Nỗi Khổ Trong Lòng Từ Bảo Bảo

Chương 79

Mặc dù hơi không đành lòng nhìn thẳng, nhưng Từ Bảo Bảo vẫn thỏa mãn nguyện vọng này của Đường Cát.

Hai người cùng nhau ra khỏi trường, Từ Bảo Bảo lên xe của Đường gia.

Trong xe ngoại trừ Đường Cát còn có một tài xế. Tại cái thời kỳ mà phần lớn tài xế đều là người máy, thuê một người chuyên môn lái xe bay vẫn là chuyện rất hiếm, nhóm người bình thường coi loại hành vi này là khoe của.

Từ Bảo Bảo chạm mắt với tài xế kia.

Tài xế nở một nụ cười ôn hòa.

Tuy rằng không biết rốt cuộc Đường gia là tình huống gì, thế nhưng khi thấy được quy mô của nhà người ta, Từ Bảo Bảo liền lập tức xác định đây là nhà có tiền…

Đường Cát dẫn theo Từ Bảo Bảo, một đường trực tiếp đi vào đống biệt thự này.

Cái biệt thự này lớn hơn nhà của Nghiêm Trạch Thừa gấp mấy lần, hơn nữa đồ vật trang trí gì đó cũng cực kỳ có trình độ. Từ Bảo Bảo không nhịn được nhìn nhiều vài lần, chỉ thấy Đường Cát ưỡn ngực kiêu ngạo nói: “Đây đều là mẹ tôi thiết kế.”

Trong đầu Từ Bảo Bảo, Tiểu Lam nghe được lời Đường Cát nói, lập tức không mấy vui vẻ nói: “Chủ nhân trước đúng là rất thích thiết kế này nọ, hồi trước khi em dạy chủ nhân trước lắp ráp cơ giáp, lực chú ý của người kia lại đặt trên vẻ ngoài của cơ giáp. Mục tiêu suốt đời của anh ấy chính là khiến cơ giáp nhìn xa hoa lộng lẫy.”

Từ Bảo Bảo: “…”

Dọc theo đường đi Đường Cát đều giới thiệu bình hoa này là tự tay mẹ cậu ta làm, cái thảm kia là tự tay mẹ cậu ta dệt, nhiều đến nỗi Từ Bảo Bảo nghe thôi cũng thấy tự xấu hổ.

Toàn năng, nói chính là mẹ của Đường Cát…

Dọc theo đường đi, Từ Bảo Bảo tưởng tượng rất nhiều về vị chủ nhân trước của không gian này, cùng với diện mạo của mẹ Đường Cát, thế nhưng sau khi nhìn thấy, Từ Bảo Bảo vẫn không nhịn được bị kinh diễm một phen.

Tuy rằng bề ngoài của Đường Cát rất xinh đẹp, thế nhưng hiển nhiên không được di truyền toàn bộ diện mạo của mẹ cậu ta.

Lại nói đến Bạch Kính Đình, trong mắt Từ Bảo Bảo, Bạch Kính Đình quả thật chính là người đẹp nhất trên thế giới này, thế nhưng mẹ của Đường Cát còn đẹp hơn gấp đôi Bạch Kính Đình!

Đó là một người đàn ông thoạt nhìn cực kỳ ôn hòa, tóc của người nọ cũng là màu vàng, cực kỳ dài, thoạt nhìn có vẻ đã dài đến tận đùi, lúc này còn tùy ý rối tung. Mà dùng vốn từ thiếu thốn của Từ Bảo Bảo thì căn bản không đủ để hình dung vẻ đẹp của người đàn ông này…

Từ Bảo Bảo quả thật cho rằng mình đã gặp được thiên thần…

Loại thiên thần sống mà không có cánh.

Mà sau khi nhìn thấy người đàn ông, ba cái tiểu tinh linh trong đầu Từ Bảo Bảo liền kêu lớn a a a a a, chẳng qua bởi vì điều kiện hạn chế, người đàn ông cũng không thể nào nghe được chúng nó nói, cho nên chỉ có một mình Từ Bảo Bảo nghe thấy.

Từ Bảo Bảo…

Từ Bảo Bảo yên lặng bịt kín lỗ tai của mình.

Thấy một màn như vậy, Đường Cát cũng sửng sốt một chút, nhưng mà xét thấy bây giờ hạng người gì cũng có, cho nên dù có cảm thấy hơi kỳ lạ, người đàn ông kia cũng không hỏi gì, chỉ nói: “Xin chào, bác nghe Cát Cát nói rằng cháu biết bác?”

Bên cạnh, Đường Cát nói xen vào: “Mẹ, con đã nói là đừng gọi tên này trước mặt người ngoài mà…”

Mẹ của Đường Cát cười cười, cũng không phản ứng con trai mình, chỉ nói: “Xin chào, bác tên là Phù Dao.”

“Cháu… cháu biết.” Từ Bảo Bảo nói xong câu đó, liền nhìn về phía Đường Cát, sau đó hỏi, “Có thể bảo con bác đi ra ngoài một lát được không?”

Đường Cát sửng sốt, nhíu mày một chút, hơi khó chịu hỏi: “Cậu muốn ở một mình với mẹ tôi nói cái gì?”

Phù Dao vẫy tay, nói: “Cát Cát, con ra ngoài đi.”

“…Con đã nói …Thôi thôi.” Đường Cát nói, mặt đầy khó chịu đi ra ngoài.

Sau khi Đường Cát ra ngoài, ba tiểu tinh linh trong đầu Từ Bảo Bảo liên tiếp nói: “Bọn em muốn ra ngoài – a a a, muốn gặp chủ nhân trước!”

Giọng của chúng nó cực kỳ hưng phấn, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp với bình thường khi thấy Từ Bảo Bảo. Từ Bảo Bảo mặc dù hơi khó chịu nhưng nghĩ đến sự chênh lệch về phương diện nhan sắc của hai người, liền yên lặng chịu đựng.

Phù Dao cười hỏi: “Cháu có gì muốn nói với bác sao?”

Vừa dứt lời, một tia sáng chợt lóe lên, ba tiểu tinh linh xuất hiện ở trong phòng!

Chúng nó lạch bà lạch bạch mấy cái chân nhỏ, chạy đến bên người Phù Dao. Chỉ tiếc bởi vì quá nhỏ, chạy thật sự quá chậm, dứt khoát lấy ra hai con bướm Từ Bảo Bảo bắt vào không gian lúc trước, ngồi trên người chúng nó bay về hướng Phù Dao.

Nhìn hành vi như mấy đứa dở hơi này của ba tiểu tinh linh, Từ Bảo Bảo đứng cũng cảm thấy mệt mỏi, cậu cực kỳ dứt khoát ngồi xuống cái ghế bên cạnh.

Phù Dao sửng sốt một lúc lâu, giọng nói run rẩy nói: “Là… Là các em sao… Anh còn tưởng rằng, cả đời này sẽ không được gặp lại các em…” Nói xong, Phù Dao liền vươn tay, mấy con bướm to kia cực kỳ nhu thuận dừng trên tay, càng khiến cho cả người Phù Dao tăng thêm một cấp bậc nữa.

Từ Bảo Bảo nhìn thôi cũng cảm thấy hơi đói bụng.

Phù Dao hiển nhiên cho rằng sau khi mất đi không gian chắc chắn sẽ không gặp được tiểu tinh linh nữa, bây giờ lại đột nhiên nhìn thấy chúng nó, nháy mắt có chút kinh hỉ.

Dựa theo lời của tiểu tinh linh, chúng nó đã rất lâu rồi không gặp Phù Dao.

Năm tháng để lại dấu vết trên khuôn mặt của Phù Dao, nhưng lại không cướp đi vẻ đẹp của người nọ, cho dù già đi nhưng Phù Dao vẫn mỹ lệ như cũ. Haiz. Từ Bảo Bảo nâng cằm thở dài một cái, nghĩ thầm rằng người xinh đẹp như vậy rõ ràng có thể dựa vào khuôn mặt làm gì cũng được. Kết quả còn có được cái máy gian lận là không gian này, tuy rằng dựa theo lời của tiểu tinh linh, người kia cũng không phải rất cố gắng nhưng lúc trước cũng làm nên một phen sự nghiệp.

Nhưng mà Từ Bảo Bảo lại không mảy may sinh ra một tia ghen tị nào.

Từ Bảo bảo vô cùng thích người xinh đẹp như này, đương nhiên sẽ không sinh ra bất cứ tâm lý ghen tị nào, chỉ biết cảm thấy, a, đây chính là nữ/nam thần của tôichính là lợi hại như vậy! Mà đối với người bề ngoài khó coi… Khụ, người ta cũng đã khó coi, đáng thương như vậy, có cái gì mà ghen tị chứ, vẫn đối xử với người ta tốt một chút đi…

Sau khi Phù Dao nhìn thấy ba tiểu tinh linhliền kinh ngạc không nói nên lời, trong cặp mắt hoa đào kia chậm rãi tích tụ đầy nước mắt. Người nọ hơi hơi v.uốt ve đầu tiểu tinh linh một chút, mấy tiểu tinh linh nhất thời liền vui vẻ đến mức không nói nên lời. Từ Bảo Bảo nhìn một lúc, cảm thấy chính mình tốt nhất không nên xen vào, dứt khoát cho bọn họ không gian riêng, tự ôn chuyện với nhau là được.

Sau khi hỏi rằng cậu có thể ra phòng khách ngồi không, Từ Bảo Bảo liền trực tiếp ra khỏi phòng.

Trong nháy mắt mở cửa, Từ Bảo Bảo thấy Đường Cát lảo đảo một chút.

Thật hiển nhiên là Đường Cát lúc trước đang nghe lén, nhưng mà cũng không biết có nghe được cái gì không. Hiện tại thấy Từ Bảo Bảo đi ra từ bên trong, nhất thời không nhịn được thò đầu nhìn thoáng qua bên trong, thấy mẹ của mình vẫn còn khỏe mạnh, hoàn hảo, cũng an tâm.

Tại vì bị phát hiện nghe lén, sắc mặt cậu ta hơi đỏ lên, nhìn Từ Bảo Bảo, hừ một tiếng, một lát sau lại cẩn thận hỏi: “Cậu và mẹ tôi ở bên trong nói gì vậy?”

Từ Bảo Bảo nhún vai: “Cũng không nói gì, không phải tôi đi ra rồi hay sao.”

Đường Cát: “…”

Đường Cát đoán rằng Từ Bảo Bảo chắc chắn đang gạt cậu ta chuyện gì đó, nhưng bất đắc dĩ miệng của cậu lại cực kỳ nhanh, căn bản không muốn nói thì chỉ có thể yên lặng hối hận trong lòng.

Sớm biết thế này thì lúc trước khi mua đồ dùng trong nhà cũng không đề nghị nói muốn xây loại phòng cách âm cực kỳ tốt này…

Từ Bảo Bảo kỳ thật vẫn rất tò mò về nhà Đường Cát, liền dạo một vòng quanh phòng, nhưng mà cũng không đi lung tung, sau khi nhìn cấu trúc và trang trí nhà một lần, không nhịn được khen: “Nhà cậu thật đẹp.”

“Đó là điều đương nhiên.” Đường Cát ưỡn ngực.

Từ Bảo Bảo liếc Đường Cát một cái, cười cười, sau đó liền đi vào trong phòng khách.

Đường Cát vẫn có đạo đãi khách cơ bản nhất, cho nên cậu ta rót một ly trà cho Từ Bảo Bảo, sau đó bật TV, trên tường trống trước mặt nhất thời hiện ra hình ảnh 3D.

Từ Bảo Bảo biết rằng Phù Dao và ba tiểu tinh linh kia sẽ nói chuyện trong thời gian dài, liền cực kỳ khoái trá xem TV.

Đường Cát thấy bộ dáng nhàn nhã như vậy của Từ Bảo Bảo, ánh mắt chuyển một chút, dò hỏi: “Nếu không cậu chơi một trò chơi với tôi, tôi đoán rốt cuộc hai người ở trong phòng làm gì, cậu chỉ cần nói cho tôi biết tôi đoán đúng hay không là được, có được không?”

Từ Bảo Bảo tựa tiếu phi tiếu nhìn Đường Cát: “Vì sao tôi lại phải chơi trò này với cậu?”

Đường Cát: “…”

ĐM, cái này không giống với những thứ cậu ta đã đọc trong sách trước đây. Không phải lúc này Từ Bảo Bảo nên trực tiếp hỏi rằng cậu ta muốn hỏi gì, sau đó trò chơi cứ tự nhiên như vậy bắt đầu hay sao?

Đường Cát lườm Từ Bảo Bảo.

Từ Bảo Bảo không bị lừa chút nào, cậu uống một ngụm trà mà Đường Cát rót cho cậu, yên lặng bắt đầu xem TV. Bây giờ trên TV đang chiếu một bộ phim nội dung cẩu huyết, người gien xứng đôi của nữ chính là một người có chức cực kỳ cao, cái người chức quan cao đó lúc trước cũng đã hại vài người gien xứng đôi khác của hắn. Nữ chính cực kỳ không muốn gả cho hắn ta nhưng bởi vì bị gia tộc hãm hại, cho nên không có cách nào, cuối cùng lại phát hiện, cái người chức quan cao kia, cũng chính là nam chính, kỳ thật đối xử với cô cực kỳ tốt.

Từ Bảo Bảo vừa xem vừa không nhịn được nghĩ sao cái bộ phim này lại có thể giống câu chuyện của người bạn tốt của cậu Bạch Kính Đình và Tông Ý như vậy?

Cậu bên này bổ não thập phần vui vẻ, Đường Cát bên kia liền cực kỳ không vui.

Cậu ta bĩu môi, muốn hỏi Từ Bảo Bảo mấy câu trước đó, thế nhưng Từ Bảo Bảo giống như không nhìn thấy cậu ta vậy…

Một lát sau, cửa nhà được mở ra, một người phong trần mệt mỏi đi vào.

Người kia mặc quân trang, trên vai có ba ngôi sao, Từ Bảo Bảo nghĩ một chút, lập tức biết người đàn ông này là thượng tướng, cũng tương đương với cấp bậc tối cao nhất trong quân bộ trong đế quốc.

Người kia c.ởi quân trang, đưa cho hầu nữ xuất quỷ nhập thần, sau đó nhìn về phía Đường Cát và Từ Bảo Bảo.

Đường Cát nói to một tiếng: “Ba –”

Người đàn ông cười cười, bộ dáng vốn thập phần uy nghiêm cũng vì tươi cười này mà mềm mại hơn một chút. Nếu chủ nhân của gia đình này đã trở, Từ Bảo Bảo cũng lập tức đứng lên, cậu chớp mắt mấy cái, chào hỏi người đàn ông này.

Người đàn ông nhìn Từ Bảo Bảo, sửng sốt một chút, đột nhiên nói: “Tôi biết cậu.”

Từ Bảo Bảo: “?”

Người đàn ông không tiếp tục nói nữa, chỉ nói với Đường Cát: “Đây là bạn học của con sao? Gọi bạn đến nhà chơi cũng không nói cho ba biết một tiếng sao?”

Đường Cát nói: “Con đã nói cho mẹ rồi.”

Người đàn ông: “Ừ, vậy mẹ của con đâu?”

Bình Luận (0)
Comment