Từ Bảo Bảo sửng sốt nhìn Nghiêm Trạch Thừa đang nằm trên mặt đất, máu đầy người, vội vàng chạy tới.
Bốn phía không có một ai, cũng không biết người có thể làm Nghiêm Trạch Thừa bị thương đến mức này là ai, dù sao thì gien của Nghiêm Trạch Thừa chính là cấp SS… Đúng lúc này, Từ Bảo Bảo đột nhiên cảm thấy một màn này rất quen thuộc.
Lúc trước Nghiêm Trạch Thừa cũng đã từng bị thương, hơn nữa còn bị thương cực kỳ nghiêm trọng.
Lần đó, Nghiêm Trạch Thừa nói bị thương nặng như vậy là do lúc làm nhiệm vụ bị ma thú vây quanh, nghi ngờ rằng trong Quân bộ có gián điệp, nhưng bây giờ thì sao? Hai người bọn họ chỉ ra ngoài đi du lịch một chuyến thôi mà!
Đầu óc Từ Bảo Bảo hoạt động cực kỳ nhanh, cậu không dám chậm trễ, trực tiếp gọi nhân viên y hộ*.
(*医护: chữa bệnh và chăm sóc)
May mà vết thương của Nghiêm Trạch Thừa cũng không nghiêm trọng như lúc đầu thoạt nhìn, thậm chí phần lớn máu trên người cũng không phải là máu của Nghiêm Trạch Thừa. Nghĩ vậy, Từ Bảo Bảo nhất thời bảo những nhân viên kia lấy một phần máu đó, tính giữ lại làm bằng chứng, cũng để tra ra xem rốt cuộc là ai đã làm hại Nghiêm Trạch Thừa.
Người nọ nghe được yêu cầu của Từ Bảo Bảo, hơi sửng sốt nhưng mà vẫn làm theo.
Người đó còn tiện thể an ủi Từ Bảo Bảo, nói: “Thật ra chuyện say rượu rồi đánh nhau xảy ra rất nhiều ở tinh cầu này. Tôi thấy trong cơ thể của người yêu cậu cũng có dấu hiệu của cồn, nói không chừng cũng chỉ là uống say mà thôi. Huống hồ còn là loại thương nhẹ như này, nằm một thời gian ngắn trong khoang trị liệu là sẽ khỏi thôi, khách sạn này còn cung cấp máy trị liệu nữa. Cho nên cậu căn bản không cần phải làm vậy…”
Chẳng lẽ chỉ vì là thương nhẹ nên không cần truy cứu hay sao? Bây giờ Nghiêm Trạch Thừa còn đang hôn mê, trừ anh ra thì rốt cuộc cũng chẳng có ai biết chân tướng của chuyện này. Nếu cậu không nghĩ đến điểm này, chờ đến lúc Nghiêm Trạch Thừa tỉnh lại, muốn tìm người thì chẳng phải không có chứng cứ gì sao?
Từ Bảo Bảo không muốn giải thích nhiều như vậy, chỉ nói: “Mặc kệ thế nào, phòng ngừa trường hợp xấu nhất, anh cứ lưu lại mẫu máu đi.”
Người kia nhún vai.
Vốn cậu muốn đi một chuyến du lịch để thư giãn, bây giờ lại lo sợ gần chết, chính Từ Bảo Bảo cũng cảm thấy khó chịu. Thật ra từ lúc chưa thích Nghiêm Trạch Thừa, khi nghĩ đến thân phận của anh, Từ Bảo Bảo đã cảm thấy sau này khả năng cao cậu sẽ suốt ngày hốt hoảng lo sợ, nhưng lại không ngờ rằng ý nghĩ đó lại biến thành sự thật.
Thậm chí tình trạng hiện giờ còn tồi tệ hơn những gì Từ Bảo Bảo đã nghĩ lúc trước nhiều.
Ít nhất thì lúc trước Từ Bảo Bảo chắc chắn không thể nào tưởng tượng được rằng Nghiêm Trạch Thừa thậm chí có nhân cách thứ 3.
Hơi bất đắc dĩ xoa trán, Từ Bảo Bảo nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định cắt ngắn chuyến du lịch này. Hơn nữa bọn họ cũng đã đi chơi một tuần rồi, không lâu nữa Nghiêm Trạch Thừa sẽ phải đi đến Quân bộ để trị liệu, nói không chừng cũng sẽ phải chịu khổ không ít, không bằng bây giờ cứ chăm sóc ngay tại nhà trước.
Vì thế, khoảng một tiếng sau, khi Nghiêm Trạch Thừa tỉnh lại, Từ Bảo Bảo nói đề nghị của cậu.
Nhìn biểu tình của Từ Bảo Bảo, Nghiêm Trạch Thừa thở dài một hơi: “Thật xin lỗi…”
“Không sao. Nhưng mà vết thương của anh… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Sắc mặt Nghiêm Trạch Thừa ngưng trọng: “Tôi cũng không biết, lúc đó là nhân cách kia khống chế cơ thể, tôi không biết anh ta đã làm gì…”
Từ Bảo Bảo: “…”
Từ Bảo Bảo kể lại cảnh cậu đã nhìn thấy, tiện thể nói đến chuyện mẫu máu, Nghiêm Trạch Thừa lập tức tỏ vẻ anh sẽ trực tiếp mang mẫu máu đến Quân bộ để xét nghiệm, nói không chừng còn có thể bắt được một con cá lớn.
Cứ như vậy đến lúc về nhà, Từ Bảo Bảo thật ra cũng khá vui vẻ.
Chơi một tuần, bọn họ đã đi hết tất cả các hòn đảo nhỏ trên tinh cầu kia, coi như không tiếc nuối gì cả. Mà lúc này, người của Quân bộ cũng được phái đến đón người.
Từ Bảo Bảo vốn muốn cho Nghiêm Trạch Thừa nghỉ ngơi ở nhà thêm 2 ngày, nhưng thấy thái độ cứng rắn của mấy người Quân bộ kia, cuối cùng đành phải thỏa hiệp.
Sau khi hai người quyến luyến bịn rịn nói tạm biệt, Từ Bảo Bảo cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc, tính toán trong đoạn thời gian tới đến nhà cha mẹ cậu.
Tần Mai và Từ Kiến Hoa đã biết chuyện này từ sớm, chỉ chờ Từ Bảo Bảo đi du lịch về. Chỉ là chuyện đi du lịch về sớm Từ Bảo Bảo không nói cho họ, cho nên lúc nhìn thấy con mình, Tần Mai còn hơi hoang mang: “Con… không phải đáng lẽ vẫn đang đi du lịch sao?”
Từ Bảo Bảo nhún vai.
Cậu cũng không kể chuyện đã xảy ra lúc đi du lịch cho hai người, dù sao thì chuyện khi đó thật sự quá nguy hiểm, nói cũng chỉ làm cho hai người Tần Mai lo lắng cho bọn họ. Cơ mà không ngờ rằng cậu chưa nói gì, ngược lại Tần Mai lại ném một quả bom nguyên tử, bà nói: “Người bác kia của con chết rồi…”
Từ Bảo Bảo hơi sửng sốt.
Tần Mai nói: “Người Quân bộ mang thi thể của ông ta thẳng đến Từ gia. Bọn họ không nói với người Từ gia hung thủ là ai, nhưng nhìn ý tứ thì người giết Từ Kiến Quân chắc có liên quan đến Quân bộ.”
Từ Bảo Bảo nhíu mày, không nói gì.
Tần Mai chần chừ một lúc, nói: “Dù Từ Kiến Quân không tính là người tốt, nhưng cũng là người quan trọng trong Từ gia, vô duyên vô cớ chết, đương nhiên sẽ gây rung động nhất định. Mà ý tứ của Từ gia bên kia… Dù sao cũng là người trong gia tộc, có chết thì cũng muốn một cái chết minh bạch, ít nhất cũng phải biết rốt cuộc hung thủ là ai…”
Từ Bảo Bảo: “Cho nên, vì Nghiêm Trạch Thừa là người trong Quân bộ, bọn họ muốn mẹ hỏi con sao?”
Tần Mai gật đầu.
Từ Kiến Hoa im lặng một lúc, nói: “Bảo Bảo, nếu con cảm thấy khó xử thì cứ quên đi. Từ Kiến Quân kia lúc trước cũng chẳng đối xử tốt với chúng ta, hơn nữa chúng ta coi như đã sớm đoạn tuyệt quan hệ với Từ gia, theo lý thuyết thì cha không nên nhận lời hỏi con…”
Tuy Từ Kiến Hoa nói vậy nhưng Từ Kiến Quân rốt cuộc vẫn là anh trai ruột của ông, hơn nữa hiện tại người đã chết rồi, cho nên thật ra Từ Kiến Hoa cũng rất muốn biết rốt cuộc Từ Kiến Quân đã chọc đến ai.
Từ Bảo Bảo đáp ứng một tiếng, bụng lại đầy tâm sự.
Đương nhiên cậu cũng biết một ít tin tức, nhưng mà trước mặt Từ Kiến Hoa và Tần Mai thì cũng không dễ nói ra. Lúc trước, Nghiêm Trạch Thừa đã nói Từ Kiến Quân tự sát, giả hiện trường thành anh giết ông ta, hơn nữa mũi giáo còn chỉ thẳng vào Nghiêm Trạch Thừa. Mà cũng chính vì vậy mà trong lúc Từ Bảo Bảo đang đi huấn luyện quân sự thì Nghiêm Trạch Thừa bị mang đi.
Từ Bảo Bảo là người yêu của Nghiêm Trạch Thừa, cho nên tại phương diện này, cậu vẫn tương đối tin tưởng người yêu của mình.
Chỉ là…
Cậu tin anh không có nghĩa là người khác cũng tin.
Nở nụ cười miễn cưỡng, Từ Bảo Bảo lại nói: “Chờ sau khi Nghiêm Trạch Thừa trở lại, con nhất định sẽ hỏi anh ấy một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì …”
Tần Mai và Từ Kiến Hoa liếc nhau một cái, Tần Mai gật đầu, nói: “Nếu không hỏi được thì cũng không sao. Dù sao chúng ta cũng không nợ người Từ gia bên kia cái gì.”
Từ Bảo Bảo gật đầu.
Trong lòng cậu cất giấu tâm sự, tự nhiên không quá vui vẻ. Sau khi vào không gian một chuyến, Từ Bảo Bảo tính toán đến Đường gia gặp Phù Dao, hơn nữa mấy ngày này bọn họ không gặp nhau, ba tiểu tinh linh đều nhớ Phù Dao.
Sau khi nói một tiếng với cha mẹ, Từ Bảo Bảo ra ngoài.
Cậu đến cổng lớn Đường gia, sau khi nói mục đích cậu đến thì được mời vào.
Đại khái vì dục vọng chiếm hữu của chồng Phù Dao thật sự quá mạnh mẽ, ngay sau khi phát hiện Phù Dao cứ ra khỏi cửa có thể quyến rũ bao nhiêu thằng đàn ông khác, ông ta liền không vui vẻ tí nào. Bình thường nếu Phù Dao không cần phải ra ngoài thì ông ta kiên quyết không cho Phù Dao ra ngoài, cho nên lúc Từ Bảo Bảo đến nhà bọn họ, Phù Dao đang nhàm rỗi nhàm chán, trồng hoa trong vườn.
Nhìn thân ảnh đang cong lưng kia, Từ Bảo Bảo trong nháy mắt nghĩ đến mấy loại rau dưa kia trong không gian.
Sau khi cậu chào Phù Dao một tiếng, Phù Dao liền bảo tất cả những người hầu xung quanh lui xuống, Từ Bảo Bảo mới cho ba tiểu tinh linh đi ra, đồng thời nói: “Rốt cuộc mấy loại hạt giống rau dưa kia là từ đâu đến vậy? Cháu thấy bác cũng không trồng mấy loại đó trong vườn, cơm ăn cũng không phải loại kia…”
Phù Dao cười cười, nghịch đóa hoa trong tay, nói: “Cách mà cháu có được không gian này chắc cũng không khác bác lắm nhỉ? Bác đến từ một tinh cầu khác, tinh cầu lúc trước của bác có rất nhiều những hạt giống này. Năm đó bác xuyên đến đây đúng lúc vừa mới giúp mẹ bác mua một ít hạt giống, liền mang luôn tới nơi này. Bác đã từng lấy mấy loại thực vật đó ra, dù sao thì mấy thứ đó cũng có ích cho cơ thể của chúng ta, bác cũng muốn chia sẻ với người yêu. Thế nhưng sau này người yêu của bác nói nếu bị bại lộ, bác sẽ người Quân bộ mang đi, mà ngay cả anh ấy cũng không thể nào bảo vệ bác.”
“Vốn bác còn nghĩ có thể lén lút ăn nhưng kể cả khi làm như vậy, tỷ lệ bị phát hiện vẫn quá lớn. Để phòng ngừa vạn nhất, không hối hận cả đời, bọn bác liền ước định chôn sâu bí mật này trong lòng.”
“Sau đó, bác không có không gian nữa. Vài hạt giống kia trồng trên đất của hành tinh này căn bản cũng không thể nào sống nổi, nên bác cũng dừng ý nghĩ kia luôn.”
Từ Bảo Bảo không nhịn được líu lưỡi.
Nói cách khác, mặc dù chồng Phù Dao đã là thượng tướng nhưng vẫn không thể bảo vệ Phù Dao sao?
Lúc này Từ Bảo Bảo mới phát hiện ý nghĩ lúc trước của cậu khờ khạo đến mức nào. Huống hồ, giấu diếm không phải chuyện đáng lo nhất, vạn nhất không cẩn thận bị người khác phát hiện, nói không chừng những cái hại về sau còn nhiều hơn.
Từ Bảo Bảo gật đầu, do dự một chút, nói: “Cháu có nấu mấy món trong không gian, bác có muốn ăn thử một chút không?”
Tiểu Lục đang ngồi trên bướm xanh lam, gật đầu nói: “Bọn em đã đưa cho Bảo Bảo hết những hạt giống mà anh để lại rồi nha, bây giờ Bảo Bảo cũng đã trồng hết rồi.”
Từ Bảo Bảo: “…”
Vì sao khi bị nói như vậy, cậu lại có một loại cảm giác hiu quạnh cơ chứ…
Ánh mắt Phù Dao hơi híp lại, tựa hồ có một loại cảm giác hoài niệm, cuối cùng vẫn nói: “Thôi.” Sau khi nói xong lại nhìn về phía Từ Bảo Bảo, “Đúng rồi, lúc trước người yêu của bác đã nhắc đến cháu.”
Từ Bảo Bảo sửng sốt: “Nhắc đến cháu sao?”
Phù Dao nói: “Có phải gần đây người yêu của cháu đến Quân bộ không? Chuyện này đáng lẽ là do một thượng tướng khác phụ trách, nhưng lại bị đá cho người yêu của bác. Dù sao thì cháu cũng biết tình huống của người gien xứng đôi của cháu thật sự quá kỳ lạ.”
Từ Bảo Bảo: “…Dạ. Vậy cháu có thể hỏi một chút về tình huống của anh ấy ở bên kia được không?”
Phù Dao cười ôn hòa: “Đương nhiên là có thể rồi, về sau cháu có thể thường xuyên đến nhà chúng ta. Nếu gặp người yêu của bác thì có thể tự mình hỏi, mà kể cả không gặp được thì bác cũng có thể hỏi giúp cháu. Dù sao, hiện tại chúng ta cũng đã là bạn bè.” Nói xong, ngón tay Phù Dao chỉ chỉ Tiểu Lục.
Từ Bảo Bảo lập tức vui hơ.
Từ khi cậu tìm đến Phù Dao cho đến tận bây giờ chưa bao giờ nghĩ đến còn có chuyện tốt như này.