Từ Bảo Bảo tuy rằng không biết mấy học sinh kia định làm gì, nhưng cậu có thể cảm thấy rõ ràng chuyện kia cũng chẳng phải cái gì tốt.
Học sinh có thể vào học ở trường học này, tuy rằng cũng có một số ít người điều kiện gia đình không tốt lắm, nhưng phần lớn đều là quý tộc hoặc là trong nhà có người nhậm chức trong Quân bộ. Bọn họ từ nhỏ chính là hỗn thế ma vương, chuyện gì cũng đã làm qua, tự nhiên sẽ không để ý một Bạch Kính Đình nho nhỏ.
Mặc dù người yêu Bạch Kính Đình là một trung tướng, hơn nữa còn là Tông Ý cực kỳ nghiêm khắc trong lời đồn, nhưng cậu ta rốt cuộc cũng chỉ là dòng nhánh của Bạch gia, mà dòng nhánh liền có nghĩa là không bằng dòng chính.
Từ Bảo Bảo lại một lần nữa nhìn hai mắt Bạch Kính Đình, phát hiện trạng thái của cậu ta cũng không tốt lắm, cả người thoạt nhìn suy sút rất nhiều so với lần đầu tiên thấy cậu ta.
Sau khi học thêm một tiết nữa, lúc tan học, Từ Bảo Bảo do dự một chút rồi đi tìm Bạch Kính Đình.
Lúc Bạch Kính Đình nhìn thấy cậu cũng cảm thấy cực kỳ bất ngờ.
“Tôi đã nghĩ rằng cậu sẽ vào lớp một…” Cậu ta nói, tạm dừng một chút.
Từ Bảo Bảo nhún vai: “Tôi cảm thấy lớp này cũng được, tuy rằng bạn cùng lớp thoạt nhìn chả thân thiện chút nào, nhưng mà tôi vẫn có thể chấp nhận. Dù sao cũng chỉ là học tập, cũng không cần có quan hệ tốt với bạn cùng lớp.” Nói xong câu đó, Từ Bảo Bảo nói, “Buổi chiều tiết một còn có lớp, cậu có muốn cùng nhau ăn trưa không?”
Bạch Kính Đình gật đầu, Từ Bảo Bảo liền kéo Bạch Kính Đình cùng đi mua cơm ăn.
Mà sau lưng bọn học, vừa nhìn thấy Từ Bảo Bảo chỉ nói mấy câu đã kết bạn với Bạch Kính Đình cho tới bây giờ chưa từng gặp, vài người không nhịn được lộ ra vẻ khinh thường trên mặt.
“Cũng không nhìn thân phận của bản thân… lại còn kết thân với một đứa ngốc bị chúng ta trào phúng mà cũng không dám hé miệng.”
“Nhưng mà tớ nghe nói Từ Bảo Bảo kia chính là người gien xứng đôi của Nghiêm Trạch Thừa.”
“Ui xời, may mắn mà thôi.”
“Cậu ta vẫn là dòng chính Từ gia…”
“Nhưng Từ gia có thừa nhận cậu ta sao? Tớ biết một người dòng chính Từ gia, hiện tại cũng là học sinh như chúng ta, lúc tớ hỏi về Từ Bảo Bảo, cậu ta căn bản cũng không biết đến có người như vậy…”
“Thật sao? Ha ha ha.”
Thân là người gien xứng đôi của Nghiêm Trạch Thừa, người giám hộ của cậu cũng đã từ Tần Mai biến thành Nghiêm Trạch Thừa. Cho nên mỗi tháng, Nghiêm Trạch Thừa đều sẽ đưa một khoản tiền cho Từ Bảo Bảo, bao gồm tiền đồ ăn cùng với tiền sinh hoạt hằng ngày của Từ Bảo Bảo. Nhưng mà Tần Mai cảm thấy bà thân là mẹ của Từ Bảo Bảo, tự nhiên muốn phụ trách sinh hoạt của con trai, cho nên bà và Từ Kiến Hoa cũng sẽ cho cậu một khoản tiền, hơn nữa Từ Bảo Bảo trừ tiền bình thường mua sách hoặc một ít nguyên liệu nấu ăn, căn bản không tiêu tiền, chuyện này dẫn đến tiền trong túi Từ Bảo Bảo vẫn rất nhiều.
Cậu rất xa xỉ đến cái nhà hàng trước kia đã đến.
Hơn nữa còn tính toán thường xuyên đến.
Tuy rằng đồ ăn ở nhà hàng này không ngon bằng đồ ăn cậu nấu trong không gian, nhưng cũng có một chút đồ ăn mà hiện tại Từ Bảo Bảo có thể chấp nhận, nói chung thì so với hương vị chẳng có gì đặc biệt của dịch dinh dưỡng vẫn tốt hơn.
Dọc theo đường đi Bạch Kính Đình đều tương đối trầm mặc, chờ rời xa lớp học, mới cau mày nói: “Những học sinh cùng lớp kia có rất nhiều người chẳng tốt lành gì, bình thường đều bị người trong nhà chiều đến hư… Cậu tốt nhất không cần thân cận với bọn họ.”
Từ Bảo Bảo gật đầu.
Cậu nghĩ nghĩ, nói: “Trước đó tôi thấy bọn họ chào hỏi cậu, sao cậu không phản ứng bọn họ? Sau lại thấy ánh mắt bọn họ nhìn cậu không quá thích hợp, trong đoạn thời gian này cậu cũng nên cẩn thận một chút.”
Bạch Kính Đình đáp ứng một tiếng.
Cậu ta cười cười: “Gần đây tôi bị Tông Ý trông coi cực kỳ nghiêm ngặt, mỗi lần tan học anh ta đều sẽ tự mình đến đây đón tôi. Những học sinh kia cho dù muốn tìm cơ hội cho tôi một bài học chỉ sợ cũng chẳng tìm được khe hở nào.”
Từ Bảo Bảo chớp mắt: “Cậu và Tông Ý…”
Sắc mặt Bạch Kính Đình không tốt lắm, nhưng mà nghĩ đến có một người có thể kể hết chuyện cũng không tồi, liền tính nói một ít cho Từ Bảo Bảo. Cậu ta nhìn thoáng qua Từ Bảo Bảo, thở dài một hơi.
Sau khi hai người đến nhà ăn, tìm một chỗ xung quanh không có ai ngồi xuống, sau đó, Bạch Kính Đình mới nói: “Lúc trước, thật ra tôi cũng không muốn gả cho Tông Ý… Lúc trước khi có kết quả người gien xứng đôi, trừ Tông Ý, tôi còn có một người gien xứng đôi khác, mà người kia cũng là người yêu lúc trước của tôi, quan hệ của chúng tôi cực kỳ tốt…”
Nói tới đoạn này, Bạch Kính Đình lộ ra một nụ cười ấm áp nhưng mà rất nhanh nụ cười kia đã giảm đi rất nhiều.
Mà sau khi nghe Bạch Kính Đình nói xong một đoạn như vậy, trong đầu Từ Bảo Bảo cơ hồ có thể đoán được đã xảy ra chuyện gì sau đó, cậu yên lặng đảm đương vai trò của người nghe.
Bạch Kính Đình nói: “Tôi vốn tính ở bên người yêu, lúc đầu trong nhà cũng rất đồng ý. Chẳng qua… lúc ấy tôi là người gien xứng đôi duy nhất của Tông Ý.”
Từ Bảo Bảo hơi sửng sốt: “Tuổi của anh ta đã lớn như vậy mà chỉ có cậu là người gien xứng đôi duy nhất sao?”
“Không, không phải như vậy.”
“Vậy…”
“Trước tôi, anh ta còn có mấy người gien xứng đôi khác, thân phận đều giống tôi, dòng nhánh của gia tộc, không tính là quan trọng lắm. Mà những người đó… bởi vì anh ta thô bạo, đều bị anh ta giết chết. Cậu cũng biết, quốc gia này cực kỳ độc tài, chỉ cần cậu có năng lực là có thể đứng ở chỗ cao nhất nhìn xuống những người khác. Cho nên mặc dù Tông Ý làm ra chuyện như vậy, chỉ cần anh ta còn có tác dụng đối với quốc gia, đế quốc sẽ không làm gì anh ta, cho nên thậm chí một cái xử phạt cũng không có. Cũng chỉ nói là mấy người đó chết vì bị bệnh với bên ngoài.” Nói tới đây, Bạch Kính Đình thở dài một tiếng, “Lúc ấy, tôi muốn ở bên người yêu nhưng mà bởi vì anh ta đã giết người gien xứng đôi với anh ta lúc trước, đã thật lâu rồi không có người gien xứng đôi; mà thật đúng lúc, tôi xuất hiện.”
Từ Bảo Bảo: “…”
“Tông Ý thật ra chính là con quỷ, tính tình anh ta lúc tốt lúc xấu. Một giây trước anh ta có thể mỉm cười với cậu, giây tiếp theo có thể một chân đá văng cậu. Khi tôi sống cùng với anh ta…” Nói tới đây, Bạch Kính Đình tạm dừng một chút, cậu ta ngẩng đầu, khóe miệng gợi lên một nụ cười điềm đạm, “Nhưng mà, tôi cũng nên cảm ơn anh ta.”
“’Vì sao?” Từ Bảo Bảo hơi ngạc nhiên.
Từ những lời Bạch Kính Đình nói, Bạch Kính Đình theo góc nào cũng nên thống hận Tông Ý. Dù sao thì từ đầu Bạch Kính Đình đã có người yêu, nếu Tông Ý muốn có Bạch Kính Đình, chắc chắn sẽ bắt hai người tách ra, vậy tại sao đến cuối cùng cậu ta còn nói chính mình phải cảm ơn Tông Ý?
Bạch Kính Đình nhìn nghi hoặc trong ánh mắt của Từ Bảo Bảo, mỉm cười: “Chắc cậu không đoán được… Người yêu kia của tôi, thật ra trong lúc tôi không biết, đã ngoại tình.”
Từ Bảo Bảo: “…”
Bạch Kính Đình mờ mịt nói: “Trước đó tôi cũng không phát hiện chuyện này, vẫn là lúc Tông Ý theo đuổi tôi nói cho tôi biết. Lúc đầu tôi còn không tin, còn tưởng rằng đó là âm mưu của anh ta, thẳng đến lúc tới bệnh viện cùng Tông Ý, đúng lúc gặp được người yêu của tôi ôm một người phụ nữ vào bệnh viện, khuyên người phụ nữ kia phá thai. Mà người phụ nữa kia… đã ở bên người yêu của tôi từ lúc mà người gien xứng đôi trước đó của Tông Ý còn chưa chết. Cho nên người này chắc chắn không phải do Tông Ý an bài.”
Từ Bảo Bảo hết sức kinh ngạc.
Bạch Kính Đình cười nói: “Cho nên thật ra từ một góc độ nào đó, tôi còn phải cảm ơn anh ta, nếu không tôi sẽ ở bên người yêu trước kia của tôi. Chờ đến lúc phát hiện anh ta ngoại tình… cũng chẳng làm được gì. Huống hồ, sau khi ở bên Tông Ý, cuộc sống của tôi cũng coi như tốt.”
“Ừ…” Từ Bảo Bảo có chút cạn lời.
“Hiện tại nói ra chuyện này, tâm tình tôi cũng tốt hơn một chút.” Nói xong, Bạch Kính Đình lộ ra một nụ cười, “Vốn tôi cùng Tông Ý không có tình cảm gì, tôi xem trọng thân phận của anh ta, mà anh ta lại nhìn trúng cơ thể của tôi, thế nhưng gần đây… Gần đây cũng không biết anh ta bị làm sao, nói chung lòng chiếm hữu đối với tôi cực kỳ mãnh liệt, tôi cảm giác hơi lực bất tòng tâm. Cậu xem, hôm nay tôi đến muộn thật ra là vì… sáng sớm, anh ta đã lôi kéo tôi không tha.”
Nói đến phần này, Từ Bảo Bảo cũng biết Bạch Kính Đình có ý tứ gì, mặt cậu hơi hơi đỏ lên, hơi ngại ngùng cười cười.
Bạch Kính Đình càng thẳng thắn hơn: “Chúng ta đều là những người có người gien xứng đôi, cậu cũng có thể biết loại chuyện này… Thật ra, tôi rất hâm mộ cậu, dù sao cậu có một người gien xứng đôi yêu cậu. Như vậy căn bản không cần phải trải qua thống khổ mà một số người phải trải qua. Đúng rồi, cậu cùng Nghiêm thiếu tướng kia của cậu…” Nói xong, cậu ta giương mắt, trong con mắt vẫn là bộ dáng lạnh lùng kia, nhưng lời nói từ miệng lại không thích hợp với ánh mắt đó, “Các cậu một tuần làm mấy lần?”
Từ Bảo Bảo: “… Khụ, chúng tôi còn chưa làm loại chuyện này.”
Bạch Kính Đình nghe xong, hơi sửng sốt, hiển nhiên không quá tin lời cậu.
Khóe miệng Từ Bảo Bảo run rẩy.
Nói thật thì Từ Bảo Bảo cũng không muốn nói về chuyện này với một người cậu mới quen được không lâu, mặc dù cậu rất có duyên với Bạch Kính Đình. Về phần Bạch Kính Đình nguyện ý chia sẻ cho cậu nhiều chuyện riêng bí mật như vậy, phỏng chừng cũng là do giống như cậu, cảm thấy đối phương thật đáng tin cậy đi.
Nhưng đề tài mà hai người bọn họ đang bàn luận thì…
Bạch Kính Đình: “… Ừm, Nghiêm thiếu tướng kia chắc là thật sự rất thích cậu, nếu không thì cũng không thể nào kiên nhẫn đến bây giờ. Hai người các cậu ở bên nhau ít thì cũng phải một năm rồi đi?” Nói tới đây, Bạch Kính Đình lộ ra biểu tình hâm mộ: “Nếu Tông Ý cũng như Nghiêm thiếu tướng như vậy thì tốt rồi.” Nói xong, cậu ta còn theo bản năng xoa xoa eo chính mình.
Từ Bảo Bảo: “…”
Hai người nói chuyện cũng làm cho Từ Bảo Bảo hơi chần chừ.
Lúc cậu còn ở trên Trái Đất, căn bản không cùng ai nói chuyện yêu đương nhưng thấy biểu tình hiện tại của Bạch Kính Đình, tựa hồ trong thời gian một năm, thân là người yêu, lại cho tới bây giờ đều chưa làm loại chuyện kia có vẻ rất kỳ lạ?
Từ Bảo Bảo không nhịn được hỏi vấn đề của chính mình.
Biểu tình Bạch Kính Đình lãnh đạm, khóe miệng lại không nhịn được hơi hơi cong lên, đặt trên khuôn mặt cậu kia của cậu ta càng xinh đẹp hơn, cậu ta nói: “Đương nhiên là cực kỳ kỳ lạ rồi. Thật ra có một số chuyện người quân bộ không nói cho người thường… Đó chính là, nếu hai người gien xứng đôi làm loại chuyện này, thật ra cũng có thể phát triển tinh thần lực của cả hai bên.”
Từ Bảo Bảo: “…”
Bạch Kính Đình: “Đương nhiên còn có một số lợi ích khác, ví dụ như có thể thanh trừ tạp chất linh tinh trong cơ thể…” Nói xong, Bạch Kính Đình nhún vai, “Tôi nghe nói Nghiêm thiếu tướng bị thương… À, là Tông Ý nói cho tôi biết, cho nên cậu có thể thử một chút, như vậy cũng có lợi cho bệnh tình của anh ta, tối thiểu anh ta có thể khỏe lại nhanh hơn. Dù sao hai người sớm muộn gì cũng kết hôn.”
Cả người Từ Bảo Bảo giống như được khai thông vậy.
Mà nhìn biểu tình của Từ Bảo Bảo, khóe miệng Bạch Kính Đình hơi cong lên.
Vốn chuyện của cậu ta và Tông Ý quả thật không nên nói cho Từ Bảo Bảo mới quen biết không bao lâu. Nhưng trong tiềm thức, Bạch Kính Đình cảm thấy Từ Bảo Bảo là một người có thể tin tưởng. Mà sau khi nói chuyện với Từ Bảo Bảo, tâm tình của cậu ta cũng trở nên tốt hơn. Vừa nghĩ đến Tông Ý suốt ngày xằng bậy kia, cậu ta liền không nhịn được cảm thấy hơi bất đắc dĩ.
Tuy rằng không biết có thể sống bao lâu dưới sự che chở của Tông Ý, thế nhưng cuộc sống hiện tại quả thật so với cuộc sống lúc trước dễ chịu hơn nhiều…
Hai người cơm nước xong liền quay trở về lên lớp.
Buổi chiều Từ Bảo Bảo ở trong lớp nói chung cảm thấy hơi mất hồn mất vía. Sau khi cậu trở về nhà, lúc nhìn thấy Nghiêm Trạch Thừa, nhất thời bắt đầu cảm thấy hơi không được tự nhiên…