Nỗi Khổ Trong Lòng Từ Bảo Bảo

Chương 40

Tuy rằng cậu đồng ý với đề nghị của Nghiêm Trạch Thừa, nhưng việc anh ta lừa cậu làm cậu cực kỳ bất mãn. Cơ mà cậu không thể phủ nhận Nghiêm Trạch Thừa nói cũng thực sự có lý, cho nên Từ Bảo Bảo cũng không nói gì thêm, mà theo yêu cầu của Nghiêm Trạch Thừa, chậm rãi bước lên máy mô phỏng bắt đầu chạy bộ.

Bốn phía cũng có rất nhiều người đến đây rèn luyện, lúc thấy Nghiêm Trạch Thừa và Từ Bảo Bảo, ai cũng có biểu tình hóng hớt bát quái, chỉ là sợ áp lực của Nghiêm Trạch Thừa mới không dám lộ liễu nhìn thôi, nhưng mà nói thầm các thể loại thì vẫn có.

Tuy rằng Từ Bảo Bảo cảm thấy bất đắc dĩ, thế nhưng nói chung thì vẫn không thể nào ngăn lại ánh mắt của người khác hay chặn miệng bọn họ, chỉ có thể mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, tiếp tục rèn luyện bản thân.

Chạy bộ như vậy một lúc, Từ Bảo Bảo mới phát hiện, hình như bình thường cậu hơi lơ là việc rèn luyện cơ thể, hiện tại mới chạy được vài bước đã bắt đầu cảm thấy không chịu được… Chỉ thêm một lúc nữa, Từ Bảo Bảo đã bắt đầu th.ở d.ốc. Tuy nói lúc trước cậu cũng có bới đất trong không gian, nhưng thời gian cậu bới cũng không lâu, căn bản không tính là rèn luyện. Cậu kiên trì thêm một lúc, khi không chịu được nữa thì dứt khoát đi xuống khỏi máy mô phỏng, yên lặng th.ở d.ốc nhìn về phía Nghiêm Trạch Thừa vẫn đứng bên cạnh cậu.

Nghiêm Trạch Thừa nhướn mày: “Không làm được sao?”

Từ Bảo Bảo vứt da mặt: “… Tôi cho rằng anh đưa tôi đi điều khiển cơ giáp, vừa rồi đã uống dịch dinh dưỡng, vừa cơm nước xong không thích hợp để vận động kịch liệt, cho nên tôi mới không chạy được, hiện tại bụng tôi hơi đau. Hay chúng ta đi tản bộ một chút trước, rèn luyện sau đi.”

Nghiêm Trạch Thừa hoàn toàn chính là một cái sủng thê cuồng ma, vừa nghe Từ Bảo Bảo nói bị đau bụng, lập tức bắt đầu hỏi han ân cần, cũng không đề cập tới chuyện rèn luyện nữa, trực tiếp dẫn Từ Bảo Bảo ra khỏi phòng huấn luyện, tính tìm bác sĩ khám cho cậu.

Mà ở sau hai người, một đám binh lính bắt đầu lặng lẽ bàn tán.

Một binh lính nói: “Hồi trước nếu chúng ta từ chối huấn luyện, phỏng chừng thiếu tướng đã sớm đánh cho một chưởng rồi…?”

“Đúng vậy, càng miễn bàn đến việc nói với thiếu tướng mình bị đau bụng, có khi nói mình mang thai vẫn phải tiếp tục huấn luyện ý chứ…”

“Nói lời vô nghĩa, cậu cũng không phải vợ ngài ấy.”

“Hầy, vợ đều là để che chở, giống như chúng ta thì đúng là chỉ để huấn luyện thôi. Huống hồ người kia là ai? Cậu ấy chính là người gien xứng đôi với thiếu tướng, quý giá đến cỡ nào, tuổi thiếu tướng đã lớn như vậy mới xuất hiện một người gien xứng đôi. Nhỡ đâu cậu ấy bị thiếu tướng chọc giận, bỏ chạy cùng người gien xứng đôi khác, chẳng phải thiếu tướng sẽ muốn khóc đến chết sao…”

“Nhắc đến mới nhớ, tôi còn chưa thấy thiếu tướng khóc bao giờ đâu…”

“Dis dis dis, đừng có miệng quạ đen, nếu cái người tên Từ Bảo Bảo kia bỏ đi cùng người gien xứng đôi khác, cậu đoán thiếu tướng sẽ làm gì đối với chúng ta?”

Mọi người: “…” ĐM! Từ Bảo Bảo cậu đừng bao giờ rời bỏ thiếu tướng!

Một binh lính khác im lặng một lúc, nói: “Tôi cảm thấy chúng ta nên đối xử với thiếu tướng phu nhân tốt hơn một chút.”

“… Đồng ý.”

Từ Bảo Bảo hoàn toàn không biết trong lòng những binh lính kia cậu đã biến thành một nhân vật cực kỳ quan trọng. Sau khi cậu và Nghiêm Trạch Thừa ra khỏi phòng huấn luyện, hai người đầu tiên đi đến phòng y tế một chuyến, bác sĩ cực kỳ bình tĩnh đuổi Từ Bảo Bảo ra, nói cậu chẳng bị làm sao cả, mong Từ Bảo Bảo đừng không bị làm sao lại đi giả vờ có bệnh. Từ Bảo Bảo nghe xong, một chút cũng không biết xấu hổ, sau khi cười tủm tỉm cảm ơn bác sĩ liền bám theo Nghiêm Trạch Thừa đi dạo các nơi trong căn cứ.

Mà Nghiêm Trạch Thừa cũng quyết không đề cập tới chuyện đau bụng của Từ Bảo Bảo, đảm nhận vai trò của hướng dẫn viên du lịch, giới thiệu cho Từ Bảo Bảo mỗi chỗ đang làm gì.

Sau khi hai người dạo một vòng căn cứ đã đến hai giờ chiều.

Vì thế Nghiêm Trạch Thừa hỏi: “Bây giờ có thể trở về huấn luyện chưa?”

Từ Bảo Bảo mặt than nhìn anh ta.

Nghiêm Trạch Thừa: “… Được rồi, lại đi dạo một lúc nữa vậy.”

Từ Bảo Bảo cảm thấy mỹ mãn tiếp tục lãnh hội một phen phong cảnh thế giới trong tương lai, cuối cùng thật sự không kéo dài nổi nữa mới đi theo Nghiêm Trạch Thừa đến phòng huấn luyện một lần nữa. Phòng huấn luyện vẫn như lúc cậu đi, rất nhiều máy mô phỏng được đặt chỉnh tề, không ít binh lính đang huấn luyện, đầy đầu mồ hôi. Máy mô phỏng kia có thể bắt chước rất nhiều loại phương pháp huấn luyện, ví dụ như có người chọn chạy bộ, nó sẽ lập tức biến thành một cái máy chạy bộ, nếu có người muốn đạp xe, nó liền sẽ biến thành xe đạp, đương nhiên, chỉ có thể vận động tại chỗ.

Từ Bảo Bảo lại chạy bộ một lúc, chịu đựng áp lức của Nghiêm Trạch Thừa, bắt đầu nghiên cứu có cái gì mà máy mô phỏng không biến thành được không, cuối cùng phát hiện, chỉ cần thế giới này có, chỉ cần cậu nói ra được tên, máy mô phỏng có thể biến thành thứ đó.

Tiểu hồng nhãn quái nóng nảy lúc đầu cũng không vui vì Từ Bảo Bảo không chăm chỉ rèn luyện, sau lại cũng không biết như thế nào, đột nhiên biến thành Nghiêm Trạch Thừa mắt xám. Nghiêm Trạch Thừa mắt xám tốt hơn nhiều so với Nghiêm Trạch Thừa mắt đỏ, mặc dù Từ Bảo Bảo bắt đầu chơi, anh ta cũng không nói gì, chỉ ngồi bên cạnh bắt đầu đọc sách, giống như chỉ cần Từ Bảo Bảo ở chỗ này, mặc kệ cậu làm gì cũng được.

Từ Bảo Bảo lúc đầu còn thấy lạ vì sao anh ta đột nhiên lại đổi chỗ, lúc sau cũng không quan tâm nữa.

Trong lúc Từ Bảo Bảo đang chơi, ngay lúc máy mô phỏng vừa biến thành xe đạp, bên cạnh cậu nhiều thêm một người.

Từ Bảo Bảo quay đầu liền phát hiện dĩ nhiên là Thần Duy.

Thần Duy một ngày không ở trước mặt cậu tìm cảm giác tồn tại liền sẽ chết vì bệnh sao? Sau khi anh ta đến bên cạnh Từ Bảo Bảo, một cái liếc mắt cũng không nhìn Nghiêm Trạch Thừa, chỉ thân thiện nói với Từ Bảo Bảo: “Cậu cũng đến rèn luyện thân thể sao?”

Từ Bảo Bảo yên lặng đạp xe, không nói chuyện.

Thần Duy như người quen đã lâu, tiếp tục nói: “Tôi cũng thấy lúc trước cậu đúng là hơi gầy yếu, hẳn nên rèn luyện nhiều hơn một chút.”

Từ Bảo Bảo: “…” Từ Bảo Bảo nghiêng đầu qua chỗ khác, yên lặng ở trong lòng ném một cái xem thường, thầm nghĩ Bảo Bảo cậu gầy yếu hay không gầy yếu thì mắc mớ gì tới anh, phòng huấn luyện này lớn như vậy, anh có thể không đứng ngay cạnh Bảo Bảo cậu được không?

Thần Duy không hề biết xấu hổ là gì, anh ta thở dài một hơi: “…Hầy, cậu không để ý tới tôi là vì chuyện lúc trước sao? Nhưng mà tôi cảm thấy cậu nên vui mới đúng. Lúc mà tôi đánh thức cậu… gọi tên thiếu tướng, thật ra cũng cho thấy thiếu tướng được rất nhiều người thích. Cậu là người gien xứng đôi của anh ấy, có thể gả cho anh ấy, hẳn nên vui vẻ chứ.”

Từ Bảo Bảo vẫn không nói lời nào, trong đầu cậu có vô số con thảo nê mã chạy nhanh qua, nếu có thể mà nói, Từ Bảo Bảo mong trời cao nhanh chóng thu cái người chuyên gây rắc rối Thần Duy này…

Thần Duy tựa hồ cũng biết Từ Bảo Bảo sẽ không để ý đến anh ta, anh ta cười nhẹ hai tiếng, cũng không biết là cười cái gì, giống như bị bệnh thần kinh vậy.

Từ Bảo Bảo im lặng trong chốc lát, thật sự không kiên nhẫn được nữa, cậu sợ bị Thần Duy lây bệnh, sau khi Thần Duy bắt đầu chạy bộ, thu lại máy mô phỏng, lôi kéo Nghiêm Trạch Thừa mắt xám đến chỗ cách xa Thần Duy.

Nghiêm Trạch Thừa ôn hòa cười cười, cực kỳ phối hợp Từ Bảo Bảo.

Về phần Thần Duy cách đó không xa kia, sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ khó coi.

Trong phòng huấn luyện lúc này có rất nhiều binh lính, đều đang ngầm quan sát bọn họ, dù sao ba người bọn họ cũng là nhân vật chính trong cái sự kiện lớn trước kia, cho nên lúc này coi như là nhìn chê cười Thần Duy. Thật ra tại căn cứ, Thần Duy cũng coi như tương đối nổi tiếng, đầu tiên là vì anh ta theo đuổi Nghiêm Trạch Thừa, thứ hai là vì anh ta vẫn không trèo lên được giường Nghiêm Trạch Thừa, thứ ba, chính là sự tình khiến anh ta nhập viện lần đó…

Cắn cắn môi, Thần Duy thề, nhất định sẽ làm Từ Bảo Bảo biết sự lợi hại của anh ta…

Từ Bảo Bảo hoàn toàn không để ý Thần Duy.

Buổi chiều cậu liên tục chạy bốn tiếng, đợi đến lúc hơn bảy giờ tối, thật sự không chịu nổi nữa, liền năn nỉ Nghiêm Trạch Thừa: “Chúng ta quay lại được chưa? Tôi bây giờ chỉ muốn nằm thôi…”

Nghiêm Trạch Thừa thở dài một hơi, cũng không biết là khoe khoang hay là muốn làm Từ Bảo Bảo đau lòng: “Lúc tôi bốn tuổi, chạy bộ cả ngày không dừng, cũng không cảm thấy đặc biệt mệt, cùng lắm chính là cả ngày chỉ chạy bộ không làm việc khác khiến tôi hơi khó chịu mà thôi.”

Từ Bảo Bảo: “…”

Từ Bảo Bảo gian nan nói: “Dù sao thì anh cũng là gien cấp S, không giống tôi…”

Nghiêm Trạch Thừa cuối cùng bị Từ Bảo Bảo “thuyết phục”, anh ta khép lại quyển sách trên tay, nói: “Được rồi.” Rồi dẫn Từ Bảo Bảo về nhà. Một lần đã chạy một thời gian dài như vậy, Từ Bảo Bảo cả người đều hơi không khỏe, lúc đi đường cậu chỉ có thể tha chân đi, Nghiêm Trạch Thừa thấy cậu thật sự khổ sở, dứt khoát trực tiếp bế cậu theo kiểu công chúa.

Từ Bảo Bảo cả kinh, hoàn toàn không nghĩ rằng Nghiêm Trạch Thừa không nói hai lời liền bế cậu, vội vàng ôm lấy cổ Nghiêm Trạch Thừa, phòng chính mình ngã xuống, chờ sau khi ổn định cậu mới cảm thấy không thích hợp, lập tức không nhịn được đấu tranh giẫy dụa một chút, kết quả đương nhiên là bị Nghiêm Trạch Thừa ôm càng chặt hơn.

Nghiêm Trạch Thừa nhíu mày nói: “Đừng nhúc nhích, em sẽ ngã mất.”

Từ Bảo Bảo: “…”

Từ Bảo Bảo nhìn bộ dáng thành thạo của Nghiêm Trạch Thừa, hoàn toàn không giống như đang bế trọng lượng của một người con trai, mà lại giống như đang bế một cái cải thảo, cậu liền dứt khoát cam chịu ngửa đầu, bày bộ dạng cá chết bị Nghiêm Trạch Thừa bế. Thật ra, bây giờ Từ Bảo Bảo đã hơi quen với việc bị Nghiêm Trạch Thừa bế như vậy, chỉ là làm một đứa con trai, nói chung như thế này cũng không tốt… Im lặng trong chốc lát, Từ Bảo Bảo động đậy một chút hai cái chân đã được giải phóng mà thoải mái, cuối cùng ở trong lòng yên lặng an ủi bản thân, hôm nay là tình huống đặc biệt, bị bế một chút cũng không sao, nhưng mà đây là lần cuối cùng! Lần sau tuyệt đối sẽ không bị bế công chúa như này nữa!

Mà bộ dáng Từ Bảo Bảo lúc thì như bị sét đánh, lúc lại tràn ngập ý chí chiến đấu cũng làm cho Nghiêm Trạch Thừa cảm thấy buồn cười, anh ta thầm cười mấy cái, còn bởi vì sợ Từ Bảo Bảo trượt xuống, cố ý ngẩng đầu lên trên cười, Từ Bảo Bảo có thể rõ ràng cảm thấy lồng ng.ực Nghiêm Trạch Thừa chấn động, cậu vừa xong còn cảm thấy hơi xấu hổ, bây giờ bị mấy cái cười kia của Nghiêm Trạch Thừa làm cho muốn nôn hết đống dịch dinh dưỡng sáng vừa mới ăn.

Nghĩ nghĩ, Từ Bảo Bảo không nhịn được nói: “Nếu không tôi có thể tự đi mà.”

Nghiêm Trạch Thừa ôn hòa nói: “Không sao, bây giờ em tương đối nhẹ, tôi có thể bế em đi rất xa, chỉ cần em không ăn đến 200kg, tôi vẫn có thể bế.”

Từ Bảo Bảo: “…” Vậy thật đúng là cảm ơn anh.

Trên đường về nhà hai người tư thế thân mật, chói mù mắt một đoàn binh lính trên đường, không bao lâu trong căn cứ truyền khắp chuyện Nghiêm Trạch Thừa thích Từ Bảo Bảo đến cỡ nào, phần lớn đều có thái độ chúc phúc, đương nhiên, cũng có một ít binh lính chưa nhìn tận mắt, nói bọn họ chém gió.   

Những lời này, đương nhiên không truyền đến tai đương sự.

Chờ sau khi Từ Bảo Bảo thật vất vả trở về nhà, lập tức nhảy lên sofa, bất động.

Nghiêm Trạch Thừa: “Em có muốn uống nước không?”

Từ Bảo Bảo kêu một tiếng thật dài.

Vì thế Nghiêm Trạch Thừa rót một cốc nước cho Từ Bảo Bảo, đặt ở trước mặt cậu, khóe môi anh ta mỉm cười ngồi trước mặt Từ Bảo Bảo, vừa muốn nói cái gì đó, ánh mắt chợt biến thành màu đỏ tươi!

Nghiêm Trạch Thừa mắt đỏ quay đầu, không chút để ý nhìn thoáng qua bốn phía, nheo mắt, lúc này mới nhìn về phía Từ Bảo Bảo vẫn nằm trên sofa không nhúc nhích, anh ta im lặng một lúc, đột nhiên nói: “Anh lại muốn hôn em.” Lúc nói lời này, Nghiêm Trạch Thừa còn nhấn mạnh chữ ‘lại’.

Từ Bảo Bảo mờ mịt nói: “Hả?”

Nghiêm Trạch Thừa nhìn bộ dáng mê mang của Từ Bảo Bảo, nhất thời thở dài nhẹ nhõm một cái, anh ta đến gần mặt Từ Bảo Bảo, đôi mắt màu đỏ tươi tập trung lên môi Từ Bảo Bảo, đang muốn thừa dịp cậu chưa chuẩn bị hôn một cái, lại đột nhiên dừng lại.

Anh ta do dự một chút, nói: “Có phải lúc trước tính cách khác của anh đã nói chuyện với em, bảo em tiếp xúc với anh nhiều hơn, như vậy, cậu ta có thể khỏe lại nhanh hơn không?”

Từ Bảo Bảo thuận miệng nói: “Đúng vậy.”

Nghiêm Trạch Thừa: “… Ân.”

Bình Luận (0)
Comment