Nỗi Khổ Trong Lòng Từ Bảo Bảo

Chương 92

Sau khi ra khỏi hệ cơ giáp.

Đường Cát nhìn thoáng qua Từ Bảo Bảo bên cạnh, ho nhẹ một cái, nói: “Thật ra mấy người bọn họ đều là bạn của tôi. Chuyện này tôi sẽ nói rõ với bọn họ, bọn họ cũng chỉ đùa mà thôi…”

Từ Bảo Bảo: “…Ừ. Nhưng mà sao hôm nay cậu lại đột nhiên nổi điên như vậy? Cảm thấy cậu không giống bình thường.”

Đường Cát gãi đầu: “Tôi muốn tỏ ra soái đó.”

Từ Bảo Bảo: “…” Lại là cái lý do này…

Từ Bảo Bảo nhìn Đường Cát một lúc, thấy Đường Cát đầy mặt vô tội, có vẻ như không lừa cậu, mới run rẩy khóe miệng nói: “Được rồi, lần này tôi tin cậu.”

Khi hai người đến nơi, Đường Lập Minh đã đang đợi Từ Bảo Bảo. Ông cũng biết lúc trước Từ Bảo Bảo đi đón Đường Cát nên cũng không nói gì thêm, đối xử với Từ Bảo Bảo cũng coi như không tồi.

Hiện tại tuy rằng không biết rốt cuộc Từ Bảo Bảo quen Phù Dao như nào, nhưng cậu cũng coi như là bạn tốt của Phù Dao. Phù Dao rất ít khi nhận bạn, chỉ duy nhất Từ Bảo Bảo này thôi, Đường Lập Minh đương nhiên sẽ đối xử với cậu tốt một chút. 

Sau khi Từ Bảo Bảo được mang theo đến Quân bộ, cậu quen thuộc đi về phía Nghiêm Trạch Thừa.

Tình huống của Nghiêm Trạch Thừa thoạt nhìn kém hơn nhiều so với lúc trước.

Sắc mặt của anh hơi tái nhợt, ngay cả màu mắt cũng không phải màu mà Từ Bảo Bảo quen thuộc. Nghiêm Trạch Thừa lúc này, biểu tình hơi lạnh lùng, cùng với khuôn mặt trắng bệch kia, thoạt nhìn như ma cà rồng. Lúc anh vừa nhìn thấy Từ Bảo Bảo liền nở một nụ cười tà mị, làm cho Từ Bảo Bảo nhảy dựng trong lòng.

Về phần ánh mắt của anh, chính là màu đen thăm thẳm.

Từ Bảo Bảo: “…Nghiêm Trạch Thừa?”

Khi Từ Bảo Bảo gọi tên anh, ánh mắt của anh vẫn không thay đổi, sắc mặt bình tĩnh, đi từ trong phòng ra, sau đó ôm chặt lấy Từ Bảo Bảo.

Từ Bảo Bảo trong lòng yên ổn hơn một chút, đang muốn nói chuyện thì đột nhiên nghe thấy Nghiêm Trạch Thừa nói: “Không được nhúc nhích, đây là con tin của tôi!”

Từ Bảo Bảo: “…” Đm mẹ nó cái méo gì đây?

Nghiêm Trạch Thừa không giống như đang nói đùa một chút nào, nhưng mọi người xung quanh lại như không nghe thấy, như cũ ai làm việc người nấy, ngay cả Đường Lập Minh.

Từ Bảo Bảo: “…”

Một lúc sau, Nghiêm Trạch Thừa thả Từ Bảo Bảo, anh nhẹ nhàng hừ một tiếng, nói: “Nhóm mấy người không bị lừa, coi như kỹ thuật diễn của tôi kém.”

Khóe miệng Từ Bảo Bảo run rẩy.

Cậu thật sự sa mạc lời.

Nghiêm Trạch Thừa đã xuất hiện nhân cách thứ tư – ít nhất thì Từ Bảo Bảo cho rằng là thứ tư, mà nhân cách này khác hoàn toàn với mấy nhân cách trước.

Đường Lập Minh gần đó nói: “Từ sau khi người mặt trên hạ lệnh, nhân cách này đã xuất hiện. Bình thường cả ngày đều diễn kịch, sau nhiều lần cậu ta lừa nghiên cứu viên thì chúng tôi học tập cháu, nhìn ánh mắt Nghiêm Trạch Thừa. Nếu là màu đen thì mặc kệ cậu ta nói gì cũng không tin.”

Từ Bảo Bảo gật đầu.

Nghiêm Trạch Thừa đã buông Từ Bảo Bảo ra, bộ dáng biếng nhác, ngồi trên ghế trong phòng, nhìn phong cảnh hư cấu trên quang não, lộ ra vẻ mặt hơi hâm mộ.

Trong lòng Từ Bảo Bảo thoáng động.

Đường Lập Minh nói: “Tính cách thứ tư này, sau khi xuất hiện, vẫn luôn ở nơi này, cho nên cực kỳ tò mò về thế giới bên ngoài, cũng rất khát vọng… Vốn bác muốn dẫn cậu ta ra ngoài, thế nhưng người mặt trên sợ Nghiêm Trạch Thừa cố ý lộ ra biểu tình như vậy để lừa chúng ta nên không đồng ý.”

Từ Bảo Bảo kêu một tiếng, đi qua ngồi bên cạnh Nghiêm Trạch Thừa.

Nghiêm Trạch Thừa quay đầu nhìn cậu. Cái nhìn này thật ra cũng kéo dài khá lâu, như mà cuối cùng, ánh mắt Nghiêm Trạch Thừa vẫn chuyển về nhìn phong cảnh.

Từ Bảo Bảo chưa bao giờ ngờ rằng cậu sẽ gặp một Nghiêm Trạch Thừa chưa bao giờ xuất hiện. Cậu không nhịn được hỏi: “Anh có nhận ra em không?”

Nghiêm Trạch Thừa lắc đầu.

Từ Bảo Bảo: “…”

Thật ra lúc Từ Bảo Bảo nghe câu trả lời này cũng cảm thấy không quá vui vẻ. Cậu đã ở bên Nghiêm Trạch Thừa lâu như vậy, cũng đã trải qua ba nhân cách, hiện tại lại gặp Nghiêm Trạch Thừa nói không biết cậu… Cậu thậm chí còn hơi sợ, sợ rằng về sau Nghiêm Trạch Thừa thật sự sẽ được chữa khỏi, nhưng không còn là Nghiêm Trạch Thừa nữa.

Nghiêm Trạch Thừa kia có khi cũng sẽ không biết cậu, không nhớ những chuyện giữa bọn họ, cũng không nhớ được những người mà anh từng biết.

Từ Bảo Bảo thở dài một hơi.

Nhưng mà nếu chuyện đã như vậy, Từ Bảo Bảo cũng chỉ có thể đối mặt thôi. Nghiêm Trạch Thừa không biết cậu thì cậu sẽ tự giới thiệu mình.

Lúc cậu nói tên, Nghiêm Trạch Thừa cười nhạo một tiếng: “Ba mẹ cậu nghĩ như nào mà đặt cho cậu cái tên như vậy?”

Từ Bảo Bảo: “…”

Sau khi nói chuyện một lúc, Nghiêm Trạch Thừa lại quen Từ Bảo Bảo một lần nữa, chỉ là vẻ mặt của anh cũng chẳng vui vẻ mấy. Từ Bảo Bảo khó có dịp nhìn thấy anh như vậy, cũng hỏi thêm một chút, hỏi tại sao quen người mới mà anh lại không vui, có phải vì không thích cậu hay không.

Nhưng ai ngờ Nghiêm Trạch Thừa lại nói…

“Nếu có thể, tôi muốn cưới cậu. Nhưng tôi biết sau hôm nay, cậu sẽ rời khỏi nơi này.”

Từ Bảo Bảo: “…”

Nghe được lời nói của Nghiêm Trạch Thừa, một nghiên cứu viên nói: “Thật ra mặc dù Nghiêm Trạch Thừa này sau khi cậu rời đi mới xuất hiện, thế nhưng cậu ta cũng có một ít ký ức về cậu, lúc ngủ cậu ta sẽ gọi tên cậu.”

“Thật không?” Từ Bảo Bảo hơi ngạc nhiên.

“Đương nhiên là thật, chúng tôi cũng không có lý do gì để nói dối cậu về chuyện này. Thật ra chúng tôi cũng thấy rất kỳ lạ, nhưng mà đó cũng là tin vui. Ít nhất chứng minh nhân cách này không phải không hề liên quan đến các nhân cách khác.”

Nghiên cứu viên đều cực kỳ cổ vũ Từ Bảo Bảo nói chuyện với Nghiêm Trạch Thừa. Cùng lúc đó, bọn họ cũng nghiên cứu dao động não của Nghiêm Trạch Thừa. Cuối cùng bọn họ phát hiện, lúc nói chuyện với Từ Bảo Bảo, tinh thần của Nghiêm Trạch Thừa cực kỳ sinh động. Nghiên cứu viên kia hơi sửng sốt rồi báo cáo và nói một ý tưởng của mình với Đường Lập Minh.

Đường Lập Minh nghe xong, gật đầu, nói với Từ Bảo Bảo: “Người bên chúng tôi hy vọng cháu có thể qua đây mỗi ngày một lần.”

Từ Bảo Bảo trong lòng vui vẻ, lại không biểu hiện ngoài mặt, chỉ nghi ngờ hỏi: “Vì sao?”

 Đường Lập Minh nói: “Chúng tôi phát hiện lúc có cháu bên cạnh, trạng thái hoạt động của não Nghiêm Trạch Thừa nói chung là rất cao. Việc này cực kỳ quan trọng đối với nghiên cứu của chúng tôi, cho nên hy vọng cháu có thể đến đây. Bác biết cháu cũng rất muốn giúp Nghiêm Trạch Thừa, không phải sao?”

Nghiêm Trạch Thừa suy nghĩ, cuối cùng vẫn đồng ý.

Dù sao cậu quả thật muốn đến đây thăm Nghiêm Trạch Thừa.

Sau đó người Quân bộ ước định với Từ Bảo Bảo, về sau, sau khi tan học sẽ phái xe đến trường trực tiếp đón Từ Bảo Bảo, đến tối sẽ đưa Từ Bảo Bảo về nhà.

Phục vụ tận tình như vậy, Từ Bảo Bảo đương nhiên sẽ không từ chối.

Sau khi cậu xác định kế hoạch, về nhà cũng nói chuyện này cho Tần Mai và Từ Kiến Hoa. Đương nhiên hai người cực kỳ ủng hộ Từ Bảo Bảo, chỉ là Tần Mai cũng hơi lo lắng.

“Con trai, con nói Nghiêm Trạch Thừa lại xuất hiện một nhân cách nữa, vậy… Nếu về sau không chữa khỏi thì phải làm thế nào mới được?”

“Con cũng đừng trách mẹ nói thẳng, chủ yếu là do chuyện này thật sự yêu cầu phải cân nhắc thật tốt. Với năng lực của con thì theo chúng ta, con đương nhiên không ở thế hạ phong khi ở bên Nghiêm Trạch Thừa, hơn nữa Nghiêm Trạch Thừa cũng đối xử rất tốt với con, ba mẹ đều ủng hộ. Chúng ta cũng chỉ hỏi một chút mà thôi… Xem suy nghĩ của con bây giờ…”

Tuy rằng Tần Mai bởi vì lo lắng mà nói đoạn này hơi lộn xộn, nhưng Từ Bảo Bảo cũng nghe hiểu, cậu nghĩ, nói: “Nếu Nghiêm Trạch Thừa thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, có lẽ con… sẽ luôn chỉ có anh ấy. Hơn nữa con là một người chế tạo cơ giáp, cho dù không ở bên người gien xứng đôi chắc cũng không có vấn đề gì chứ?”

“Chỉ là… Pháp luật của đế quốc…”

Từ Bảo Bảo hơi sửng sốt, lúc này mới nghĩ đến pháp luật của đế quốc. Cậu hơi nhíu mày, không nhịn được trở về phòng, liên hệ Đường Lập Minh, nói ý nghĩ của mình, sau đó mới hỏi: “Nếu có một ngày Nghiêm Trạch Thừa thật sự xảy ra vấn đề như vậy, cháu… có thể xin người mặt trên không ở bên người khác được không?”

“Chuyện này, bác sẽ hỏi một chút.” Đường Lập Minh cười nói, “Trước mắt mà nói thì tình huống của Nghiêm Trạch Thừa cực kỳ lạc quan, cháu cũng đừng suy nghĩ nhiều quá.”

Từ Bảo Bảo không nói gì.

Đường Lập Minh còn nói: “Cháu là bạn của Phù Dao, bác chắc chắn sẽ giúp cháu. Hơn nữa suy bụng ta ra bụng người, nếu người gặp chuyện không may là Phù Dao, bác chắc chắn cũng sẽ không ở bên người khác.”

Từ Bảo Bảo hít sâu một hơi, gật đầu.

Hiện tại ngoại trừ Đường Lập Minh, cậu thật ra cũng không có biện pháp nào khác.

Vì thế, trong một đoạn thời gian kế tiếp, Từ Bảo Bảo đều bị vây trong vòng luẩn quẩn trường học, Quân bộ và nhà. Sinh hoạt chỉ có ba chỗ, mà đại khái vì nghiên cứu của Quân bộ có tiến triển, ít nhất về sau này, trên cơ bản mỗi lần Từ Bảo Bảo gặp Nghiêm Trạch Thừa sẽ thấy màu mắt mỗi lần đều khác, tính cách cũng chênh lệch cực kỳ lớn.

Thậm chí có lúc màu mắt Nghiêm Trạch Thừa cực kỳ giống nhau, chỉ có dựa vào máy móc mới có thể nhìn được lúc đó là nhân cách nào của Nghiêm Trạch Thừa.

Nhưng một tin tốt chính là tuy rằng ngày càng nhiều nhân cách, nhưng mỗi lần Nghiêm Trạch Thừa nhìn thấy Từ Bảo Bảo đều cực kỳ kích động, đôi khi còn thậm chí đỏ mặt nói: “Tuy rằng đây là lần đầu tiên anh gặp em, nhưng anh thật sự rất thích em. Cái này có thể chính là cái mà người ta gọi là nhất kiến chung tình…”

Trước kia Từ Bảo Bảo hoàn toàn không tin mấy cái gọi là nhất kiến chung tình, thế nhưng nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc kia của Nghiêm Trạch Thừa, cậu lại không biết nói gì cho phải.

Hơn nữa, quan trọng nhất chính là…

Ngoại trừ Từ Bảo Bảo, một ít ký ức khác của Nghiêm Trạch Thừa đều chậm rãi kết hợp lại với nhau.

Gần đây trong lúc thí nghiệm, cho dù nhân cách mới của Nghiêm Trạch Thừa có xuất hiện, anh vẫn có thể nói ra một vài chuyện cũ. Điều này cho thấy nghiên cứu đang theo phương hướng đúng, thẳng đến một ngày, ánh mặt của Nghiêm Trạch Thừa biến thành màu đỏ…

Bình Luận (0)
Comment