Nỗi Khổ Trong Lòng Từ Bảo Bảo

Chương 37

Từ Bảo Bảo lập tức ngồi ngay ngắn lại, mắt không nháy tí nào nhìn đến giữa sân.

Cơ giáp lam trắng giao nhau mà Nghiêm Trạch Thừa điều khiển vừa lên sân khấu, xung quanh lập tức bùng nổ một trận hoan hô nhiệt liệt, to đến mức lỗ tai Từ Bảo Bảo sắp không chịu nổi, thân thể cậu co lại một chút, cau mày.

Binh lính vẫn luôn đảm đương công việc giải thích bên cạnh Từ Bảo Bảo kia cũng không nhịn được đứng lên vung tay gào thét giống như các binh lính khác, chỉ còn thiếu trực tiếp chạy xuống giữa sân năn nỉ chữ ký và xin một cái ôm.

Từ Bảo Bảo trong lòng câm nín, nhưng mà cũng vẫn bị loại không khí này ảnh hưởng, khóe miệng hơi cong lên, trong lòng cũng thoáng hơi sôi sục, cậu nhìn chằm chằm Nghiêm Trạch Thừa trong sân, trong nháy mắt thế nhưng nghĩ đến việc gào thét thổ lộ với Nghiêm Trạch Thừa giống những người khác, đương nhiên, cuối cùng cậu vẫn kiềm chế được chính mình.

Nghiêm Trạch Thừa điều khiển chính là cơ giáp cấp S, trong toàn bộ đế quốc cũng là số một số hai, loại cơ giáp này, bất luận đánh với ai trong căn cứ cũng chỉ có thể thắng, cho nên anh ta không đánh với binh lính, mà đầu tiên mở hệ thống mô phỏng, sân nhất thời biến hóa, bốn phía đều biến thành hệ ngân hà, mười mấy cái chiến hạm hư cấu đồng thời xuất hiện, bắt đầu cùng nhau điên cuồng tấn công Nghiêm Trạch Thừa!

Loại công kích mật độ cao như này, theo lý thuyết thì Nghiêm Trạch Thừa không có khả năng tránh được, nhưng anh ta chẳng những tránh được mà lại còn nổ súng tấn công một chiến hạm trong nháy mắt. Chiến hạm kia lập tức bốc lên khói đặc cuồn cuộn, bất động.

Tiếng hoan hô trong sân càng lớn, quả thật đinh tai nhức óc. Thật ra cho tới bây giờ, tổng số người trong căn cứ cũng không nhiều, người đang ở đây xem thi đấu cũng không tính là nhiều, tổng cộng cũng chỉ có ba mươi mấy người, nhưng ai bảo gien người ta tốt, giọng to…

Thậm chí còn có người giơ lên cờ chả hiểu get* từ nơi nào, vẫy đến vẫy đi, trên cờ còn in mặt Nghiêm Trạch Thừa thật to.

(*nguyên bản tác giả để tiếng Anh)

Từ Bảo Bảo: “…”

Chẳng biết tại sao mà Từ Bảo Bảo có loại cảm giác mất thể diện…

Sau đó, Nghiêm Trạch Thừa chỉ trong vỏn vẹn nửa tiếng kết thúc trận đấu này, lúc hình ảnh mô phỏng biến mất, cơ giáp cấp S Nghiêm Trạch Thừa điều khiển cũng chỉ bị bên kia ma sát một chút, xảy ra một chút vấn đề nhỏ, còn lại thì chẳng bị làm sao.

Binh lính nguyên bản còn kích động chậm rãi bình tĩnh trở lại, cũng ngại ngùng gãi đầu, nói với Từ Bảo Bảo: “Lúc tôi xem thiếu tướng, thật sự hơi quá kích động… Thiếu tướng thật lợi hại! Tuy rằng những chiến hạm vừa được mô phỏng chỉ là cấp A, đối với cơ giáp cấp S của thiếu tướng mà nói thì không tính là gì, cơ mà lực công kích của một cái chiến hạm kia cũng đủ để mười mấy binh lính chúng tôi uống một bình… Huống hồ, ngài ấy còn đánh  mười ba chiến hạm mô phỏng cùng một lúc, cho dù là cơ giáp cấp S, cũng hơi quá sức… Thiếu tướng thật sự quá lợi hại!”

Từ Bảo Bảo nghe xong sửng sốt.

Hóa ra Nghiêm Trạch Thừa còn lợi hại như vậy sao?

Cậu chuyển ánh mắt về phía Nghiêm Trạch Thừa đang ở giữa sân. Bây giờ Nghiêm Trạch Thừa đã đi ra từ bên trong cơ giáp cấp S, anh ta hơi nghiêng người, nhìn về phía Từ Bảo Bảo bên này, sau đó lộ ra một nụ cười đắc ý.

Từ Bảo Bảo quả thật có thể đoán được Nghiêm Trạch Thừa muốn nói cái gì – thấy sự lợi hại của chồng em chưa?

Ha hả.

Tiếp theo, Nghiêm Trạch Thừa thu lại cơ giáp mà anh ta điều khiển, rồi triệu hồi một cơ giáp khác, cái cơ giáp này không khác lắm cơ giáp mà binh lính điều khiển lúc trước, “bình luận viên” ngồi bên cạnh Từ Bảo Bảo lập tức đứng lên, kinh ngạc nói: “Hôm nay Nghiêm thiếu tướng muốn đánh nhau với chúng tôi!” Nói xong câu đó, liền như bay vọt tới trước sân, nhưng mà còn chưa đi vào đã bị một binh lính khác kéo lại, ném sang một bên, nhưng mà cậu ta bám riết không tha, tiếp theo rất nhanh chóng bò qua. Vô số binh lính ở đằng sau cũng chạy tới giữa sân phía trước, cuối cùng lại là một binh lính dáng người nhỏ gầy tránh được vô số tập kích, đến giữa sân đầu tiên.

Những binh lính còn lại tuy rằng không cam lòng, nhưng vẫn đành phải lui ra.

“Bình luận viên” cũng không thể vọt tới phía trước, trong lúc chạy cậu ta còn bị vô số người xách như gà con ném ra ngoài, rơi vào đường cùng đành phải trở về bên cạnh Từ Bảo Bảo, líu ríu nói: “Thiếu tướng rất ít khi đánh nhau với binh lính chúng tôi, mỗi một lần đánh nhau đều là một kinh nghiệm cực kỳ quý giá, có thể học được rất nhiều điều này nọ… Nhưng mà cạnh tranh thật sự rất kịch liệt… Giống như tôi vậy, căn bản không thể nào đến trước được.”

Từ Bảo Bảo đành phải đồng tình  vỗ vỗ “bình luận viên”.

“Bình luận viên” kia đáng thương hề hề nhìn Từ Bảo Bảo, sau đó liền bị chiến đấu giữa sân hấp dẫn toàn bộ lực chú ý, ánh mắt lại một lần nữa sáng lấp lánh, đảo mắt đã quên chuyện lúc trước ra sau đầu.

Nghiêm Trạch Thừa thân là một người gien nghịch thiên, kể cả chỉ dùng cơ giáp cấp C, cũng có thể miểu sát* binh lính ở trên sân kia. Thật ra anh ta cũng hiểu điểm này cực kỳ rõ, nhưng không biết bắt nguồn từ tâm lý gì, anh ta cứ nhất định phải sau khi miểu sát xong mới đi ra từ bên trong cơ giáp cấp C, thay một cái cơ giáp cấp F thấp nhất.

(*giết chết đối thủ trong nháy mắt chỉ với một chiêu)

Cơ giáp cấp F đều không trang bị vũ khí, người thường cũng có thể điều khiển, bình thường bị cơ giáp cấp C đánh một phát liền sẽ tàn phế một nửa, mà ngày cả khi chiến đấu cũng yêu cầu phải cận chiến, tay không tấc sắc dùng thể thuật* đánh thắng đối phương. Hơn nữa lừa đảo nhất chính là, thời gian nó có thể bay trong không gian cũng bị giới hạn. Nếu vượt qua thời gian quy định, cơ thể cơ giáp sẽ không chịu được.

(*体术: kỹ thuật cơ thể, ví dụ như võ thuật)

Dưới tình huống như vậy, Nghiêm Trạch Thừa còn có thể đánh thắng binh lính điều khiển cơ giáp cấp C kia sao?

Đáp án đương nhiên là tất nhiên rồi.

“Bình luận viên” sùng bái nói: “Trước kia Nghiêm thiếu tướng cũng đã từng đánh bại binh lính trong căn cứ như vậy… Mà ngay cả tôi cũng vậy, mặc dù thiếu tướng chỉ điều khiển cơ giáp cấp F, nhưng chưa đánh được một lúc đã thua rồi… Đương nhiên, tuy rằng gien Nghiêm thiếu tướng cực kỳ lợi hại, thế nhưng việc này cũng liên quan rất lớn đến việc ngài ấy từ nhỏ đến lớn vẫn luôn huấn luyện, dù sao ngài ấy cũng sinh ra trong Nghiêm gia, nghe nói người Nghiêm gia sẽ bắt đầu tiến hành huấn luyện cường độ cao từ khi 6 tuổi, càng không nói đến Nghiêm thiếu tướng với thân phận là người thừa kế, tôi đoán chắc chắn ngài ấy đã bắt đầu từ lúc 4 tuổi!”

Từ Bảo Bảo nhíu mày: “Tuổi còn bé như vậy mà đã bắt đầu huấn luyện… sẽ không tạo thành tổn thương gì chứ?” Thật ra cẩn thận ngẫm lại, lúc còn ở trên Trái Đất, Từ Bảo Bảo từ 4 tuổi đã ở cô nhi viện, thế nhưng vì là một đứa bé ngoan, Từ Bảo Bảo cũng nhận được một chút yêu thích, tuy rằng cũng sẽ giúp đỡ làm việc này nọ, nhưng chắc chắn không khoa trương như huấn luyện mà “bình luận viên” nói.

“Hầy, thiếu tướng phu nhân, ngài quên trình độ chữa bệnh của tinh cầu chúng ta rồi sao?”

Từ Bảo Bảo lúc này mới nhớ, nơi này dù sao cũng là thế giới trong tương lai, lợi hại hơn Trái Đất không phải là việc bình thường sao? Chỉ là… Từ Bảo Bảo cau mày, nhìn về Nghiêm Trạch Thừa giữa sân, chỉ thấy anh ta soái khí tung ra một chiêu, liền đánh cho binh lính lúc trước lộ ra sơ hở ngã thật mạnh xuống đất, trong lòng ngầm có một chút chua xót, một chút đau lòng. Tiếp theo, Nghiêm Trạch Thừa liên tiếp tiến hành ngược đãi cực kỳ tàn ác đối với binh lính kia… Nhìn một lúc, Từ Bảo Bảo cũng chỉ cảm thấy đau lòng cho người binh lính bị động bị đánh kia. Rất nhanh, hệ thống liền phán định người kia thua, Nghiêm Trạch Thừa cũng đi ra từ trong cơ giáp, trực tiếp đi về phía Từ Bảo Bảo bên này.

“Bình luận viên” một mặt hưng phấn đến xoắn xuýt, một mặt thất vọng nói: “Hầy, hôm nay thiếu tướng lại chỉ đánh nhau với một người may mắn…”

Từ Bảo Bảo không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn Nghiêm Trạch Thừa.

Nghiêm Trạch Thừa đi tới bên cạnh Từ Bảo Bảo, kéo người từ chỗ ngồi đứng lên, nhân tiện nhìn lướt qua binh lính “bình luận viên” ngồi bên cạnh Từ Bảo Bảo, hỏi: “Sao em lại tới đây?” Nói xong, không chút để ý hỏi, “Ai đây?”

Từ Bảo Bảo trong lòng yên lặng tỏ vẻ cậu cũng không biết…

Binh lính kia nhất thời đầy mặt kích động: “Xin chào thiếu tướng! Tôi tên là Tấn Duy! Tôi là fan của ngài!”

Nghiêm Trạch Thừa hơi gật đầu.

Từ Bảo Bảo mới biết tên binh lính: “… Khụ, Tấn Huy, cảm ơn sự giúp đỡ của cậu vừa rồi.”

“Ai nha không có gì không có gì, giúp thiếu tướng phu nhân là việc tôi phải làm!” Nụ cười trên mặt Tấn Huy cực kỳ lớn, vừa nhìn là biết là một đại nam hài cực kỳ lạc quan sáng sủa, ấn tượng của Từ Bảo Bảo với cậu ta cũng không tồi, liền thuận miệng khen với Nghiêm Trạch Thừa: “Cậu ấy rất tốt, lúc vừa rồi không có anh, cậu ấy vẫn luôn ở cùng em.”

Nghiêm Trạch Thừa: “… Ừ.”

Nghiêm Trạch Thừa kéo Từ Bảo Bảo bước đi.

Từ Bảo Bảo bị kéo, sau khi đi vài bước, mới hỏi: “Sao lại kéo em như vậy?”

“Không có gì, anh chỉ muốn về nhà mà thôi.” Nghiêm Trạch Thừa mặt không đổi sắc nói.

Từ Bảo Bảo cứ như vậy bị Nghiêm Trạch Thừa kéo. Binh lính đứng xem xung quanh hơi nhiều, Từ Bảo Bảo giương mắt nhìn một chút, phát hiện trên mặt bọn họ đều có một biểu tình, nhất thời cảm thấy hơi mất thể diện, không muốn bị Nghiêm Trạch Thừa dắt như vậy nữa, không nhịn được giãy giụa một chút, cậu vừa định nói với Nghiêm Trạch Thừa là cậu cũng có thể tự đi, lại không nghĩ rằng Nghiêm Trạch Thừa đột nhiên quay đầu lại, cáu kỉnh nói: “Giãy cái gì mà giãy? Em nói chuyện với cậu ta rất vui vẻ sao? Cậu ta không tồi sao? Lúc anh không ở đó, cậu ta vẫn luôn ở cùng em sao?”

Từ Bảo Bảo: “…” ĐCM anh mẹ nó lại phát điên cái gì vậy!

Từ Bảo Bảo cau mày nói: “Anh suy nghĩ nhiều rồi.”

“Anh cảm thấy anh không nghĩ nhiều.” Ánh mắt Nghiêm Trạch Thừa nhìn lướt qua binh lính đang trợn mắt há hốc mồm xem kịch xung quanh, con mắt màu đỏ tươi hơi hơi nheo lại, giống như đang chuẩn bị lên cơn, những binh lính kia lập tức như ong vỡ tổ, bốn phía ngay lập tức một người cũng không có, trống trơn.

Từ Bảo Bảo: “…”

ĐM đám người này cũng quá nhanh rồi! Chẳng lẽ các người thật sự không tò mò Nghiêm Trạch Thừa muốn làm gì sao! Thật sự không nghĩ đến việc ở lại xem kịch sao! Nếu mà có các người, Nghiêm Trạch Thừa cũng sẽ để ý hình tượng một chút đó! Các người đi nghẹn chết đi!

Chỉ tiếc là, những người đó đều không nghe được tiếng lòng của Từ Bảo Bảo…

Nhìn cảnh bốn phía không có một bóng người, tiếng chuông cảnh báo trong lòng Từ Bảo Bảo kêu lên mãnh liệt, cậu chớp mắt một chút, chần chừ một lúc, nói với Nghiêm Trạch Thừa: “Chúng ta có chuyện thì nên bàn bạc thật tốt, chuyện này không phải như anh nghĩ…”

Nghiêm Trạch Thừa lại không nói hai lời, trực tiếp cúi đầu, hôn lên môi Từ Bảo Bảo.

Nụ hôn này cực kỳ bá đạo, Từ Bảo Bảo nhất thời hơi không thở được, một tay cậu gắt gao kéo áo Nghiêm Trạch Thừa, đầu hơi bị ngửa lên, eo bị một cánh tay của Nghiêm Trạch Thừa ôm lấy, chặt chẽ sít sao.

Lông mi Từ Bảo Bảo hơi run rẩy một chút, cậu không nhịn được đập vai của Nghiêm Trạch Thừa mấy cái, kết quả đương nhiên vẫn không mở được tay anh ta.

Nghiêm Trạch Thừa cảm thấy được Từ Bảo Bảo không phối hợp, anh ta cắn một cái lên môi Từ Bảo Bảo, lúc này mới buông Từ Bảo Bảo ra, anh ta nhìn đôi môi màu hồng xinh đẹp của người trong lòng, sắc mặt lúc này mới tốt hơn một chút, đồng thời nói: “Dù sao thì về sau em tránh xa binh lính này một chút.”

Từ Bảo Bảo: “…”

Bình Luận (0)
Comment