Nơi Mặt Trời Chiếu Rọi

Chương 2

Con chó cái vô tâm

*

Lộ Thành là một thành phố du lịch nổi tiếng toàn quốc và Bành Đảo là điểm tham quan nổi tiếng nhất trong số các điểm du lịch ở Lộ Thành. Nó được bao quanh bởi biển, tất cả các phương tiện di chuyển ra vào đều bằng phà, cứ hai mươi phút lại có một chuyến, đây là một hòn đảo thực sự, được mệnh danh là vườn biển của Lộ Thành.

Do diện tích hòn đảo nhỏ, nhiều công trình lịch sử, đường hẹp và lượng người qua lại đông đúc nên trong khu vườn biển này, ngoại trừ một số lượng rất nhỏ xe đạp cần thiết cho cuộc sống của người dân địa phương, các phương tiện di chuyển khác phương tiện giao thông không được phép vào đảo. Vì vậy, cuộc sống trên hòn đảo nhỏ này vẫn giữ được sự giản đơn gần như nguyên sơ và nhịp sống chậm rãi.

Nền tảng giao đồ ăn cũng đã mất khả năng chống chọi với mưa nắng——

Hầu như không có cửa hàng nào trên đảo hỗ trợ giao hàng, sự hợp tác B&B giữa Khương Dư Sanh và Trang Truyền Vũ là một ví dụ hiếm hoi.

Phố đèn rực rỡ, Bành Đảo nhộn nhịp trong đêm, dù thời tiết không tốt, nhưng những cơn mưa nhẹ cũng không làm giảm đi sự nhiệt tình của du khách bốn phương.

Khương Dư Sanh có chút mất tập trung.

Thường thì lộ trình chỉ mất năm phút, nhưng nàng lại rẽ nhầm, đến muộn vài phút.

"Chị Tiểu Dư, chị đến rồi. Sao hôm nay chị lại đích thân đến đây thế?" Khương Dư Sanh vừa bước vào sảnh của nhà nghỉ chỉ phục vụ bữa sáng, người phục vụ ở quầy lễ tân đã chào đón nàng đầy thân thiện.

Khương Dư Sanh cong môi nói: "Vừa lúc chị cũng đang cực kỳ rảnh rỗi." Nàng nhấc chiếc túi giao hàng lớn lên, nhẹ nhàng đặt nó lên bàn phục vụ.

Người phục vụ bật cười, không tin điều đó.

Khương Dư Sanh hỏi: "Chị Trang của mọi người đâu rồi?"

Nhân viên lễ tân lộ ra vẻ mặt biết ngay mà, cười nói: "Bà chủ ở hành lang phía sau."

"Ừm, vậy tôi đi tìm chị ấy đây." Khương Dư Sanh gật đầu, không quan tâm đ ến sự hiểu lầm ở quầy lễ tân, bước ra vườn sau biệt thự với chiếc túi giấy còn lại trên tay đầy quen thuộc.

Sân sau không rộng bằng sân trước nhưng cũng nhỏ nhắn và tinh tế. Trang Truyền Vũ là người luôn đối xử tốt với bản thân nên sau khi tiếp quản nhà nghỉ do bố cô ấy để lại, cô ấy đã kê một chiếc bàn nhỏ dưới tán cây đa lớn trong vườn, nghe mưa rơi và ngắm hoa, về đêm lại ngắm mây uống trà, rất thú vị.

Lúc này, cô ấy đang ở trên hành lang hình vòm của một biệt thự phía trước khu vườn sau giống như một mái vòm Đông Nam Á.

Khương Dư Sanh đi vòng quanh góc biệt thự, còn chưa kịp nhìn thấy bóng người, nàng đã nghe thấy hai âm thanh run rẩy, giống như âm thanh của vật gì đó xuyên qua một vật thể dày, nhanh, sắc bén, giống như gió thổi qua. Trong đầu nàng hiện lên một dấu chấm hỏi, đi thêm hai bước nữa, nàng nhìn thấy thân hình cao gầy của Trang Truyền Vũ, mái tóc dài sang trọng được buộc cao, tay cầm cung tên.

Một mũi tên rời khỏi dây, chạm vào hồng tâm màu đỏ.


Trang Truyền Vũ hưng phấn quay người lại, nhìn thấy người đến là Khương Dư Sanh, cô ấy càng cười tươi hơn, nhướng mày đắc ý hỏi: "Thế nào? Trông có ngầu không?"

Vẻ mặt trẻ con, xinh đẹp trái ngược hoàn toàn với gương mặt trưởng thành, trong sáng của ngự tỷ.

Khương Dư Sanh phối hợp với cô ấy, nhiệt tình khen ngợi: "Ngầu."

Nàng bước lại gần, đặt túi giấy lên chiếc bàn nhỏ đựng trà ở hành lang, quan tâm: "Bia tường này được gắn khi nào thế, sao không gọi em đến giúp?"

Trang Truyền Vũ lập tức chu môi, vô cùng cảm động: "Ôi chao, Tiểu Dư em tốt quá đi."

Khương Dư Sanh không dám nhận lời khen này: "Em cũng không giúp được gì."

Trang Truyền Vũ đặt cung tên lên giá cung, đi đến trước bàn, ngồi xuống, rót trà cho nàng: "Em không móc mỉa chị là tốt rồi."

Cô ấy có nhiều sở thích nhưng chỉ mau thèm chóng chán, đến mức mỗi lần mua một món đồ mới, không chỉ bố, mẹ kế nhìn thấy và nói cô ấy là kẻ lãng phí tiền bạc mà ngay cả nhân viên và bạn bè cũng không khỏi trêu ghẹo vài câu.

Chỉ có Khương Dư Sanh là chưa bao giờ như vậy.

Khương Dư Sanh cười hỏi: "Tại sao phải móc mỉa chị? Em nghĩ việc chị có thể làm hài lòng bản thân, khiến bản thân hạnh phúc trong khả năng của mình là điều rất tốt và hiếm có đấy chứ."

Trang Truyền Vũ vỗ tay, tỏ vẻ đồng tình sâu sắc: "Nói đúng lắm! Em có thể nói lại được không? Chị muốn ghi lại cho ông già chị nghe, đây là tầm nhìn cuộc sống mà một người khôn ngoan nên có, sao ông ấy sống mấy chục năm mà vẫn không thông suốt như thanh niên như em vậy! "

Khương Dư Sanh sửng sốt một chút, sau đó cười lớn, không khách khí mắng cô ấy: "Điên khùng."

"Em không muốn lần sau không thể vào được cửa nhà chị đâu."

Trang Truyền Vũ cũng cười theo.

Hai người đang ngồi bên chiếc bàn nhỏ trò chuyện, Khương Dư Sanh rất hứng thú hỏi Trang Truyền Vũ đã luyện loại cung nào, nặng bao nhiêu, kéo có khó không, Trang Truyền Vũ cũng rất hứng thú truyền đạt khoa học phổ thông cho nàng. Một lúc sau, Trang Truyền Vũ đột nhiên phản ứng lại, "ui" một tiếng rồi hỏi: "Không đúng rồi, sao hôm nay em rảnh thế, có thời gian ở đây nghe chị nói nhảm nữa."

Bình thường lúc này là giờ ăn cơm, cho dù Khương Dư Sanh tự đưa cơm, nàng cũng chỉ để đồ xuống rồi rời đi, hiếm khi chịu khó đi gặp cô ấy chứ đừng nói là ngồi xuống trò chuyện cùng cô ấy.

Quả nhiên, gương mặt bình tĩnh thường ngày của Khương Dư Sanh lộ ra vẻ có chút mất tự nhiên.

Trang Truyền Vũ đột nhiên có hứng thú, hỏi đầy tò mò: "Có chuyện gì vậy? Lại có người lạ đến cầu hôn chặn lối vào cửa hàng của em à?"

Khương Dư Sanh liếc nhìn cô ấy, bất đắc dĩ nói: "Không phải đâu."


"Vậy có chuyện gì đó?"

Khương Dư Sanh dùng ngón trỏ và ngón cái xoa xoa tách trà, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng mở miệng: "Em gặp lại Bạc Tô."

Giống như sấm sét đánh xuống đất, Trang Truyền Vũ bị tiếng nổ làm cho choáng váng.

Cái tên "Bạc Tô" là điều cấm kỵ ngầm đối với những người bạn cùng lớn lên. Đã bao lâu rồi họ chưa nghe thấy cái tên này từ nhau?

Lần cuối cùng Trang Truyền Vũ nhớ lại có lẽ là hai năm trước, sau khi cô ấy gặp lại Khương Dư Sanh. Cô ấy say khướt, ôm lấy Khương Dư Sanh gào khóc, uất hận thay Khương Dư Sanh: "Huhuhu, Tiểu Dư, chị biết ngay mà. Chị đã nói rồi, Bạc trong Bạc Tô là bạc trong bạc tình, là bạc trong bạc bẽo đấy. Con chó cái vô tâm, Tiểu Dư, em đừng nhớ về nó nữa, quên nó đi, quên nó đi..."

Đó là một ký ức đáng xấu hổ, sau khi cô ấy tỉnh lại, Khương Dư Sanh không chủ động nhắc tới nên cũng không dám nhắc lại. Tựa như bao nhiêu năm qua cô ấy chưa bao giờ dám hỏi lại Khương Dư Sanh để xác nhận: "Tiểu Dư, năm đó em và Bạc Tô từng có gì đó đúng không?". Mười tám tuổi cô ấy không dám, hôm nay hai mươi tám tuổi vẫn không dám. Cô ấy sợ đi quá giới hạn, sợ xúc phạm, càng sợ lại mở ra vết sẹo của Khương Dư Sanh.

Nụ cười tươi tắn trên mặt cô ấy biến mất, thay vào đó là nhíu chặt mày: "Nó... sao nó lại quay lại đây?"

Cô ấy cho rằng tất cả mọi người và vạn vật ở đây đều là những tồn tại mà Bạc Tô ước gì có thể xóa bỏ hoàn toàn khỏi trải nghiệm cuộc sống cao quý và huy hoàng của mình.

Khương Dư Sanh lắc đầu: "Em không biết." Nàng đoán: "Có thể là do công việc, xung quanh chị ấy còn có những người khác."

Trang Truyền Vũ nghĩ nghĩ rồi hỏi: "Cô ấy có nhìn thấy em không? Cô ấy có nói gì với em không?"

Khương Dư Sanh nói: "Không có, em chỉ đụng mặt chị ấy, chưa nói gì đã đi rồi."

Trang Truyền Vũ không biết là mình thở phào nhẹ nhõm vì Khương Dư Sanh hay hít một hơi lớn hơn.

Có một số người nếu đã giả chết nhiều năm như vậy, tại sao không tiếp tục giả chết nữa?

Cô ấy bực bội nhìn vẻ mặt của Khương Dư Sanh, cẩn thận thăm dò: "Vậy... em... ổn không?"

Khương Dư Sanh bị câu nói cẩn thận của cô ấy làm cho có chút buồn cười, nói: "Em có thể có chuyện gì được?" Nàng khẽ mỉm cười, giải thích: "Em chỉ không muốn quay lại gặp chị ấy quá sớm, giờ chị ấy đang ăn ở cửa hàng của em. "

"Ồ, vậy thì tốt, vậy thì tốt." Trang Truyền Vũ thở phào nhẹ nhõm, cảnh cáo: "Vậy dù sao thì em cũng đừng để ý đến cô ấy, cũng đừng để cô ấy ở trong lòng, cứ coi như hôm nay chưa từng gặp phải cô ấy đi."

Dù thế nào đi chăng nữa, với địa vị hiện tại là người của công chúng của Bạc Tô, việc giữa Khương Dư Sanh và cô sẽ càng khó xảy ra chuyện gì. Cô ấy không muốn Khương Dư Sanh lại bị tổn thương.


Khương Dư Sanh biết lắng nghe: "Ừm."

Hai người pha trà và học bắn cung ở sân sau, cho đến khi ánh đèn bên ngoài mờ đi rồi mới về nơi ở của mỗi người.

Trong nhà hàng tư nhân Chu Đạo, nhóm Bạc Tô thực sự đã rời đi, chỉ còn lại hai bàn thực khách đang ăn ngấu nghiến. Sau khi Khương Dư Sanh chào cộng sự và đầu bếp Trì Kỳ đang nghỉ ngơi sau quầy thu ngân, nàng đi vào bếp sau để kiểm tra người học việc trẻ tuổi Trịnh Vân.

Sau bếp, mọi người đã đang hoàn thành công việc hoàn thiện cho ngày hôm nay.

Vừa nhìn thấy Khương Dư Sanh quay lại, người phục vụ Chung Hân lập tức sáng mắt báo cáo: "Bà chủ, chị biết gì không?! Chúng ta vừa mới tiếp đón ai nè?!". truyện đam mỹ

Khương Dư Sanh thừa biết, nhưng không muốn làm cô ấy thất vọng, hợp tác hỏi: "Là ai thế?"

Chung Hân nắm chặt tay thành nắm đấm, nhảy múa trước mặt nàng: "Bạc Tô, là Bạc lão sư đấy! Còn có đạo diễn Thu Nguyên của bộ phim tài liệu nổi tiếng《Ẩm thực ở muôn nơi》nữa."

"Lúc đầu em chỉ là một người hâm mộ qua đường bình thường, nhưng khi vừa mới tiếp xúc gần, Bạc lão sư thật sự rất xinh đẹp và thanh lịch đó. Cô ấy còn xinh hơn những hình ảnh mà em thấy trên TV nữa. Em có cảm giác như cô ấy thậm chí không trang điểm nhưng tình trạng da vẫn tốt, vô cùng mịn màng! Cũng là lần đầu tiên em cảm thấy mình có văn hóa như vậy đấy!"

Âm lượng của cô ấy rõ ràng là cố ý khống chế, nhưng vẫn không giấu được vẻ hưng phấn trong giọng điệu.

Khương Dư Sanh mỉm cười, ngạc nhiên đúng mực: "Thật sao? Có khi nào nhận sai rồi không?"

Chung Hân chém định chặt sắt nói: "Không thể nào! Gương mặt và giọng nói của cô Bạc không giống ai trong cả nước. Rất dễ nhận ra."

Khương Dư Sanh cũng nghĩ vậy, nếu không thì làm sao nàng có thể nhận ra cô ngay khi cô vừa ngước mắt lên mà còn chưa kịp mở miệng.

Nàng thoáng bình tĩnh lại, nói đùa đầy tự nhiên: "Vậy em đã đến xin chữ ký và chụp ảnh chưa đấy?"

Chung Hân vội vàng phủ nhận: "Đương nhiên không rồi, em là người có nguyên tắc, sao có thể làm ảnh hưởng đến thực khách được? Khi dọn đồ ăn ngang qua, mắt em đều nhìn thẳng đó."

Khương Dư Sanh mỉm cười đến mi mắt cong cong, khen ngợi cô ấy: "Giỏi quá, cảm ơn em đã tuân thủ các nguyên tắc của mình. Cơm trưa ngày mai, bảo Tiểu Vân thêm đùi gà vào cho em đi."

Khi được gọi tên, Trịnh Vân đang lau bếp thở dài, nói đùa: "Được chứ, vừa lúc em muốn cho cậu ấy uống thuốc câm, phiền chết em rồi này. Từ lúc vừa vào, cậu ấy cứ luôn ríu rít về người ta mãi."

Chung Hân bất mãn, nhỏ giọng cãi nhau với cô ấy.

Khương Dư Sanh giúp họ cất đồ dùng nhà bếp đã dọn vào chỗ, mỉm cười không tham gia vào cuộc tranh cãi của bọn họ.

Chung Hân đặt tất cả bát đ ĩa đã rửa vào tủ khử trùng và đoán: "Có cảm giác như họ muốn quay một chương trình ở đây, có thể sẽ quay lại đấy."

Trịnh Vân lau nước trên mặt đất, bảo cô ấy: "Nhấc chân lên." Cô ấy hỏi: "Sao cậu biết?"

"Một loại trực giác."

"Thôi bỏ đi bạn." Trịnh Vân phá đám, "Trực giác của cậu không chính xác."


Đây là lời nói thật. Trực giác của Chung Hân không những không chính xác mà còn thất bại trong việc tính toán các lá bài tarot và Tiểu Lục Nhâm cho mọi người. Khương Dư Sanh cũng không mấy để ý.

Điều quan trọng nhất là nàng biết Bạc Tô sợ tránh mặt mình còn không kịp. Lần này vô tình gặp phải nàng, sao cô có thể chủ động tìm đến nàng được?

Chỉ là không ai có thể nghĩ rằng một người luôn trượt mục tiêu một ngày nào đó lại có thể đoán trước được mọi chuyện như thần——

Gần mười giờ, tấm biển [Đóng cửa kinh doanh] của họ được treo lên, tầng hai và tầng ba của cửa hàng đã tắt một nửa đèn, Chung Hân đang lau sàn, chuẩn bị đứng thẳng dậy duỗi eo kết thúc một ngày làm việc, bỗng nhiên một bóng người cao gầy bước vào từ ngoài cửa— —

Có người bước qua cửa.

Chung Hân nhắc nhở: "Xin lỗi, chúng tôi đóng cửa rồi." Cô ấy ngẩng đầu định tiễn khách, nhưng lại sững sờ.

Người phụ nữ nói: "Tôi biết."

Âm thanh êm đềm như dòng suối trong vắt chảy trên đá.

Là Bạc Tô, lần này không mang khẩu trang, cũng chỉ có một mình.

"Tôi tìm bà chủ của mọi người."

Cô hơi nâng chiếc cổ thiên nga của mình lên, ánh mắt lướt qua Chung Hân đang choáng váng, rồi nhìn thẳng vào Khương Dư Sanh đang chuẩn bị bước xuống cầu thang.

Đôi mắt đen trầm tĩnh, sáng ngời.

Cũng giống như nhiều năm trước.

Giống như giếng cổ sâu thẳm không gợn sóng, như sao trời rộng lớn đầy yên tĩnh.

Mê người nhưng trí mạng.

--

Tác giả có lời muốn nói:

Trang Truyền Vũ nhướng mày: Cái gì?! Gõ cái gì mà gõ, không cần phải tấn công, nhưng Bạc Tô đúng là con khốn, đồ chó cái!

Bạc Tô im lặng uống trà, mặc người khác bình luận.

- -

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE nếu có thể cho mình một LIKE một SHARE một FOLLOW luôn nha cả nhà ơi, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều

Bình Luận (0)
Comment