Nỗi Khổ Trong Lòng Từ Bảo Bảo

Chương 87

Tần Mai và Từ Kiến Hoa đều xem như người Từ gia, tự nhiên khá hiểu biết về chế tạo cơ giáp. Công việc của họ cũng là về phương diện này, nếu thoát ly Từ gia thì chẳng khác gì đắc tội Từ gia cả. Nói thế nào thì Từ gia cũng đứng đầu ngành sản xuất cơ giáp ở đế quốc, tuy không đến mức không sống nổi, nhưng một số việc làm tốt chắc chắn sẽ không đến tay bọn họ.

Những công ty còn lại cũng muốn có ấn tượng tốt với Từ gia, việc nhận Từ Kiến Hoa và Tần Mai chẳng khác gì đối nghịch với Từ gia nên họ sẽ không làm vậy.

Thở dài một cái, Từ Kiến Hoa nói: “Không sao, gần đây anh thấy trên mạng cũng xuất hiện một nhóm người chế tạo cơ giáp. Nếu chúng ta rao bán bản thiết kế ở trên mạng, chắc sẽ có người mua, hơn giữa giá ban đầu cũng không thấp. Nếu thật sự không còn cách nào khác thì chúng ta ở nhà thôi cũng được.”

“Nhưng mà… Được rồi, trước mắt thì coi như đây là biện pháp tốt nhất.” Tần Mai nhíu mày, “Từ gia nhà anh, đúng là đầy cực phẩm. Trong những người đã tách ra sống riêng còn có người tốt, ngược lại dòng chính, một đám chỉ biết cạnh tranh quyền lợi… Anh cũng biết dòng chính Từ gia đã đưa một đứa con gái đến nhà một vị chức cao nào đó làm tiểu tam. Đây là chuyện mà người có thể làm sao? Nếu em là mẹ cô bé kia, em đã sớm trở mặt với Từ gia.”

Từ Kiến Hoa: “Hầy…”

Nghe cha mẹ nói chuyện, Từ Bảo Bảo cũng không nhịn được thở dài một hơi trong lòng.

Những người Từ gia này đúng là không có điểm tốt nào trong lòng Từ Bảo Bảo. Dù là chuyện lúc trước hay chuyện hiện tại, không có một chuyện nào khiến Từ Bảo Bảo cảm thấy thoải mái. Nhưng kể cả khi họ làm những chuyện như vậy, Từ gia vẫn đứng sừng sững không ngã như cũ, có lẽ là do Từ gia có nhiều người chế tạo cơ giáp, đa số mọi người đều không dám đắc tội.

Còn về phương diện tiền bạc, thật ra Từ Bảo Bảo cũng không lo. Cậu nghĩ đến mấy người bán cơ giáp trên mạng mà Từ Kiến Hoa đã nhắc đến lúc trước.

Lúc trước cậu vẫn luôn nghiên cứu cơ giáp cấp C, cho nên trong tay cũng có một mô hình cơ giáp đã chế tạo xong, không biết có thể bán được bao nhiêu tiền. Hơn nữa, cậu còn chế tạo rất nhiều mô hình cơ giáp cấp D…

Nghĩ vậy, Từ Bảo Bảo cũng không ra khỏi phòng nữa. Cậu quay về giường, yên lặng mở quang não, bắt đầu nghiên cứu. Sau một vòng tìm hiểu, Từ Bảo Bảo phát hiện, hầu hết các cửa hàng lớn đều thu mua mô hình cơ giáp, còn có một ít thu mua bản thiết kế người máy gia dụng linh tinh.

Bản thiết kế Từ Bảo Bảo không có, nhưng cậu có mô hình cơ giáp.

Những mô hình đó, nếu là cấp thấp và thiết kế đơn giản, đều bán cho trẻ nhỏ, giá ban đầu cũng sẽ không quá cao. Đương nhiên, có một số cơ giáp có thiết kế cực kỳ tốt thì có thể bán cho một vào công ty. Mô hình này đó có thể trực tiếp bán cho cửa hàng hoặc cũng có thể đăng lên diễn đàn, tiến hành bán đấu giá.

Từ Bảo Bảo tự nhận mỗi cơ giáp mà cậu chế tạo đều cực kỳ tốt. Cậu đều chế tạo dựa vào bản thiết kế trong không gian, mà trong lúc cậu tìm hiểu thì cũng không thấy cơ giáp nào giống của cậu. Có thể thấy, đồ vật trong không gian đều cực kỳ quý giá. Cậu nghĩ một chút liền vào trong không gian.

Ba tiểu tinh linh kia lúc này đang tựa vào nhau, có vẻ định bàn bạc gì đó, nhưng khi thấy Từ Bảo Bảo thì đều sửng sốt.

Từ Bảo Bảo vừa mới ra ngoài, sao đã trở lại rồi?

Loại tình huống này cực kỳ hiếm có.

Từ Bảo Bảo nói: “Bản thiết kế của những cơ giáp mà các em bảo anh thiết kế là từ đâu vậy?”

“Đều từ thế giới kia của chúng em.” Tiểu Lam hơi hoang mang, không biết rốt cuộc Từ Bảo Bảo hỏi điều này để làm gì.

Từ Bảo Bảo nói: “Vậy… Anh có thể mang đi bán không?”

Tiểu Lam nói: “Tất nhiên là có thể rồi. Cơ giáp chế tạo dựa theo bản thiết kế của bọn em không có khả năng giống các cơ giáp khác đâu.” Nói tới đây, Tiểu Lam bắt đầu nhấn mạnh, “Lúc đặt giá ban đầu, anh nhất định phải nhớ tăng giá hợp lý đó! Những cơ giáp mà Phù Dao chế tạo ra lúc trước đều đã bán hết đi, chỉ là giá đều cực kỳ thấp. Lúc ấy người xung quanh đều cướp đến điên luôn, mà Phù Dao cũng chính bởi vì chuyện này mà bị người Quân bộ chú ý, cuối cùng đến với Đường Lập Minh.”

Từ Bảo Bảo: “…Được rồi.”

Sau khi Từ Bảo Bảo xác nhận thì lại ra khỏi không gian, thuận tay còn cầm ra bốn cơ giáp đã làm xong từ trước. Cậu chụp ảnh đăng lên quang não, sau đó đặt giá ban đầu, đồng thời còn viết hết các đặc điểm của cơ giáp.

Sau khi cảm thấy đã làm đủ, Từ Bảo Bảo đóng quang não, ra khỏi phòng.

Trong khoảng thời gian này, đề tài của Tần Mai và Từ Kiến Hoa đã chuyển thành Từ Bảo Bảo.

Có thể thấy được bọn họ thật sự cực kỳ yêu con của mình, chỉ là không biết tại sao nguyên chủ lại tự sát… Theo lời của tiểu tinh linh thì lúc bọn chúng tìm thấy nguyên chủ, người kia vừa chết, cho nên bọn chúng cũng không biết… Từ từ, nếu cậu đã có ký ức của nguyên chủ, vậy tại sao cậu không nhớ rõ tình tiết tự sát?

Từ Bảo Bảo cẩn thận suy nghĩ, có vẻ như nguyên chủ trong đoạn thời gian trước, ngoại trừ việc bị chế nhạo do gien kém linh tinh, hình như cũng chẳng có chuyện gì mà? Sao lại có thể bi quan như vậy?

Mà lần đầu tiên cậu tỉnh lại, hình như là ở trung tâm gien xứng đôi…

Chẳng lẽ ký ức của cậu bị ngắt quãng sao?

Nghĩ đến vấn đề này, Từ Bảo Bảo rơi vào đường cùng, đành phải vào không gian một lần nữa.

Trong thời gian ngắn như vậy mà cậu vào không gian 3 lần, đây là chuyện có thể nói là nghe điều chưa từng nghe, thấy điều chưa từng thấy.

Từ Bảo Bảo cũng không mập mờ, nói thẳng câu hỏi của mình. Tiểu Lục cực kỳ hoảng sợ, sau khi hỏi tình huống cụ thể, hơi do dự nói: “Tuy rằng bọn em quả thật đã dung hợp ký ức của hai người, nhưng có khả năng giữa chừng đã xảy ra một ít trục trặc… mới tạo ra tình huống ký ức bị ngắt quãng… Em xin lỗi…” Nói xong chữ cuối cùng, ánh sáng trong đôi mắt thật to của Tiểu Lục vụt tắt, một bộ dáng chuẩn bị khóc đến nơi, nhìn Từ Bảo Bảo.

Từ Bảo Bảo im lặng một lúc, cảm thấy chính mình hơi mềm lòng. Cậu nhìn Tiểu Lục, cuối cùng nói: “…Thật không?”

Tiểu Lục: “Đương nhiên là thật!”

Tiểu Lam ho nhẹ một cái: “Mặc dù có một số việc bọn em không muốn nói cho anh, nhưng cũng sẽ không lừa anh mấy chuyện này. Bọn em cũng không quá rõ về việc anh bị thiếu ký ức, nhưng mà một chút ký ức liên quan đến chuyện tự sát là em quyết định không truyền cho anh, dù sao thì… Trong trí nhớ của chính mình còn có cảnh mình tự sát, còn thành công nữa, thật sự là hơi kỳ lạ.”

Từ Bảo Bảo suy nghĩ một chút, cảm thấy có thể chấp nhận lời giải thích của chúng nó, liền gật đầu, lại đi ra ngoài.

Cậu mở cửa, chào cha mẹ một tiếng, sau khi rót một cốc nước thì ngồi bên cạnh Tần Mai và Từ Kiến Hoa. Hai người lúc đầu còn đang thảo luận chuyện Từ Bảo Bảo, thấy thế, lập tức không nói nữa.

Từ Bảo Bảo nhìn thoáng qua bọn họ, nói: “Thật ra con đã nghe được hội thoại của cha mẹ rồi.”

Tần Mai: “…Con trai, con cũng không cần phải cảm thấy áp lực. Thật ra cha mẹ không sao cả, đều già rồi, tiền tiết kiệm cũng đủ để con tốt nghiệp đại học, cho nên con hoàn toàn không cần lo lắng…”

“Con không lo vấn đề học phí.”

“À, cha mẹ cũng đã chuẩn bị sinh hoạt phí về sau rồi.”

Từ Bảo Bảo: “…”

Từ Bảo Bảo yên lặng nhìn hai người.

Tần Mai bị Từ Bảo Bảo nhìn chăm chú đến mức chột dạ, cuối cùng không nói nữa. Từ Bảo Bảo nói: “Cha mẹ cũng có thể làm việc từ nhà. Mà hiện tại con cũng sẽ chế tạo một ít cơ giáp, tuy rằng hiện tại không làm nhiều được, hơn nữa chất lượng… chắc cũng không quá tốt, nhưng về sau chắc chắn có thể nuôi cha mẹ.”

“Chúng ta còn cần con nuôi sao? Con cứ sống tốt là được rồi.” Từ Kiến Hoa hiển nhiên cũng không muốn con trai của mình bị áp lực quá lớn.

Từ Bảo Bảo cũng không nói nhiều với cha mẹ, cậu cảm thấy chỉ cần về sau cậu cố gắng hết sức là được, cho nên liền chuyển đề tài. Thực ra sau khi nghe ba tiểu tinh linh nói, Từ Bảo Bảo cũng hơi hoang mang. Cậu muốn ở trong phòng suy ngẫm về mấy thông tin một lúc, thế nhưng nghĩ đến đối thoại của Tần Mai và Từ Kiến Hoa, rốt cuộc vẫn cảm thấy bọn họ quan trọng hơn, liền đi ra nói chuyện phiếm với bọn họ. Nội dung trò chuyện lúc này tự nhiên cũng theo hướng tốt hơn.

Tâm tình của Tần Mai và Từ Kiến Hoa vốn cũng không tốt lắm, nhưng nhìn bộ dáng của Từ Bảo Bảo thì họ cũng đổi chủ đề. Thật ra bọn họ cũng chỉ nghĩ rằng Từ Bảo Bảo sống tốt thì bọn họ cũng đã rất thỏa mãn rồi.

Trong một lúc, cả ba người đều cực kỳ hài lòng.

Chờ đến hơn 11h tối, Từ Bảo Bảo miệng khô lưỡi khô, lại uống hai cốc nước, mới đi rửa mặt. Cậu nằm lên giường, suy đi nghĩ lại mấy lời mà ba tiểu tinh linh nói, cuối cùng chỉ cảm thấy đầu óc hơi choáng váng.

Dù sao thì cậu cũng đã đến nơi này, cứ theo ba tiểu tinh linh nói là được rồi.

Sau khi tự hỏi một lúc, Từ Bảo Bảo nhắm hai mắt lại, cố gắng thuyết phục chính mình đi ngủ.

Gần đây cậu hơi mất ngủ, có thể là do Nghiêm Trạch Thừa không ở bên cậu, cũng có thể là do đã lâu rồi cậu không ngủ trong nhà cha mẹ.

Sau khi lăn qua lộn lại một lúc, cậu mới dần dần chìm vào mộng đẹp, chỉ là mộng cũng chẳng phải cái gì đẹp lắm.

Ngày hôm sau, sau khi Tần Mai và Từ Kiến Hoa đi làm, Từ Bảo Bảo cũng chuẩn bị một chút để đến trường.

Nửa tháng nghỉ trôi qua, học sinh quay lại lớp cũng không quá tập trung. Ngày đầu tiên đến trường, giáo viên cũng không nói quá nhiều, Từ Bảo Bảo tự mình nghịch linh kiện một lúc rồi lại thấy hơi vô vị.

Ngay lúc cậu hơi mệt muốn ngủ, Bạch Kính Đình truyền một tờ giấy cho cậu.

Lúc nhìn thấy tờ giấy kia, Từ Bảo Bảo thoáng cảm thấy hơi vui.

Cậu mở tờ giấy ra thì phát hiện nội dung là tình hình gần đây của Nghiêm Trạch Thừa.

Trên giấy viết Nghiêm Trạch Thừa gần đây cũng không tệ lắm, nhưng mà bởi vì có phát hiện mới nên người phía trên tính toán nhanh chóng nghiên cứu xem trên người Nghiêm Trạch Thừa rốt cuộc có thể xuất hiện bao nhiêu nhân cách.

Lúc nhìn thấy câu này, Từ Bảo Bảo cảm thấy chính cậu cũng muốn cười…

Người phía trên muốn thử xem Nghiêm Trạch Thừa rốt cuộc có thể xuất hiện bao nhiêu nhân cách?

Đây chẳng phải là lôi Nghiêm Trạch Thừa ra làm thí nghiệm hay sao? Chẳng phải đã nói là gien của Nghiêm Trạch Thừa tốt nên sẽ hết sức cứu Nghiêm Trạch Thừa sao? Kết quả hiện tại chẳng những không ức chế tình trạng của Nghiêm Trạch Thừa, mà còn cho phát triển đến mức này? Từ Bảo Bảo cũng không biết bọn họ làm như này là có ý gì, nhưng nhìn từ góc độ của cậu thì việc này cực kỳ vô lý.

Bình Luận (0)
Comment