Nỗi Khổ Trong Lòng Từ Bảo Bảo

Chương 45

Vốn Tần Mai cũng không quá tin tưởng lời nói lúc trước của Từ Bảo Bảo, rằng ở chung với Nghiêm Trạch Thừa cũng không tồi, nhưng hiện tại nhìn thấy Từ Bảo Bảo có thể không chút do dự trực tiếp đánh Nghiêm Trạch Thừa như vậy, Nghiêm Trạch Thừa còn không nổi giận, lúc này mới hơi tin tưởng.

Nếu về sau tính cách Nghiêm Trạch Thừa vẫn luôn như vậy, mà không kỳ quái giống mấy lần trước khi bọn họ đã gặp mặt, gả con trai cho cậu ta cũng rất tốt. Huống hồ, lấy vị trí hiện tại của bọn họ trong Từ gia, thật ra vẫn tính là bọn họ trèo cao.

Nghĩ đến đây, Tần Mai cũng trở nên nhiệt tình hơn một chút với Nghiêm Trạch Thừa.

Ít nhất không còn không nóng không lạnh như lúc trước.

Tần Mai nấu cơm xong, Từ Bảo Bảo thân là con bà, tự nhiên muốn cướp việc dọn cơm.

Cậu lấy biểu tình tráng sĩ chịu chết đi vào phòng bếp, thiếu chút nữa bị hương vị đồ ăn làm cho trực tiếp nôn, nhưng mà cũng không biết có phải chỉ có mình cậu mới như vậy hay không, ít nhất biểu tình của Tần Mai và Nghiêm Trạch Thừa vẫn luôn cực kỳ bình thường.

Từ Bảo Bảo không nhịn được nghĩ ngợi lung tung. Chẳng lẽ vì cậu đã ăn qua mỹ thực trên Trái Đất, biết những đồ ăn cực kỳ dễ ngửi, hơn nữa ăn cũng ngon, cho nên mới phản ứng như vậy sau khi ngửi cái mùi này? Mà Tần Mai cùng Nghiêm Trạch Thừa, thân là người địa phương, đã quen rồi, thậm chí đã ngửi những mùi ghê hơn rồi, cho nên mới không có bất cứ cảm giác gì? Từ Bảo Bảo càng nghĩ càng cảm thấy rất khả thi, dù sao trước kia lúc bọn họ ăn cơm, sau khi Từ Kiến Hoa ngửi được mùi đồ ăn Tần Mai nấu  còn lộ ra biểu tình cực kỳ hưởng thụ.

Cậu nghĩ như vậy, nghi hoặc nhìn Tần Mai mặt không đổi sắc, tính đợi ngày mai sau khi Nghiêm Trạch Thừa đến trường, vào không gian hỏi ba tiểu tinh linh một chút.

Sau khi dọn đồ ăn lên bàn, Từ Bảo Bảo xới cơm, sau đó vẫn luôn ngồi bên cạnh Nghiêm Trạch Thừa.

Lúc chuẩn bị ăn cơm, Nghiêm Trạch Thừa đột nhiên ghé gần vào lỗ tai Từ Bảo Bảo, nói: “Thức ăn mẹ làm không thơm bằng em làm.”

Từ Bảo Bảo: “…”

Sau khi Từ Bảo Bảo nghe được Nghiêm Trạch Thừa nói, mồ hôi lạnh đều nhanh muốn chảy xuống, may mà giọng anh ta nói rất nhỏ, Tần Mai không nghe được. Từ Bảo Bảo lấy khuỷu tay chọc Nghiêm Trạch Thừa một chút, nói: “Đừng nói nhiều, ăn cơm đi.”

Tuy rằng nói như thế, nhưng Từ Bảo Bảo đối mặt với một bàn đồ ăn không biết là cái quỷ gì trước mặt này, không biết động đũa như thế nào. Cậu thật sự… không ra tay được… Nếu như là trước kia, có lẽ cậu còn có thể chịu đựng một chút, nhưng sau khi cậu đã ăn mỹ thực chân chính…

Từ Bảo Bảo bên này do dự đến do dự đi, bên kia Tần Mai nghĩ rằng Từ Bảo Bảo đã phải trải qua nhưng tháng ngày rất khổ ở tinh hệ N, trực tiếp gắp vài đũa cho Từ Bảo Bảo, bà cười nói: “Con ăn nhiều một chút, con nhìn con xem, đi tinh hệ N có một đoạn thời gian mà đã gầy đi một chút rồi…”

Từ Bảo Bảo: “…”

Trong lòng Từ Bảo Bảo có một loại khổ không nói nên lời. Cậu nhìn biểu tình từ ái của Tần Mai, đành phải yên lặng giả vờ chính mình không nhìn thấy cái gì, cậu dùng đũa chọc một chút mấy thứ trong bát, cuối cùng thống khổ ăn vào mồm…

Một bữa cơm, Từ Bảo Bảo ăn quả thật như không có kiếp sau, sau khi thật vất vả chấm dứt chiến đấu, Nghiêm Trạch Thừa đi dọn dẹp bát đũa. Bởi vì trong thế giới tương lai, phần lớn gia đình đều không nấu cơm, cho nên cũng không có mấy thứ như máy rửa bát.

Tần Mai ngồi bên cạnh Từ Bảo Bảo, nhàn nhã uống trà, nói: “Tình cảm giữa các con bây giờ thoạt nhìn không tồi.”

Từ Bảo Bảo cười, cậu nhìn chằm chằm bóng dáng bận rộn của Nghiêm Trạch Thừa, nhẹ giọng nói: “Thật ra anh ấy đối xử rất tốt với con.”

Tần Mai nhìn biểu tình của Từ Bảo Bảo, hơi sửng sốt, cười nói: “Mẹ thấy cuộc sống chung của hai con bây giờ thật sự rất tốt. Lúc đầu mẹ còn hơi lo lắng, hiện tại nhìn thấy các con như vậy mẹ yên tâm hơn nhiều.”

Từ Bảo Bảo nghe Tần Mai nói, dạ một tiếng, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp.

Sau khi đến thế giới này, có thể nói thu hoạch lớn nhất của cậu chính là có được bố mẹ, đây chính là xa cầu* mà từ trước đến giờ cậu cũng không dám mơ đến.

(*奢求: mong ước xa hoa)

Lúc trước khi còn sống tại cô nhi viện, thật ra Từ Bảo Bảo vẫn rất hy vọng có người nhận nuôi mình. Lúc rất nhỏ cậu không nhớ được, nhưng tóm lại vẫn luôn khát khao có bố mẹ một lòng một dạ trân trọng cậu, nhưng không biết có phải do vận mệnh hay không, mặc dù đôi khi cậu được cặp vợ chồng đến nhận nuôi coi trọng, cũng không có một đôi vợ chồng nào có thể thành công đón cậu đi. Sau này, tuổi cậu lớn, cũng không có người nào chú ý đến cậu nữa, cậu mới thu lại tâm tư, cũng không xa cầu có bố mẹ nữa.

Nhưng mà may mắn chính là, trong cô nhi viện, cho dù là viện trưởng hay là các dì đều đối xử với cậu cực kỳ tốt, ngay cả tên của cậu cũng là do viện trưởng cô nhi viện bị cậu quấn lấy mà đặt cho.

Năm đó cậu còn nhỏ, nghe được bố mẹ người khác gọi con là bảo bảo* liền cảm thấy cực kỳ hâm mộ, cũng muốn nghe người khác gọi cậu là bảo bảo, dứt khoát đòi viện trưởng cô nhi viện giúp cậu sửa lại tên. Đúng lúc đó, viện trưởng có một người bạn học là người quản lý hộ tịch, người đó liền giúp đỡ họ. Sau này lớn hơn một chút, tuy rằng cậu cảm thấy cái tên này cực kỳ xấu hổ, nhưng nghĩ đến đây là khát vọng thời thơ ấu đã được toại nguyện của cậu, cậu liền cứ đơn giản như vậy sống tiếp.

(*宝宝: cục cưng, bé cưng; “bảo” trong quý báu và báu vật và cũng là chữ Hán tên của Từ Bảo Bảo)

Mà ở thế giới này, Tần Mai thế nhưng đặt tên con trai của bà là Bảo Bảo, điều này đã cho thấy bà cực kỳ yêu con trai của mình.

Tần Mai tiếp tục nói: “Mẹ cũng không phải người không nói lý như vậy, nếu cuộc sống của các con tốt, mẹ chắc chắn sẽ không phản đối nữa…”

Từ Bảo Bảo hơi cúi đầu, không nhịn được nói: “Cảm ơn mẹ.”

Tần Mai nghe được Từ Bảo Bảo nói, đầu tiên hơi sửng sốt, sau đó nở một nụ cười ôn hòa, nói: “Con cũng đã trưởng thành rồi.”

Nói chuyện với Từ Bảo Bảo thêm một lúc nữa, Tần Mai liền đi về.

Lúc Nghiêm Trạch Thừa rửa bát xong ra khỏi phòng bếp, chỉ thấy một mình Từ Bảo Bảo, anh ta xoa tay, hỏi: “Mẹ đã đi rồi sao?” Từ Bảo Bảo gật đầu, đứng lên lười biếng duỗi thắt lưng nói: “Em thấy thời gian bây giờ cũng không còn sớm, anh đi ngủ trước đi nhé?”

“Vậy còn em?”

“Chiều nay em cũng đã ngủ rồi, bây giờ muốn đi xem linh kiện một chút, dù sao cũng đã vài ngày em không động đến rồi.”

Thật ra Từ Bảo Bảo đã sớm đã cảm giác được trạng thái mệt nhọc của Nghiêm Trạch Thừa, chỉ là lúc trước có Tần Mai, không thể bảo Nghiêm Trạch Thừa đi ngủ được, hiện tại Tần Mai đã đi rồi, trong nhà chỉ còn hai người bọn họ, tự nhiên cũng không có vấn đề gì lớn. Cậu vỗ lưng Nghiêm Trạch Thừa rồi đi đến phòng chuyên môn chế tạo cơ giáp lúc trước Nghiêm Trạch Thừa đã chuẩn bị cho cậu. Nghiêm Trạch Thừa nhắm mắt theo đuôi nói: “Nhưng mà anh muốn ngủ cùng em.”

Từ Bảo Bảo hơi khó xử: “… Đừng nháo, buổi chiều em đã ngủ rồi, hiện tại không mệt một chút nào, nằm cũng chỉ lãng phí thời gian… Nếu không như này đi, một lát nữa em sẽ vào ngủ với anh được không? Đã thật lâu rồi em không chơi với linh kiện cơ giáp, trước cho em đi làm việc này đã, dù sao em cũng rất muốn thi được vào trường quân đội.”

“… Một lát nữa thì cũng là vài tiếng.” Nghiêm Trạch Thừa than thở, nhưng thấy biểu tình cực kỳ kiên định của Từ Bảo Bảo, rốt cuộc vẫn vào phòng ngủ.

Sau khi Từ Bảo Bảo vào phòng, khóa trái cửa, trực tiếp vào không gian.

Cậu đến ngay chỗ đồ ăn mà lúc trước đã làm cho ba tiểu tinh linh, sau đó không có tí hình tượng nào bắt đầu ăn, sau khi thật vất vả át đi hương vị đồ ăn mà Tần Mai làm, cả người cậu mới đỡ hơn một chút.

Ba tiểu tinh linh bị hành vi cuồng dã của Từ Bảo Bảo làm hoảng sợ, Tiểu Lục không nhịn được hỏi: “Bảo Bảo, anh làm sao vậy?”

Từ Bảo Bảo: “… Mẹ anh đến đây nấu cơm cho anh.”

Ba tiểu tinh linh: “…”

Mặc dù ba đứa nó ở trong không gian nhưng một số lúc vẫn có thể biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, mà hương vị đồ ăn người thế giới này làm ra, ba tiểu tinh linh đều hơi không chịu nổi, cho nên nghe được Từ Bảo Bảo nói, nhất thời lộ ra biểu tình đồng tình.

Từ Bảo Bảo: “…”

Từ Bảo Bảo ăn vài miệng đồ ăn, đầu lưỡi được thỏa mãn, liền hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang chạy tới lắp ráp cơ giáp.

Lắp ráp cơ giáp cấp D thật sự quá khó khắn, may mà cậu còn có Tiểu Lam hỗ trợ, có cái gì không hiểu, chỉ cần hỏi là được, cho nên khi lắp ráp, so sánh với những cơ giáp chế tạo sư khác thì cực kỳ nhanh, hơn nữa ngón tay của cậu cũng cực kỳ linh hoạt, hiện tại rèn luyện càng trở nên thần tốc, lắp ráp cơ giáp coi như là một loại hưởng thụ.

Đương nhiên, nếu không có cái không gian này, không có Tiểu Lam, Từ Bảo Bảo dám khẳng định cậu lắp ráp cơ giáp nhất định sẽ cực kỳ khó khăn, đến lúc đó thậm chí đến cả trường quân đội cậu cũng không thể nào đỗ, càng đừng nói đến lắp ráp cơ giáp cấp D gì đó.

Cho nên mặc dù không biết sau khi cậu cố gắng lắp ráp cơ giáp rốt cuộc có lợi ích gì cho ba tiểu tinh linh, nhưng cậu vẫn cực kỳ nghiêm túc, mặc kệ xuất phát từ trách nhiệm đối với bản thân hay là cảm tạ đối với tiểu tinh linh.

Sau khi gien của Từ Bảo Bảo lên cấp E, tinh thần lực hiện giờ là cấp D, thời gian có thể kiên trì lắp ráp cơ giáp dài hơn trước rất nhiều, cho nên sau khi liên tục lắp ráp mười tám tiếng, cuối cùng Từ Bảo Bảo mới cảm thấy mệt mỏi. Cậu đút một cái linh kiện cuối cùng vào một cái lỗ nhỏ rồi mới đứng lên lười biếng duỗi thắt lưng. Nhìn thoáng qua thời gian, Từ Bảo Bảo hơi sửng sốt, nhanh chóng nói một tiếng với ba tiểu tinh linh, ra khỏi không gian.

Bây giờ đã hơn năm giờ sáng, bầu trời bên ngoài đã tờ mờ sáng, biểu thị một ngày mới cũng rất nhanh sắp bắt đầu.

Từ Bảo Bảo không nghĩ rằng thời gian lại trôi nhanh như vậy, cậu lắp ráp cơ giáp trong không gian, hoàn toàn không chú ý. Từ Bảo Bảo thu thập một chút linh kiện trong phòng, khiến chúng nó nhìn như là đã bị động tới, sau đó vội vàng mở cửa đi ra ngoài. Cậu đang chuẩn bị đánh răng rửa mặt nhanh một chút, vào nằm trong ổ chăn với Nghiêm Trạch Thừa, kết quả đi ngang qua phòng khách bật đèn lên, mới phát hiện có một người đang ngồi trên sofa!

Nghiêm Trạch Thừa ngồi trên sofa hai mắt đỏ bừng, biểu tình mang theo một cỗ ủ rũ, ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm bàn trà trước mặt, cũng không biết đang suy nghĩ gì, thấy Từ Bảo Bảo đi ra, lúc này mới hơi quay đầu, hoạt động một chút thân thể cứng ngắc, nói: “Em chuẩn bị xong rồi sao? Chúng ta đi ngủ đi.”

Nhìn Nghiêm Trạch Thừa vẫn luôn chờ cậu, môi Từ Bảo Bảo hơi run rẩy, nước mắt suýt nữa tràn mi chảy xuống.

Lớn như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên có người chờ Từ Bảo Bảo…

Từ Bảo Bảo im lặng trong chốc lát, lộ ra biểu tình khóc đến nơi: “Không phải đã bảo anh đi ngủ trước rồi sao?”

Nghiêm Trạch Thừa thì thầm: “Nhưng anh muốn ngủ cùng em.”

Bình Luận (0)
Comment