Nỗi Lòng Ánh Trăng

Chương 33


Nhìn những dòng bình luận này.Thẩm Điềm có chút ngơ ngác.Tào Lộ đang ngồi ở đầu bên kia sofa đột ngột ngồi bật dậy, cậu ấy ghé sang bên này của Thẩm Điềm, rồi vòng tay khoác vai Thẩm Điềm: "Bảo bối, cậu biết gì không? Hồi đại học Tần Mạch chủ động theo đuổi Chu đại ca đó."Thẩm Điềm ngay lập tức nhớ lại dòng bình luận đó.Cũng nhớ lại câu nói mà Tần Mạch nói phía trước báo bảng đen.Cậu ta nói đợi thi lên Thanh Hoa rồi tính.Ngay lúc đó trong lòng của cậu ta ắt đã vạch sẵn kế hoạch rồi nhỉ.Tào Lộ nói tiếp: "Đại ca Chu Thận Chi vô cùng kinh ngạc, bởi vì hai nhà bọn họ vốn đã quen biết nhau.

Chắc cậu ấy cũng không ngờ được rằng Tần Mạch sẽ theo đuổi cậu ấy, mà cái lúc đó Quan Châu Vân vẫn còn đang theo đuổi Chu Thận Chi nha.

Trời ơi cái cảnh tượng đó, tớ hỏi Trần Vận Lương đây, thật sự là long trời lở đất luôn.

Hai đứa con gái đó người nắm đầu người giữ đuôi, quậy đến nổi Chu đại ca vang danh khắp trường.

Chỉ có điều không phải cái danh tốt đẹp gì đâu mà là đồn cậu ấy vận đào hoa kiểu vậy.""Chu đại ca vốn dĩ là ở trong trường, sau này thì dứt khoát chuyển ra ngoài ở luôn.""Nhưng mà như vậy cũng không cản được bước chân của hai người họ luôn.


Thế rồi bên cạnh Chu đại ca xuất hiện một cô gái giống như bạn gái của cậu ta vậy.

Cùng nhau ra vào khu nhà sinh viên, nghe nói là chị khoá trên ở viện nghiên cứu, rất là ưu tú hay gì á, Tần Mạch và Quan Châu Vân thường xuyên thấy bọn họ đi chung với nhau, còn có lần thấy bọn họ đi vào quán bar cùng nhau.""Sau đó nữa thì Tần Mạch từ từ buông bỏ, Quan Châu Vân vì bị người tìm kiếm tài năng chọn trúng cũng dần dần biến mất.""Thật là không ngờ luôn nha!"Gương mặt Tào Lộ toàn là sự cảm thán.Thẩm Điềm hỏi: "Mấy thứ này là cậu nghe Trần Vận Lương nói sao?"Tào Lộ gật đầu, cậu ấy lại đưa tay nhéo mặt Thẩm Điềm: "Đúng vậy.

Vì Điềm bảo bối của tớ, tớ phải nghe ngóng cho rõ chứ."Thẩm Điềm ôm đầu gối.Nghĩ đến Tần Mạch, cậu ta có lẽ chịu sự kích động từ Quan Châu Vân nên ở đại học mới liều lĩnh như vậy."Vậy nên, Chu đại ca không có người mình thích, chuyện này chắc chắn là thật rồi đó." Tào Lộ nhìn Thẩm Điềm nói, Thẩm Điềm ngước mắt, gật gật đầu.Tào Lộ xoa nhẹ gương mặt của cô."Thế nên là cậu phải tự tin lên cho tớ!"Thẩm Điềm gật đầu cười.Nếu đến tận bây giờ cô vẫn giữ thói quen viết nhật ký.Cô nhất định sẽ viết chuyện này ra.Hai cô gái ưu tú như vậy theo đuổi anh, anh ấy đều không thích.Vậy anh ấy rốt cuộc sẽ thích kiểu người con gái như thế nào đây."Được rồi, đừng có nghĩ ngợi nữa, chuẩn bị đám cưới cho chỉnh chu đi." Tào Lộ mỉm cười ôm chầm lấy cô, Thẩm Điềm cũng ôm cậu ấy, nhẹ nhàng nói: "Lộ Lộ, cảm ơn cậu nha!""Khách sáo với tớ làm cái gì, muốn chết à."Thẩm Điềm bật cười: "Không muốn đâu, tớ đi mở nước nóng cho cậu, đi tắm đi.""Ừ đi đi."Tào Lộ buông cô ra.- -----Thứ bảy ngày hôm sau.Sau khi Thẩm Điềm thức dậy, cô chạy về siêu thị một chuyến.

Hôn lễ chủ yếu do Trịnh Tú Vân, Thẩm Xương Minh còn có bà nội Giang Lệ Vân và Vu Mi bốn người họ lo liệu.Thẩm Điềm vừa bước vào cửa.Thẩm Xương Minh đang bận viết thiệp cưới, Trịnh Tú Vân ở bên cạnh vừa đốc thúc vừa chỉ huy, nhìn thấy cô bước vào, bà nói: "Đồng nghiệp trong công ty con thì con tự mà điền vào đi."Thẩm Điềm dạ đáp.Cô cầm lấy bút và thiệp cưới, ngồi xuống và bắt đầu viết.Ngay lúc này.Điện thoại của cô đổ chuông.Là Chu Thận Chi gọi.Cô ngây người một lúc rồi đặt bút xuống, cầm điện thoại lên.Âm giọng trong, trầm thấp mang theo nét cười nhẹ lẫn bên trong."Hôm nay là thứ bảy, chúng ta đi xem nhà nha?"Thẩm Điềm nhìn vào cây bút trên tay, ừ đáp.Sau đó cô mới chợt nhận ra rằng, căn nhà mà anh đang nhắc đến là căn nhà mà hai người sau này sẽ sống với nhau.Tai cô tức khắc ửng đỏ.Trịnh Tú Vân đang ở trước mặt cô, một bên cầm thiệp mời làm quạt, một bên nhìn chằm chằm vào cô.Anh khẽ cười một tiếng."Vậy một lát nữa tớ sang đón cậu, cậu ở đâu?"Thẩm Điềm: "Ở siêu thị.""Được."Sau khi tắt máy, Thẩm Điềm tiếp tục điền tên lên thiệp cưới.

Trịnh Tú Vân lấy một tấm thiệp mới đặt trước mặt cô: "Viết cho thầy của con đi, viết cho đẹp vào."Thẩm Điềm dạ đáp.Rồi ngoan ngoãn cầm bút lên viết hai chữ "Thịnh Nguyên".Chẳng mấy chốc, một chiếc Mercedes màu đen đã đậu dưới tán cây bên ngoài.

Cửa xe được mở ra, Chu Thận Chi mặc một chiếc áo thun màu đen cùng chiếc quần jean bước xuống xe.


Anh đóng cửa xe vào rồi nhìn ở hai bên để sang đường.Vóc người cao to, gương mặt với đường nét góc cạnh rõ ràng, ngón tay đang ung dung xoay xoay chiếc nhẫn.Thu hút biết bao ánh nhìn của người khác.Miếng bạt che màu đỏ vướng vào anh, anh khẽ tránh sang một bên sau đó thì bước vào nhà.Ánh mắt của anh nhìn vào Thẩm Điềm.Tiếp đó mới nhìn sang Trịnh Tú Vân và Thẩm Xương Minh: "Con chào cô chú."Anh đặt hộp quà từ tay còn lại xuống.Trịnh Tú Vân không nhận hộp quà đó, bà chỉ nói: "Đến thì cứ đến sau này không cần mang đồ sang đâu."Tay anh đặt lại vào trong túi quần, cười đáp: "Dạ vâng."Trịnh Tú Vân lấy thiệp mời vỗ lên vai con gái mình một cái, Thẩm Điềm chợt hoàn hồn, vội nói: "Con viết xong cái này thì đi."Chu Thận Chi nhìn thấy tấm thiệp trong tay của cô."Không sao đâu, cứ từ từ mà làm."Thẩm Xương Minh lấy một cái ghế ra cho anh, Chu Thận Chi ngồi xuống, anh ngồi ngay bên cạnh Thẩm Điềm.

Thẩm Điềm nắm chặt cây bút, tỉ mỉ viết lên tấm thiệp cuối cùng.Trịnh Tú Vân nhìn thấy con gái mình như vậy.Bà lắc đầu.Mười phút sau đó.Thẩm Điềm thắt dây an toàn vào.Anh khởi động xe, ngón tay thon dài xoay chiếc vô lăng.Đợi đến khi chạy lên đường chính, xe không còn nhiều nữa.Anh mới đặt tay lên kính xe, chỉ để một tay trên vô lăng.Anh nhìn sang Thẩm Điềm.Nói: "Thiệp cưới cho mấy bạn nữ phát hết rồi sao?"Thẩm Điềm gật đầu."Bên cậu thì sao?"Chu Thận Chi đang quan sát xe, khẽ nhếch môi cười."Cũng xong rồi."Giọng nói của anh ấy thật dễ nghe.Khiến cho vành tai của Thẩm Điềm có chút nóng ran, tối hôm qua chuyện anh ấy đăng bài lên hệt như một giấc mơ vậy.Chiếc xe đi đến một khu dân cư.Khu dân cư này ở ngay đối diện công ty xuất bản của Thẩm Điềm, tên là Lam Nguyệt Nhã Các.Cô ngơ ngác một lúc lâu."Ở đây sao?"Chu Thận Chi tìm một nơi để đỗ xe, tay đặt dưới cằm nhìn cô: "Đúng vậy.""Chỗ này gần với công ty xuất bản của cậu, cũng khá gần với Giang Thị.

Hai chúng ta đi làm cũng tiện hơn, cậu thấy sao?"Thẩm Điềm gật đầu."Ừ.""Xuống xe thôi."Hai người bước xuống xe, Thẩm Điềm đưa tầm mắt nhìn ra sau, ở phía xa còn có thể nhìn thấy được bảng hiệu công ty của cô nữa.

Cô không ngờ rằng anh ấy sẽ ở đây.

Mà khu dân cư này ở ngay vị trí trung tâm, giá cả rất đắt đỏ, là kiểu đắt đến mức không thể hiểu được ấy.Vừa bước vào thì trông thấy quản gia dẫn bọn họ lên lầu.Hai hộ gia đình một thang máy.


Nhưng diện tích cũng không quá lớn, ba gian phòng, một ban công lớn, ban công lớn ở bên cạnh phòng sách, là một dạng ban công kiểu hoa viên ngoài trời.Sát bên ban công là nhà vệ sinh chung, hai gian phòng đều có một chiếc rèm cửa khá to chạm đất và cửa sổ bay.

Gian phòng ngủ ở giữa có nhà vệ sinh, còn phòng khách, phòng ăn và kệ rượu đều ở cạnh nhau.

Phòng bếp ở cách cửa ra vào không xa, ở phía phòng bếp cũng có một ban công nho nhỏ.Phòng khách không có ban công, không có ánh sáng chiếu vào nên có chút tối.Sắc xám được lấy là tông màu chủ đạo nhưng cũng rất có cảm giác riêng tư.Chu Thận Chi mở cánh cửa ở giữa ra rồi dựa vào cửa nhìn cô: "Đây là phòng ngủ của chủ nhà, nhưng mà tủ ở bên trong nhà vệ sinh vẫn chưa làm xong.

Vậy nên tạm thời chúng ta sẽ dùng chung cái này."Thẩm Điềm đi sang đó, ghé đầu vào xem.Người của cô cách Thận Chi rất gần, không phải cố ý.

Chu Thận Chi cụp mắt nhìn cô, anh khẽ giữ khoảng cách nhưng mái tóc của cô mang một mùi hương rất nhẹ.Bay thẳng vào mũi anh.Trong phòng ngủ này tất cả vật dụng đều đầy đủ từ bàn trang điểm đến tủ.

Ở góc còn có một nơi nho nhỏ để đọc sách, chiếc đèn thuỷ tinh chiếu xuống rất đẹp.


Chiếc sofa thấp cùng chiếc bàn trà nhỏ trông rất thoải mái, bên cạnh còn có vài cái gối ôm cùng vài con thú nhồi bông.

Đây đều là những thứ mà Thẩm Điềm không hề ngờ tới.Cô cứ chăm chăm nhìn vào góc đấy.Giọng nói Chu Thận Chi trong trẻo mang theo nét cười vang lên từ phía trên cô."Thích không?"Thẩm Điềm thoắt ngẩng đầu nhìn anh.Gật gật liên tục: "Thích.""Thích thì đi xem đi." Anh khích lệ cô.Thẩm Điềm đi sang đó, ngồi xuống chiếc sofa thấp rồi uể oải vươn người.Chu Thận Chi tựa vào cửa khoanh tay lại nhìn cô.- ------[Tác giả có điều muốn nói]Các bảo bối ơi, rất xin lỗi mình không được khoẻ.

Hôm nay đã đi khám rồi, uống thuốc rồi nhưng chẳng khoẻ lên được tí nào, viết rất mệt, văn cũng không mượt nữa.

Vậy nên hôm nay chỉ update bấy nhiêu thôi.

Ngày mai tớ cố gắng viết nhiều hơn, hy vọng ngày mai sẽ khoẻ hơn một chút.

Các cậu thường ngày nhớ vận động nhiều vào nha, tớ không siêng vận động nên mới yếu như này, dẫn theo nhiều vấn đề như vậy..

Bình Luận (0)
Comment