Từ Bảo Bảo liếc Bạch Dương Duệ một cái.
Sắc mặt Bạch Kính Đình trở nên hơi khó coi. Cậu ta hiển nhiên cũng chẳng thích Bạch Dương Duệ, nhưng dù sao bọn họ đều là người Bạch gia, chắc chắn không thể tại nơi công cộng làm trò ghét ra mặt gì đó.
Cậu ta ngẩng đầu nhìn thoáng qua Từ Bảo Bảo, thấy Từ Bảo Bảo có vẻ cũng không muốn nhường chỗ nên đành yên lặng ngồi dịch sang một chút.
Đồng thời nghĩ trong lòng, với tính cách suốt ngày ăn dấm kia của Tông Ý, nếu anh ta biết cậu ta ngồi cạnh Bạch Dương Duệ, mặc dù có quan hệ huyết thống, có lẽ cũng sẽ bắt nạt cậu ta trên giường.
Nghĩ đến đây, Bạch Kính Đình không nhịn được thở dài một cái.
Bạch Dương Duệ ngồi cạnh hai người, sau khi gọi cơm, nói: “Thật ra… Hôm nay quả thật trùng hợp, tôi tới đây cũng vì có chuyện muốn tìm Bảo Bảo. Nhưng mà trên đường lại có chuyện nên bị trì hoãn mà đến muộn, vốn tưởng không thể nào gặp được Bảo Bảo, ai ngờ hai người vẫn còn ở đây.” Từ Bảo Bảo: “…Anh có việc tìm tôi sao?”
Bạch Dương Duệ nói: “Hai ngày nữa tôi sẽ phải ra ngoài làm nhiệm vụ. Nhiệm vụ này tương đối nguy hiểm, tôi sợ lúc xảy ra chuyện rồi mới đến tìm cậu thì sẽ gây ra hiểu lầm, cho nên tôi muốn nói trước cho cậu biết.”
Từ Bảo Bảo: “…Ừ.”
Từ Bảo Bảo vẫn có thể giúp việc này. Hơn nữa, lúc trước bọn họ cũng đã bàn bạc chuyện này rồi, nếu Bạch Dương Duệ có chuyện thì cậu sẽ giúp đỡ hết sức.
Bạch Dương Duệ thấy Từ Bảo Bảo gật đầu coi như dứt khoát, cười nói: “Về sau tôi rảnh sẽ mời cậu đi ăn.”
Từ Bảo Bảo: “…” Nhưng mà cậu không cần.
Bạch Kính Đình và Từ Bảo Bảo vốn cũng sắp ăn xong, nhưng hiện tại trên bàn lại có thêm Bạch Dương Duệ. Bọn họ cực kỳ muốn đi nhưng vẫn phải cho người ta mặt mũi, nên chỉ có thể ngồi lại, chờ Bạch Dương Duệ chậm rãi ăn xong một bữa cơm mới lên lớp học tiết tiếp.
Dọc đường đi, Bạch Kính Đình nhíu mày, nói: “Cậu cũng không nên quá tin tưởng lời Bạch Dương Duệ nói.”
Từ Bảo Bảo: “Hửm?”
Bạch Kính Đình nói: “Tôi và Bạch Dương Duệ đều là người Bạch gia, anh ta lại còn là gia chủ tiếp theo. Theo lý thuyết thì tôi nên về phe anh ta, nhưng hiện tại chúng ta là bạn tốt, hơn nữa… Người lúc trước đã đem tôi cho Tông Ý chính là Bạch Dương Duệ, cho nên trước giờ tôi vẫn luôn có địch ý với anh ta.”
Từ Bảo Bảo: “…”
Tình huống của Tông Ý, thật ra người trong đế quốc cũng biết.
Cái chết của mấy người gien xứng đôi của anh ta sự quá mức trùng hợp, vì sao người gien xứng đôi của người khác không chết mà của anh ta lại chết chứ? Hơn nữa hiện nay vẫn lưu truyền là Tông Ý đã tự tay giết bọn họ. Tông Ý cũng không phản bác. Chính vì việc này nên việc Bạch Dương Duệ có thể đem Bạch Kính Đình đi, mặc dù có liên quan đến lợi ích gia tộc, theo góc nhìn của Bạch Kính Đình, cậu ta thật sự không thể nào thích được Bạch Dương Duệ.
Đây là điều cực kỳ bình thường.
Chính Từ Bảo Bảo cũng không thích Bạch Dương Duệ, nói chung cảm thấy anh ta là loại người khẩu Phật tâm xà. Bây giờ nghe Bạch Kính Đình nói tự nhiên sẽ càng về phe Bạch Kính Đình.
Hết các tiết buổi chiều, còn chưa tan học, Tông Ý đã chờ bên ngoài.
Thực ra từ những hành động như này, có thể thấy Tông Ý vẫn khá quan tâm đến Bạch Kính Đình. Anh ta chờ giáo viên ra ngoài rồi mới vào phòng học, rồi bắt đầu tán tỉnh các em gái.
Từ Bảo Bảo quan sát, khóe miệng run rẩy.
Cậu phát hiện mặc dù đang tán tỉnh người khác, lực chú ý của Tông Ý vẫn tập trung trên người Bạch Kính Đình. Nếu Bạch Kính Đình tỏ ra hơi không vui thôi, anh ta sẽ lại càng vui hơn, tán tỉnh người khác càng hăng say.
Mấy em gái trong lớp hoàn toàn đổ ngã trước hành động của Tông Ý.
Bạch Kính Đình hơi nhíu mày.
Tông Ý một đường đi đến trước Bạch Kính Đình. Anh ta từ trên cao nhìn hai người, nói với Từ Bảo Bảo: “Tôi nghe nói lúc ăn trưa, có người ngồi cạnh Kính Đình?”
Từ Bảo Bảo: “…”
Từ Bảo Bảo vừa định nói rằng đó là Bạch Dương Duệ, là người có quan hệ huyết thống với Bạch Kính Đình, đã thấy Bạch Kính Đình cực kỳ lạnh nhạt nói: “Việc đó liên quan gì đến anh?”
Nghe vậy, khí thế quanh người Tông Ý bắt đầu tỏa ra.
Dù sao anh ta cũng là trung tướng, chắc chắn tối thiểu đã giết rất nhiều ma thú. Khí thế vừa mới tỏa ra, mọi người xung quanh đã cảm thấy hơi sợ hãi. Nhưng Từ Bảo Bảo cũng đã trải qua khá nhiều việc, nên cũng chỉ cảm thấy hơi khó chịu trong lòng.
Tông ý vươn tay, nắm lấy cằm Bạch Kính Đình, híp mắt nói: “Việc này không liên quan đến tôi sao?”
Bạch Kính Đình nhíu mày: “Đây là việc giữa hai chúng ta, về nhà rồi nói.”
Tông Ý bước sát vào Bạch Kính Đình: “Em lại định dùng mỹ nhân kế với anh sao? Về nhà, em quấn lấy anh thì anh có thể nhớ được gì sao?”
Từ Bảo Bảo: “…”
Bạch Kính Đình: “…Anh không biết xấu hổ.”
Tông Ý cười trầm giọng, còn nói: “Người khác còn nghĩ em thanh cao. Nhưng thật ra em hiểu rõ nhất em là dạng người gì mà. Cho nên chúng ta không về nhà mà nói chuyện ngay tại đây.”
Bạch Kính Đình: “…”
Từ Bảo Bảo nhìn thoáng qua Bạch Kính Đình, nói: “Thật ra tôi hơi tò mò. Làm sao mà anh biết được có người thứ ba ngồi với chúng tôi? Hình như trưa nay anh cũng không đến trường bọn tôi, đúng không? Tôi khuyên anh nên nghĩ lại, liệu rốt cuộc người truyền tin cho anh có nói thật hay không.”
Tông ý liếc nhìn Từ Bảo Bảo.
Vẻ mặt Từ Bảo Bảo bình tĩnh.
Tông Ý nói: “Nếu cậu còn như vậy thì tôi cũng có thể không nói tin tức về Nghiêm Trạch Thừa cho cậu.”
Từ Bảo Bảo: “Không sao.”
Hiện tại cậu đã quen Đường Lập Minh mà ông ấy mới là người phụ trách cao nhất của dự án kia. Dù Tông Ý không nói, cậu cũng có thể hỏi Đường Lập Minh, thậm chí còn có thể đi thăm Nghiêm Trạch Thừa, tự nhiên cảm thấy không sao.
Nhưng sau khi cậu nói câu đó, Bạch Kính Đình hơi nhíu mày, nói: “Người ăn trưa với chúng tôi hôm nay là anh của tôi, không có ai khác.”
“À.” Tông Ý cười như không cười nhìn Từ Bảo Bảo.
Từ Bảo Bảo: “…”
Tuy Từ Bảo Bảo không rõ vì sao Bạch Kính Đình lại đột nhiên nói lại, nhưng cậu vẫn không nói gì, chỉ nhún vai. Sau khi lấy sách của mình, Từ Bảo Bảo chào tạm biệt hai người, về nhà.
Tông Ý kéo Bạch Kính Đình lên xe bay, không biết xấu hổ bắt đầu làm loại việc kia. Bạch Kính Đình nhíu mày, nói: “Bảo Bảo nói câu kia vì tôi.”
Tông Ý cười khẽ.
Bạch Kính Đình: “Anh… Chuyện lúc trước tôi nói với anh, anh phải nhỡ kỹ.”
Tông Ý cười nói: “Cậu ta chỉ là một người bạn thôi, cần gì chứ?”
Bạch Kính Đình nhắm mắt, nhận những va chạm thật mạnh từ phía sau của Tông Ý, đứt quãng nói: “Nếu… Nếu anh đổi ý, tôi sẽ tự tử.”
Động tác của Tông Ý hơi tạm ngừng, nghiền nghiền bên trong Bạch Kính Đình, đâm vào đến mức Bạch Kính Đình không nhịn được mà kêu lên. Ở bên nhau lâu như vậy, Tông Y tự nhiên biết cậu ta như thế nào, làm cậu ta không nhịn được. Anh ta nâng hai chân Bạch Kính Đình lên, đâm thật mạnh vào sau, ghé sát vào người Bạch Kính Đình, nói: “Em chết cũng chả quá ảnh hưởng đến anh, đừng nghĩ rằng em quan trọng như vậy. Còn sống thì em còn có khả năng bảo vệ cha mẹ em.”
Cơ thể Bạch Kính Đình run rẩy, đôi mắt hơi phiếm hồng nhìn Tông Ý.
Tông Ý hung hăng hôn Bạch Kính Đình, ngăn chặn toàn bộ những lời mà người kia muốn nói.
Trên đường về nhà, Từ Bảo Bảo thuận tay mua một ít đồ, định sau khi về nhà sẽ nấu cơm chờ Tần Mai và Từ Kiến Hoa về.
Mấy ngày nay nếu không sang bên nhà Phù Dao, cậu sẽ nấu cơm rồi chờ ba mẹ cậu về.
Lúc Tần Mai và Từ Kiến Hoa trở về, sắc mặt đều hơi khó coi. Từ Bảo Bảo phát hiện điểm này, không nhịn được hỏi một chút, chợt nghe Tần Mai nói: “Còn không phải mấy người Từ gia kia… A, mẹ cùng Kiến Hoa… Cũng không có gì đâu. Bảo Bảo, con yên tâm đi, ba của con đã nói thẳng với người Từ gia, cũng đoạn tuyệt quan hệ rồi.”
Từ Bảo Bảo không ngờ rằng Từ Kiến Hoa làm việc lại nhanh như vậy, nhưng mà nghe ý tứ của Tần Mai thì…
Từ Bảo Bảo không nhịn được hỏi: “Mẹ, có phải ba mẹ bị công ty sa thải rồi không?”
Tần Mai sửng sốt, nhìn biểu tình chắc chắn của Từ Bảo Bảo cũng biết không giấu diếm được nữa, dứt khoát trước mặt Từ Bảo Bảo, bắt đầu quở trách Từ gia.
Từ Bảo Bảo cũng chẳng có tí ấn tượng tốt nào về Từ gia.
Từ Kiến Hoa nói: “Được rồi, chuyện cũng đã như vậy… Nhưng mà, Bảo Bảo, con cũng không cần phải lo lắng. Tuy rằng ba và mẹ con đã bị sa thải, nhưng lúc trước ba mẹ cũng đã tiết kiệm được một chút tiền, học phí các thể loại con không cần lo lắng, chuyện về sau cũng không cần phải để ở trong lòng, ba mẹ có thể giải quyết. Hơn nữa, công ty cũng chỉ nói đó là một phần yêu cầu, chưa nói là thật sự sa thải ba mẹ…”
Từ Bảo Bảo nghe nói vậy, ngắt lời nói: “…Ba mẹ, thật ra con không sao, trước con đã bán đấu giá mô hình cơ giáp chính mình làm trên mạng, đêm qua giá đã lên đến 300 vạn rồi. Con của hai người có khả năng như vậy, sao hai người lại cần phải đi làm chứ? Cứ ở nhà nghỉ ngơi hay làm việc đều được. Ngày mai ba mẹ cũng đừng đến công ty nữa, bị người khác sa thải thì không bằng tự mình nghỉ việc.”
Từ Bảo Bảo nói một tràng, chỉ tiếc, lực chú ý của Tần Mai và Từ Kiến Hoa đều tập trung vào phần trước…
Con trai của họ! Chế tạo ra ba mô hình cơ giáp, đấu giá ở trên mạng, trong đó một cái đã lên đến tận 300 vạn đồng liên bang? Vậy chẳng phải con trai chính là người chế tạo cơ giáp dạo gần đây đang làm mưa làm gió sao? Hiện tại đa số mọi người đều suy đoán rằng người chế tạo cơ giáp kia là một đại sư lúc trước cực kỳ nổi danh, mà đại sư kia từ đầu đến cuối vẫn không xuất hiện… Mà hiện tại, con trai của bọn họ lại nói với bọn họ rằng ba cái mô hình cơ giáp kia toàn bộ đều do cậu làm? Trời ơi! Con trai họ đã trở nên thông minh như vậy từ lúc nào vậy?
Rõ ràng hai năm trước, con trai họ chỉ là một đứa phế sài gien cấp F, không có chút tiền đồ nào…
Nghĩ đến đây, Tần Mai lập tức chảy nước mắt.
Lúc đầu Từ Bảo Bảo còn sợ hai người không tin cậu, còn định đem ba cái mô hình cơ giáp ra, bây giờ lại thấy Tần Mai khóc, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Cậu thật cẩn thận sờ bả vai Tần Mai, hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại khóc?”
Tần Mai không nhịn được ôm lấy con trai mình, bây giờ bà cực kỳ kích động. Trước kia, bà vẫn luôn cho rằng về sau con trai sẽ luôn phải nhìn sắc mặt của người khác mà làm việc. Cho nên bà đã nghĩ rằng chờ đến lúc con trai tìm được người gien xứng đôi sẽ gả cậu cho một gia đình phổ thông. Không nói đến tình hình của gia đình đó, ít nhất thì người kia phải đối xử tốt với Từ Bảo Bảo. Cơ mà sau đó, Từ Bảo Bảo lại xứng đôi với Nghiêm Trạch Thừa, thật ra điều đó là một đả kích lớn đối với Tần Mai. Bà vẫn luôn sợ con trai sẽ phải chịu thiệt, mà hiện tại con trai lại dùng thực lực của bản thân chứng minh sự lợi hại của cậu! Có cái gì có thể so sánh được với việc biết con trai của mình là một thiên tài cơ chứ, có cái gì khác có thể khiến người mẹ này vui hơn chứ?