ra vẫn đang ngồi trên ghế, liền lập tức đứng dậy.
Cậu cũng không mang cải thảo xào giấm ra, cho nên lúc này trong tay cậu rỗng tuếch, từ phòng ngủ đi ra ngoài, cũng sẽ không có vẻ kỳ lạ – dù sao trong phòng khách cũng có bàn ghế, dưới tình huống như vậy còn muốn mang món cải thảo xào giấm hương vị có chút đặc biệt đậm đặc như này vào phòng ngủ ăn, cũng có chút lạ lùng.
Từ Bảo Bảo ngửi ngửi, trong phòng ngủ cũng không có hương vị của cải thảo, cho nên chắc cậu sẽ không bị phát hiện. Nhưng để cho chắc chắn, cậu vẫn mở cửa sổ phòng ngủ ra để thông gió, cơ hồ trong giây tiếp theo sau khi cậu mở cửa sổ, cửa bị gõ.
Từ Bảo Bảo trong lòng trùng xuống, khó hiểu cảm thấy hơi căng thẳng, cậu đi qua mở cửa.
Nghiêm Trạch Thừa từ trên cao nhìn xuống cậu.
Từ Bảo Bảo bị nhìn chằm chằm như vậy, khó hiểu có một loại cảm giác bị áp bức, nhất thời tay chân đều không biết nên làm gì, cậu chần chừ nói:”Anh… quay lại rồi sao? Anh vừa mới đi làm gì?”
Nghiêm Trạch Thừa hơi mím môi, ánh mắt anh ta quét một vòng quanh phòng, thấp giọng hỏi: “Em không có gì muốn nói với anh sao?”
Từ Bảo Bảo hơi sửng sốt, đầu đầy sương mù, cũng không cảm thấy cậu có chuyện gì muốn nói với Nghiêm Trạch Thừa – lúc trước bọn họ nói chuyện tan rã trong không vui, nghĩ như thế nào cũng không phải lỗi của cậu mà?
Nhìn bộ dáng mờ mịt của Từ Bảo Bảo, Nghiêm Trạch Thừa áp chế nóng nảy trong nội tâm chính mình, lại một lần nữa gợi ý hỏi: “Hoặc là nói, em không có kinh hỉ gì cho anh sao?”
Từ Bảo Bảo: “…”
Từ Bảo Bảo lại một lần nữa bị ép đến mù mờ.
Cậu có thể có kinh hỉ gì cho Nghiêm Trạch Thừa? Hơn nữa sao lại phải cho anh ta một kinh hỉ cơ chứ!
Nghiêm Trạch Thừa thấy Từ Bảo Bảo vẫn không hiểu gì như trước, phì phò hừ một tiếng, chỉ là ánh mắt thường xuyên liếc Từ Bảo Bảo, giống như đang mong chờ gì đó, Từ Bảo Bảo do dự một chút, thử nói: “Ặc… Hôm nay tôi không nên nặng lời với anh như vậy? Nhưng mà hôm nay anh cũng nói rất quá đáng với tôi…”
Nghiêm Trạch Thừa hơi mím môi: “… Không phải.”
Từ Bảo Bảo nghĩ nghĩ, còn nói: “… Kia, a, tôi sẽ không đến với người Bạch gia kia! Tôi nhớ rõ anh và người kia cũng không hợp nhau lắm, từ bé đến lớn đều bị so sánh với nhau. Anh yên tâm đi, nói đến chuyện yêu đương, về bề ngoài anh chắc chắn không thua anh ta.”
Nghiêm Trạch Thừa: “Không phải!”
Nhìn Nghiêm Trạch Thừa trước mặt tâm tình càng ngày càng không tốt, Từ Bảo Bảo cũng có chút xoắn xuýt. Nghiêm Trạch Thừa hàng này, bình thường tính tình nóng nảy còn chưa tính, bây giờ còn bắt cậu đoán đến đoán đi, đoán không đúng liền không thèm tỏ ra hòa nhã nữa, ai lại như vậy cơ chứ! Không nói thẳng được à? Trên thế giới này ý nghĩ mỗi người đều không giống nhau, nếu mỗi người đều có thể dễ dàng đoán được ý nghĩ của đối phương, cũng sẽ chẳng có nhiều người cãi nhau như vậy.
Nghĩ như vậy, Từ Bảo Bảo cũng có chút không quá vui vẻ.
Nghiêm Trạch Thừa sắc bén phát hiện điểm này, trong lòng anh ta có một loại cảm giác không nói nên lời, chỉ muốn chặt chẽ ôm Từ Bảo Bảo vào trong ngực, nhưng anh ta rốt cuộc vẫn không làm vậy, chỉ nhỏ giọng gọi Từ Bảo Bảo một chút.
Từ Bảo Bảo không vui nói: “Sao?” Nói xong, cậu thở dài một hơi, cảm thấy không nên khó ở với Nghiêm Trạch Thừa, lại hỏi, “Rốt cuộc anh muốn nói cái gì? Không thể trực tiếp nói với tôi sao?”
Nghiêm Trạch Thừa: “…”
Nghiêm Trạch Thừa: “Quên đi.” Anh ta cau mày, xoay người bỏ đi.
Từ Bảo Bảo yên lặng ném một ánh mắt xem thường, tâm tình tốt sau khi ăn cải thảo đều nhanh chóng tụt xuống số không.
Đến lúc đi ngủ buổi tối, hai người vẫn không nói một câu nào. Từ Bảo Bảo thật sự vẫn hơi mê mang, cậu đi tắm, rồi chuẩn bị ra ngoài phòng khách xem TV, thuận tiện khuyên bảo Nghiêm Trạch Thừa một chút, truyền bá cho anh ta một chút chicken soup for the soul*, lại chỉ thấy trong phòng nhiều thêm một người.
(*Súp gà cho tâm hồn: một bộ sách nổi tiếng về triết lý sống qua các câu chuyện, mọi người có thể đọc thêm trên mạng)
Người nọ chính là Thần Duy.
Cũng không biết Thần Duy đã vào phòng bọn họ từ lúc nào, lúc này đang ở trong phòng khách nói chuyện với Nghiêm Trạch Thừa, lúc thấy Từ Bảo Bảo đi ra, anh ta nở một nụ cười thản nhiên với Từ Bảo Bảo. Từ Bảo Bảo sửng sốt, kéo áo ngủ đáng yêu trên người mình, yên lặng cảm thấy mình mặc thứ này hơi mất mặt, cậu làm bộ như không phát hiện bộ dáng của Thần Duy, ngồi trên sofa, bật TV.
Thần Duy nhỏ tiếng nói với Nghiêm Trạch Thừa: “Nghiêm thiếu tướng, nếu không em đi về trước đã.”
Nghiêm Trạch Thừa nhíu mày: “Không.” Anh ta nói xong, trầm ngâm một chút, nói với Thần Duy, “Anh đi nấu cơm cho tôi đi.”
Thần Duy ôn hòa nói: “Được.”
Thân là một sĩ quan phụ tá sinh hoạt, Thần Duy đương nhiên biết nấu cơm, tuy rằng không ngon bằng mẹ Từ Bảo Bảo trong đồn đãi, nhưng cũng vẫn chấp nhận được. Mà đối với người khác là chấp nhận được thì đối với Từ Bảo Bảo… quả thật chính là thiên tai.
Sau khi Thần Duy vào phòng bếp, Từ Bảo Bảo cũng chẳng xem được TV nữa, cậu liên tiếp liếc qua, chỉ hy vọng Thần Duy làm ra mấy món ăn đỡ khủng bố một chút, tất nhiên, việc này không có khả năng…
Thần Duy nấu cơm cực kỳ nhanh, trong khoảng nửa tiếng liền làm xong hai món ăn một món canh, anh ta mỉm cười đặt đồ ăn lên bàn ăn, cũng nói với Từ Bảo Bảo: “Từ tiên sinh, cậu cũng có thể qua đây ăn cơm.”
Từ Bảo Bảo bị tiếng Từ tiên sinh kia làm da gà nổi lên rơi vãi khắp nơi, hơn nữa bốn phía còn tràn ngập hương vị đồ ăn hắc ám, liền từ chối nói: “Hôm nay tôi mới ăn dịch dinh dưỡng, không ăn nữa, hai người cứ ăn đi.”
Nghiêm Trạch Thừa cũng không biết nghĩ đến cái gì, trong nháy mắt mặt liền đen đi, nói với Thần Duy: “Chúng ta ăn là được.”
Lúc ăn cơm, Nghiêm Trạch Thừa đập đũa vào bát vang lên tiếng ‘đang đang’.
Từ Bảo Bảo: “…” Từ Bảo Bảo không nhịn được đỡ trán, cảm thấy Nghiêm Trạch Thừa đang như một đứa bé bày tỏ sự bất mãn của chính mình, nhưng mà anh ta rốt cuộc bất mãn cái gì, lại không nói!
Thần Duy thấy vậy, dùng giọng không lớn không nhỏ nói: “Nghiêm thiếu tướng, anh cảm thấy đồ ăn em làm không ngon sao? Chỉ là… Trình độ cao nhất của em cũng chỉ là thế, đương nhiên kém hơn mẹ của Từ tiên sinh… Nhưng mà em thấy Từ tiên sinh có vẻ không giống người thích nấu ăn, chẳng lẽ là vì Từ tiên sinh không học nấu ăn được sao?” Lúc đầu, ngữ khí của Thần Duy còn hơi ủy khuất, đến cuối cùng, liền mang theo một tia thương tiếc.
Vừa nói đến nấu ăn, trong đầu Từ Bảo Bảo đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ, cậu nhất thời như ngồi trên đống lửa, thầm nghĩ không phải chứ? Trong phòng cũng không có một chút hương vị nào! Cậu đã tự ngửi rồi mà!
Bên kia, Nghiêm Trạch Thừa ngồi ở bàn ăn, mặt càng đen hơn, anh ta nghĩ đến hương vị mỹ thực ngửi được từ trong nhà lúc trước, trong lòng càng thêm khó chịu, gắp một đũa đồ vật đen xì, âm thanh lạnh lùng nói: “Mặc kệ cậu ta!”