Ngay sau khi hoàn thành, Từ Bảo Bảo cực kỳ hưng phấn yêu cầu ba tiểu tinh linh đưa cậu đến Trái Đất. Tiểu tinh linh hơi chần chừ, rồi nói: “Có lẽ lần này đi sẽ tốn một khoảng thời gian dài…”
Từ Bảo Bảo hơi do dự, nói: “Vậy anh sẽ đi báo trước cho bọn họ một tiếng.”
Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng Từ Bảo Bảo thật ra vẫn hơi hoang mang.
Lúc trước đã thảo luận qua với tiểu tinh linh, thời gian ở hai thế giới khác nhau cho nên cho dù Từ Bảo Bảo đã biến mất lâu như vậy, đối với người Trái Đất thì cũng không quá lâu. Như vậy thì thời gian cậu ở Trái Đất càng lâu thì thời gian biến mất ở thế giới này cũng lại càng dài… Nếu không báo trước thì khả năng cao cậu sẽ bị nhận định là đã mất tích.
Nghĩ đến đây, Từ Bảo Bảo không nhịn được gãi đầu chính mình.
Thật ra cậu cũng không thích nói dối. Mỗi một lần nói dối đều làm cho Từ Bảo Bảo cảm thấy như đang ngồi trên đống lửa. Nhưng bởi vì chuyện có không gian và chuyện xuyên qua, Từ Bảo Bảo cho dù không muốn nói dối cũng vẫn phải nói dối, điều này dẫn đến tâm tình không tốt lắm của cậu.
Nghĩ đến đây, Từ Bảo Bảo thở dài một hơi.
Cậu mang tâm tình phức tạp, đầu tiên gọi điện cho Tần Mai.
Từ sau khi Tần Mai nghỉ việc vẫn luôn ở nhà chuyên tâm lắp ráp cơ giáp. Lúc này thấy có điện thoại, nhìn thấy là con trai thì đương nhiên sẽ ưu tiên con trai, một đoạn thời gian gần đây bà cũng không gặp con trai, tự nhiên là nhớ rồi. Chỉ là sau khi nhìn thấy Từ Bảo Bảo, Tần Mai nhạy cảm phát hiện có chỗ không đúng.
Bà nhìn sắc mặt Từ Bảo Bảo, hỏi: “Làm sao vậy?”
Từ Bảo Bảo nói: “Không có gì ạ, chỉ là… Sắp tới con sẽ phải đi ra ngoài một chuyến, có thể sẽ tốn một thời gian rất dài, mà cũng có thể rất ngắn…”
Tần Mai nghe câu này, lập tức nhíu mày: “Đi đâu?”
Từ Bảo Bảo: “…Đi đến một tinh hệ khác.”
“Đi đến đó làm gì?”
Từ Bảo Bảo hơi chần chừ, cuối cùng vẫn nói ngẫu nhiên tìm được một phương thuốc có thể chữa được bệnh của Nghiêm Trạch Thừa, cho nên muốn đi tìm nguyên liệu trong phương thuốc đó.
Tần Mai vừa nghe, lập tức không đồng ý: “Tinh hệ khác nguy hiểm như vậy, tuy rằng mẹ có thể hiểu tâm tình của con, như bây giờ an toàn của con là quan trọng nhất. Nếu có một ngày Nghiêm Trạch Thừa khỏe lại, con cũng không muốn nó không tìm được con chứ? Muốn tìm nguyên liệu thì cũng được, chúng ta có thể trả tiền để người khác tìm hộ, sao con lại phải tự mình đi cơ chứ?”
Từ Bảo Bảo: “Chuyện này cực kỳ quan trọng, mấy thứ kia thì trừ con ra không ai khác biết là gì, con không thể nào để người khác làm việc này được. Nhưng mà con có thể đảm bảo an toàn của chính mình, Quân bộ cũng sẽ phái người đi cùng con. Mà con cũng biết nơi con đi không có nguy hiểm.”
“Người Quân bộ sẽ đi cùng con sao?” Tần Mai nhìn Từ Bảo Bảo, ánh mắt xẹt qua xẹt lại từng tí trên mặt cậu, tự hồ như đang tìm dấu hiệu Từ Bảo Bảo nói dối.
Từ Bảo Bảo mặt không đổi sắc: “Đúng vậy ạ.”
Hai người giằng co một lúc, rốt cuộc Tần Mai vẫn thở dài một hơi, nói: “Thôi thôi, mẹ biết rồi, con sẽ không nghe mẹ, nếu đã có người Quân bộ đi cùng con… Hầy, được rồi, chuyện này mẹ sẽ nói cho ba con, nhưng mà con cũng phải đảm bảo an toàn của chính mình, biết chưa?”
“Con biết rồi, mẹ.” Từ Bảo Bảo ôn hòa nói.
Sau đó, Từ Bảo Bảo liên lạc với người Quân bộ, chỉ nói sẽ đi ra ngoài một thời gian, bảo Nghiêm Trạch Thừa ở Quân bộ không cần lo lắng. Cuối cùng cậu nói cho Đường Lập Minh.
Đường Lập Minh đồng ý để ý đến Nghiêm Trạch Thừa, sau đó nói cho Từ Bảo Bảo rằng Nghiêm Trạch Thừa còn phải ở Quân bộ thêm một tháng mới có thể bình phục hoàn toàn. Người mặt trên sau khi nghe báo cáo cũng hơi hoang mang, vốn thời gian một tháng đã tăng lên hai tháng.
Từ Bảo Bảo nói chuyện một lúc, sau khi xác định không còn gì nữa mới nhắn tin cho Bạch Kính Đình và Phù Dao, sau đó nói với tiểu tinh linh rằng cậu đã chuẩn bị xong.
Ba tiểu tinh linh nhìn nhau, bảo Từ Bảo Bảo nằm lên giường.
Từ Bảo Bảo cảm thấy chính cậu hơi hồi hộp.
Cậu nằm xuống, nhắm hai mắt lại, sau đó cảm thấy thân thể bay lên… Nghe thấy tiếng gọi ầm ĩ của ba tiểu tinh linh trong đầu, Từ Bảo Bảo lập tức mở mắt.
Hiện tại cậu đang nằm trong căn phòng cậu thuê lúc trước, nhìn ngày, thế nhưng mới chỉ qua một ngày. Hóa ra một ngày trên Trái Đất chẳng khác nào một năm ở thế giới kia.
Như vậy, Từ Bảo Bảo cũng phải hành động nhanh hơn.
Đầu tiên cậu soạn một chút đồ đạc của mình, tìm thẻ ngân hàng và đồ đạc có thể quyên góp, sau đó đóng gói hết lại, viết mật mã thẻ vào một tờ giấy, nhét cùng đồ đạc. Tiện tay còn viết một bức thư, nói chính cậu tự nguyện quyên góp đồ đạc của mình. Sau đó, cậu kết thúc hợp đồng thuê phòng, nghỉ việc, rồi đem đồ đạc ra bưu điện để gửi cho cô nhi viện.
Sau khi làm xong thì một tiếng đã trôi qua, Từ Bảo Bảo nắm tiền còn thừa trong tay, lo lắng không yên chạy tới một cái siêu thị, mua gừng và một đống lớn gia vị linh tinh. Sau đó lập tức chạy tới một cái chợ mua mầm mống hoa cỏ và rau củ, cứ bận rộn như vậy, hai tiếng đã trôi qua. Đến lúc mua được hết đồ vật này nọ, Từ Bảo Bảo mới thở dài nhẹ nhõm một cái.
Cậu nhìn thoáng qua thế giới này một lần nữa, nở một nụ cười lớn.
Nơi này là nơi mà cậu lớn lên, nhưng bởi vì ở một thế giới khác còn có người cần cậu hơn, cho nên cậu phải đi rồi… Có thể trở lại Trái Đất, đối với Từ Bảo Bảo, đã là kiếm lời rồi.
Cả một đời này của cậu, bước ngoặt trong cuộc sống chính là lần xuyên qua này… Hy vọng thế giới này sẽ vĩnh viễn tốt đẹp, cũng hy vọng những người quen của cậu ở cô nhi viện trước kia cũng sẽ sống tốt.
Nhìn người xung quanh thật lâu một lần cuối cùng, Từ Bảo Bảo lấy hết tiền trong túi áo ra đưa hết cho cô gái cầm guitar đang hát trước cửa tàu điện ngầm.
Sau khi tìm một chỗ không có người, Từ Bảo Bảo nói với ba tiểu tinh linh trong đầu là cậu đã có thể trở về. Sau đó chỉ cảm thấy cơ thể lâm vào mê mang, Từ Bảo Bảo lại một lần nữa về tinh cầu này.
Cậu đứng ở cửa nhà, sau khi hơi sửng sốt thì nhìn xung quanh, thấy có vẻ không có người mới lấy chìa khóa ra, mở cửa đi vào.
Chuyện đầu tiên Từ Bảo Bảo làm chính là xem bây giờ là lúc nào.
Một ngày ở trên Trái Đất chính là một năm ở tinh cầu này, cho nên đối với Từ Bảo Bảo, mỗi một giờ đều cực kỳ quan trọng. Cậu ở Trái Đất trên cơ bản khoảng 6 tiếng, tính ra thì cũng không khác gì cậu đã rời đi 3 tháng…
Thời gian dài như vậy… cũng không biết cha mẹ cậu bây giờ như nào…
Hơn nữa, dạo một vòng trong nhà, Từ Bảo Bảo dứt khoát phát hiện không có ai trong nhà bọn họ. Điều này rất không khoa học, dù sao thì Tần Mai và Từ Kiến Hoa cũng đã nghỉ việc rồi, hiện tại theo lý thuyết thì nên ở nhà… Hơn nữa, ba tháng đã qua, Nghiêm Trạch Thừa chắc cũng đã về rồi chứ?
Nghĩ vậy, Từ Bảo Bảo gọi cho Tần Mai.
Lúc nhận được cuộc gọi từ Từ Bảo Bảo, Tần Mai sợ ngây người, lúc nói chuyện cũng nói năng lộn xộn: “Bảo Bảo… Bảo Bảo con rốt cuộc cũng trở lại rồi… Bây giờ con đang ở đâu? Con có khỏe không? Lúc trước con… Lúc trước con nói nhẹ nhàng như vậy, mẹ còn tưởng rằng con sẽ trở lại trong vòng 10 ngày, thế nhưng con lại đi tận ba tháng! Rốt cuộc con có đem cha mẹ để ở trong lòng hay không hả? Hả?”
Từ Bảo Bảo vội vàng xin lỗi.
Tần Mai đã bắt đầu khóc, bà một bên khóc một bên mắng, cuối cũng vẫn là Từ Kiến Hoa ở bên cạnh nói bây giờ bọn họ đang ở nhà Nghiêm Trạch Thừa, bảo Từ Bảo Bảo nhanh đến.
Từ Bảo Bảo nghe xong, lập tức trở về nhà của cậu và Nghiêm Trạch Thừa.
Trong nháy mắt mở cửa, Từ Bảo Bảo thấy được Tần Mai và Từ Kiến Hoa ngồi trên sofa, chỉ là không có Nghiêm Trạch Thừa. Cậu hơi ngạc nhiên, ánh mắt quét qua phòng một lần, lúc này mới nhìn về phía cha mẹ cậu.
Tần Mai vẫn đang khóc, Từ Bảo Bảo vội vàng lại gần an ủi.
Từ Kiến Hoa thở dài một cái, nói: “Con cái đứa nhỏ này, đi thời gian dài như vậy, lúc trên đường cũng không liên lạc với chúng ta, cứ để chúng ta lo lắng như vậy được sao?”
Từ Bảo Bảo chớp mắt một chút.
Đối với cậu, cậu mới tách ra với cha mẹ và Nghiêm Trạch Thừa vài giờ mà thôi. Nhưng đối với bọn họ thì thời gian cậu rời đi đã đến mức không thể chấp nhận rồi…
Hơi do dự, Từ Bảo Bảo nói: “Cái tinh hệ kia thật sự hơi quá xa, mặc dù con muốn liên lạc như lại không có tín hiệu…”
Tần Mai: “…”
Từ Kiến Hoa ho nhẹ một cái: “Quả thật, lúc ấy chúng ta cũng đã thử liên lạc với con, cũng phát hiện không có tín hiệu… Cha vừa mới liên lạc với Nghiêm Trạch Thừa, bảo nó không cần đi tìm con nữa.”
Từ Bảo Bảo đầy mặt khiếp sợ: “Anh ấy đi tìm con?”
“Cũng không phải là nước đường cùng sao? Lúc đầu nó còn nghe chúng ta khuyên bảo, thế nhưng hôm nay thật sự không chịu nổi nữa. Thật ra cha mẹ cũng muốn đi cùng nhưng Nghiêm Trạch Thừa nói chuyến đi này có lẽ sẽ có rất nhiều nguy hiểm mới bảo chúng ta ở lại chờ tin tức. Cha còn đang thương lượng với mẹ con, cũng đi một nơi xa xôi khác tìm thử xem…”
Từ Bảo Bảo: “…”
Từ Bảo Bảo nghe Từ Kiến Hoa nói xong, lập tức thở dài nhẹ nhõm một cái.
May cậu trở về kịp thời, bây giờ Nghiêm Trạch Thừa vừa mới xuất phát. Không thì đợi đến lúc Nghiêm Trạch Thừa đã đi xa rồi, hai người thể nào cũng không thể gặp nhau trong một thời gian thật dài, chính Từ Bảo Bảo cũng hơi sốt ruột.
Cậu rót mấy cốc nước, đặt lên bàn, nói cậu đã tìm đủ nguyên liệu cho phương thuốc rồi, bây giờ chỉ cần pha chế là được. Nói chuyện một lúc với cha mẹ, Từ Bảo Bảo vào bếp, lấy hết đồ cậu đã thu thập ra.
Không có cách nào khác, tình huống hiện tại đối với cậu thì mới không gặp nhau vài tiếng thôi, cho nên cậu thật sự không thể nào nặn ra được tí tình cảm nào, chỉ có thể cố gắng hết sức khuyên bảo hai người không nên buồn. Cậu cũng đã an toàn trở lại, về sau chắc chắn sẽ không đi ra ngoài nữa.
Mà mấy thứ cậu đặt mua trên mạng trước khi rời đi cũng đã được chuyển phát nhanh chuyển đến đặt trong phòng, chỉ chờ cậu trở về mở ra. Về phần hai con bướm ở trong không gian kia, một con đã bị ba biểu tinh linh lấy mất cánh đưa cho Từ Bảo Bảo. Cậu thừa dịp hai người Tần Mai không chú ý, đem tất cả ném vào nồi.
Sau khi đun mấy thứ trong nồi, Từ Bảo Bảo mới ra khỏi phòng bếp. Mà lúc này, Nghiêm Trạch Thừa phong trần mệt mỏi cũng đã về nhà…