Nỗi Khổ Trong Lòng Từ Bảo Bảo

Chương 64

Ba ngày sau, Từ Bảo Bảo ở trong phòng bệnh, cảm giác chính mình sắp ngất đến nơi rồi.

Cậu đang mặt đối mặt nói chuyện với Tần Mai.

Vốn chuyện Nghiêm Trạch Thừa bị thương này Từ Bảo Bảo nghĩ không nên nói cho Tần Mai, cậu sợ Tần Mai sẽ lo lắng, nhưng Tần Mai vẫn biết được từ miệng một số người trong công ty.

Tần Mai nắm tay Từ Bảo Bảo, trong ánh mắt tràn đầy lo lắng, bà tận tình khuyên bảo nói: “Con cũng không nên thương tâm quá mức, nói chung cứ điên đảo ngày qua đêm như này cũng không tốt… Bác sĩ cũng đã nói, qua mấy ngày này, Nghiêm Trạch Thừa có khả năng sẽ tỉnh lại. Cho nên con hoàn toàn không cần phải lo lắng.”

Từ Bảo Bảo thở dài một hơi, không nói chuyện.

Cậu đương nhiên cũng biết chính mình không nên bỏ mặc bản thân như này, cậu hẳn nên tích cực hơn một chút, như vậy mới không gây thêm phiền toái sau khi Nghiêm Trạch Thừa tỉnh lại.

Nhưng…

Người yêu mãi vẫn nằm trên giường chưa tỉnh lại như này làm Từ Bảo Bảo như thế nào cũng không bình tĩnh được.

Vả lại, những gì bác sĩ kia nói, Từ Bảo Bảo càng không muốn nghe.

Lúc trước ông ta còn nói ngày mai hoặc ngày kia liền tỉnh, kết quả đến lúc đó vẫn chưa tỉnh lại, ông ta lại sửa miệng, thật sự là… làm người không biết nên đánh giá như thế nào mới tốt.

Tần Mai nhìn thoáng qua Nghiêm Trạch Thừa trên giường bệnh, tiếp tục khuyên nhủ: “Mẹ biết hiện tại trong lòng con cực kỳ khổ sở, nhưng nhìn cái dạng này của con, mẹ cũng rất khó chịu. Phấn chấn lên, có được không?”

Từ Bảo Bảo gật đầu: “Con sẽ.”

Tần Mai hừ một tiếng: “Mẹ mới không tin con.”

Từ Bảo Bảo:”…”

Tần Mai cực kỳ nghiêm túc tỏ vẻ, bà đã xin nghỉ phép ở công ty, một đoạn thời gian kế tiếp bà sẽ dọn toàn bộ công việc lắp ráp cơ giáp đến làm ở bệnh viện. Bà cũng sẽ chờ cùng Từ Bảo Bảo trong phòng bệnh cho đến lúc Nghiêm Trạch Thừa tỉnh lại.

Từ Bảo Bảo sau khi nghe bà nói, sửng sốt một chút, nhíu mày nói: “Mẹ, mẹ không cần phải làm vậy. Một mình con chờ trong phòng bệnh là được. Điều kiện ở đây không tốt…”

“Mẹ biết, nơi này chỉ có một cái giường, mẹ cũng không tranh với con, mẹ sẽ ngủ ở phòng bên cạnh. Nhưng con phải cam đoan, mỗi ngày đều phải đi ngủ trước 12 giờ. Mẹ sẽ quan sát con, nếu con không ngủ thì mẹ cũng sẽ không ngủ. Dù sao mẹ cũng đã già rồi, con trai thì coi như là đã gả ra ngoài, toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho vị hôn phu, căn bản không quan tâm đến chính mình. Không giống như mẹ, vạn nhất thật sự bởi vì thức đêm mà xảy ra chuyện gì cũng không có người nào đau lòng.”

Từ Bảo Bảo: “…Mẹ nói cái gì vậy, đương nhiên con sẽ đau lòng rồi.”

Tần Mai nhún vai.

Nhìn Tần Mai vẫn không nhượng bộ, Từ Bảo Bảo đành phải đáp ứng.

Cậu quay đầu lại nhìn Nghiêm Trạch Thừa vẫn đang nằm trên giường bệnh, trong lòng có chút khổ sở.

Ba ngày, Nghiêm Trạch Thừa vẫn chưa tỉnh lại.

Vốn bác sĩ đã nói với Từ Bảo Bảo, qua hai ngày nữa sẽ tỉnh lại, nhưng hai ngày đã trôi qua, Nghiêm Trạch Thừa bên này vẫn không hề có động tĩnh gì. Nghĩ đến mấy trường hợp mà người ngủ mãi không tỉnh lại, trở thành người thực vật các thể loại trên Trái Đất, trong lòng Từ Bảo Bảo cực kỳ nôn nóng cùng lo lắng.

Lúc trước khi hai người ở bên nhau còn không cảm thấy được, nhưng bây giờ đã ba ngày rồi cậu không được nghe Nghiêm Trạch Thừa nói chuyện.

Nói như vậy đúng là rất nhớ tiểu hồng nhãn…

Từ Bảo Bảo đang cảm thán, đột nhiên nghe được tiếng cửa phía sau, cậu quay đầu thì nhìn thấy một y tá dẫn một người đàn ông tiến vào. Người đàn ông kia mặc quân trang, sau khi được y tá dẫn vào phòng, khuôn mặt ôn hòa liền nhìn Từ Bảo Bảo, anh ta thở dài một hơi, cắm đóa hoa mình mang tới vào bình hoa trong phòng, sau đó nói với Từ Bảo Bảo: “Xin chào.”

Từ Bảo Bảo lập tức đứng lên: “Anh Bạch.”

“Cậu không cần phải xa lạ với tôi như vậy, cứ gọi tên của tôi là được.” Bạch Dương Duệ nói xong, mỉm cười với Từ Bảo Bảo, sau đó nói: “Hôm nay tôi bớt thời gian tới đây, chủ yếu là có một việc… Ngoài việc đến xem tình trạng của Nghiêm thiếu tướng, còn một việc nữa là chính tôi cũng bị thương. Theo ước định của chúng ta lúc trước, tôi có thể đến tìm cậu, đúng không?”

Từ Bảo Bảo: “…”

Nói thật, hiện tại Từ Bảo Bảo cực kỳ không có tâm tình trị liệu cho người khác, nhất là lại trước mặt Nghiêm Trạch Thừa – mà hiện tại Nghiêm Trạch Thừa còn đang trong trạng thái hôn mê, cho nên Từ Bảo Bảo hơi muốn từ chối.

Vả lại, thoạt nhìn Bạch Dương Duệ bây giờ cũng chẳng có chút bộ dáng nào của người bị bệnh.

Anh ta vẫn sinh long hoạt hổ như vậy.

Từ Bảo Bảo nhún vai: “Có chuyện gì không bằng chờ người yêu tôi tỉnh lại rồi nói sau. Tôi thấy trạng thái hiện tại của anh vẫn rất tốt, rất có sức sống, hẳn là không cần tôi giúp.”

“Sao cậu có thể nói như vậy?” Trên mặt Bạch Dương Duệ có một tia bi thương, anh ta nhẹ nhàng thở dài, “Tôi tới tìm cậu cũng chỉ là do bất đắc dĩ…”

Từ Bảo Bảo hoài nghi nhìn anh ta.

Bạch Dương Duệ giải thích nói: “Lúc trước khi tôi đang thi hành một nhiệm vụ, gặp phải công kích của ma thú, mà vết thương lần này cực kỳ giống với vết thương lúc trước của Nghiêm thiếu tướng. Nếu không phải sợ chính mình cũng tâm thần phân liệt hiện ra hai nhân cách, tôi chắc chắn sẽ không tới tìm cậu.” Nói tới đây, lời nói của Bạch Dương Duệ lại chuyển, “Tình huống hiện tại của Nghiêm thiếu tướng như thế nào? Cậu ta sắp tỉnh chưa?”

Từ Bảo Bảo: “Không biết.”

“Chuyện này, chỉ có thể nhìn ý của trời. Cậu cũng không nên thương tâm quá mức.” Bạch Dương Duệ nói xong, đi tới bên cạnh Từ Bảo Bảo, một bàn tay khoác lên vai Từ Bảo Bảo, anh ta im lặng ngồi xuống, cái gì cũng không nói, chỉ là ánh mắt nhìn chằm chằm vào Nghiêm Trạch Thừa.

Từ Bảo Bảo biết chỉ cần hai người chạm vào nhau cũng tính là trị liệu, cho nên cũng không cự tuyệt, chỉ yên lặng cho Bạch Dương Duệ khoác vai. Dù sao như này so với việc bọn họ nắm tay còn đỡ hơn nhiều. Một lát sau, Bạch Dương Duệ lộ ra một nụ cười thản nhiên: “Nếu Nghiêm thiếu tướng cứ không tỉnh lại như vậy, cũng hy vọng cậu… có thể nghĩ thoáng một chút.”

Từ Bảo Bảo: “…Anh im đi.”

Bạch Dương Duệ nhún vai: “Không phải tôi đang rủa cậu ta, chỉ nói trong trường hợp đó. Đương nhiên, trong lòng tôi vẫn hy vọng Nghiêm thiếu tướng có thể tỉnh lại, nói chung… chúng tôi cũng coi như là bạn bè.”

Hai người sau đó cũng không nói thêm câu nào nữa.

Buổi tối, Tần Mai từ phòng bên cạnh đi qua. Kỳ thật bà tới bệnh viện đơn giản chính là để giám sát Từ Bảo Bảo, không cho Từ Bảo Bảo tiếp tục thức đêm, làm hại đến thân thể chính mình. Hơn nữa gần đây sự tình của công ty tương đối bận rộn, bà luôn ở phòng bên cạnh lắp ráp cơ giáp, cho nên vào ban ngày thường không thấy người, chỉ ngẫu nhiên đi qua một chuyến, buổi tối thì luôn ở bên cạnh.

Lúc qua thấy Bạch Dương Duệ ở trong phòng bệnh, Tần Mai hơi sửng sốt, nhưng khi nhìn thấy cánh tay Bạch Dương Duệ khoác trên vai Từ Bảo Bảo thì bà rất nhanh hiểu được. Vẻ mặt của bà hơi mất tự nhiên, chào Bạch Dương Duệ một tiếng.

Bạch Dương Duệ ngược lại rất ôn hòa: “Chào cô.”

Tần Mai thản nhiên lên tiếng, nhìn về phía Từ Bảo Bảo.

Từ Bảo Bảo lập tức nói: “Bây giờ vẫn chưa đến giờ, con chờ thêm một lúc nữa rồi sẽ đi ngủ.”

Bạch Dương Duệ chớp mắt, tiện thể nói: “Bảo Bảo, tôi có thể ở lại không? Vết thương của tôi tương đối nặng.”

Có mà mơ.

Từ Bảo Bảo ném một ánh mắt xem thường, lúc đang muốn nói, đột nhiên nghe được một giọng nói suy yếu nói: “Nằm mơ.”

Cậu mở to hai mắt, đứng bật dậy từ trên ghế!

Chỉ thấy Nghiêm Trạch Thừa không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, lúc này đang trợn tròn mắt nhìn bọn họ, cặp mắt màu xám kia lúc nhìn đến Bạch Dương Duệ mang theo một tia khinh thường, đồng thời còn hừ một tiếng thật mạnh.

Bạch Dương Duệ nhún vai: “Vậy được rồi, nếu Nghiêm thiếu tướng không đồng ý, tôi cũng không ở đây làm chướng ngại vật nữa. Huống hồ tôi cảm thấy hiện tại hai người hẳn là cũng tương đối cần thế giới riêng.” Nói xong câu đó, Bạch Dương Duệ trực tiếp đi ra ngoài phòng.

Đồng thời, anh ta còn kéo theo Tần Mai còn chưa kịp phản ứng.

Từ Bảo Bảo dùng ánh mắt ôn hòa chăm chú nhìn Nghiêm Trạch Thừa của cậu, hét to một tiếng liền nhào tới! Nhưng mà vì không muốn đụng đến vết thương trên người Nghiêm Trạch Thừa, Từ Bảo Bảo cũng không dùng lực thật sự.

Cậu hưng phấn nhìn Nghiêm Trạch Thừa, oán giận nói: “Sao bây giờ anh mới tỉnh lại? Em còn nghĩ anh đã trở thành người thực vật thật rồi.”

Khóe miệng Nghiêm Trạch Thừa mang theo tươi cười, đột nhiên anh nói thật nghiêm túc: “Em mong chờ cậu ta, hay mong chờ tôi?”

Từ Bảo Bảo: “…”

Khóe miệng Từ Bảo Bảo hơi trừu, tức giận nói: “Dưới loại tình huống này mà anh còn có sức ghen à?”

Nghiêm Trạch Thừa nghe cậu nói vậy, cũng không tức giận, chỉ cẩn thận dịch cơ thể một chút, hôn một cái lên mặt Từ Bảo Bảo. Anh thấy quầng thâm dưới mắt Từ Bảo Bảo, thoáng có chút đau lòng: “Mấy ngày này có phải em không ngủ ngon không?”

Từ Bảo Bảo không nói gì.

Đôi khi, trầm mặc chính là đáp án.

Nhưng mà Từ Bảo Bảo cũng không muốn làm cho Nghiêm Trạch Thừa lo lắng cho cậu, cho nên cậu trực tiếp chuyển đề tài: “Vết thương trên người anh rốt cuộc là ai làm? Sao có thể nghiêm trọng như vậy? Rõ ràng anh là gien cấp SS…”

Cảm nhận được ánh mắt lo lắng của Từ Bảo Bảo, Nghiêm Trạch Thừa thở dài một hơi: “Là ma thú.”

Từ Bảo Bảo sửng sốt.

Nghiêm Trạch Thừa nói: “Tôi vốn ra ra khỏi nhà là muốn giúp em giải quyết chuyện bác của em, nhưng đột nhiên nhận được mệnh lệnh của quân bộ, cần phải đi một hành tinh nhỏ trong phụ cận tiêu diệt ma thú. Nhưng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, ma thú kia như biết được vị trí của tôi, mặc kệ tôi trốn ở đâu đều có thể phát hiện chính xác… Cuối cùng bởi vì số lượng ma thú thật sự quá nhiều, tôi mới có thể bị thương.”

Từ Bảo Bảo mím môi, không nói lời nào.

Nghiêm Trạch Thừa thở dài: “Bây giờ em giúp tôi liên lạc với Cao Nhạc, tôi nghi rằng trong quân bộ có gián điệp.”

Ngay lúc nghe được từ gián điệp, đầu óc Từ Bảo Bảo bắt đầu xoay mòng mòng.

Đại khái là do thời gian cậu nghỉ ngơi thật sự quá ngắn, hơn nữa còn cực kỳ không đều đặn.

Phản ứng đầu tiên của cậu chính là, ma thú cũng không phải người, hơn nữa cũng không nói được, vậy tại sao lại có người đứng về cùng phe với chúng nó? Sau đó đột nhiên nghĩ đến, thật ra… gián điệp cũng có rất nhiều nghĩa, ví dụ như, có một nhóm người không phục quân bộ nên muốn phản bội, cho nên đã nghĩ đến việc giết chết một số người trẻ tuổi có tiền đồ trong quân bộ.

Từ Bảo Bảo liên lạc với Cao Nhạc.

Trong thời gian mấy ngày này, Cao Nhạc tuy rằng ngẫu nhiên cũng tới, thế nhưng bởi vì cậu ta cũng cực kỳ bận rộn, số lần tới cũng không phải rất nhiều. Hiện tại nghe được tin Nghiêm Trạch Thừa đã tỉnh lại, cậu ta nhanh chóng bỏ công việc, khởi động xe bay bay tới đây.

Cậu ta vừa tới đến trước phòng bệnh, liền than thở khóc lóc: “Thiếu tướng, cuối cùng ngài cũng tỉnh lại rồi! Mấy ngày này tôi trà không nhớ cơm không nghĩ…”

Từ Bảo Bảo: “…” Cái quỷ gì!

Bình Luận (0)
Comment