Nơi Mặt Trời Chiếu Rọi

Chương 75

Chị chỉ muốn em hạnh phúc

*

Trong phòng im lặng, rèm che đã kéo xuống, Khương Dư Sanh mở đôi mắt ngái ngủ từ trong giấc ngủ say ra.

Ánh sáng mờ ảo, hiện ra trong tầm mắt là làn da lành lạnh của người phụ nữ rất gần trong tầm tay.

Khương Dư Sanh sửng sốt một lúc, ký ức đêm qua lại ùa về. Nàng không khỏi cong môi đỏ ửng, ngẩng đầu tìm kiếm gương mặt đang say ngủ của Bạc Tô, nhưng lại va vào ánh mắt cô.

Bạc Tô dù bận vẫn ung dung, dường như đã tỉnh từ lâu.

Khương Dư Sanh không khỏi có chút xấu hổ khi nghĩ đến bộ dạng quá mức dính nhớp của mình khi quan hệ với Bạc Tô đêm qua. Nhưng nàng chỉ c ắn môi dưới, giả vờ như không có chuyện gì, hôn lên cằm Bạc Tô rồi chủ động nói: "Chào buổi sáng."

Giọng nói hơi khàn.

Nụ cười của Bạc Tô rõ ràng sâu hơn: "Chào buổi sáng."

Cô thoáng điều chỉnh cẳng tay của mình dưới cổ Khương Dư Sanh.

Khương Dư Sanh âm thầm hắng giọng, nửa làm nũng nửa oán trách: "Sao chị dậy sớm vậy, ngủ không ngon sao?"

Ánh mắt Bạc Tô dịu dàng: "Chị có ngủ, dậy đúng đồng hồ sinh học. Hơn nữa..."

"Ừm?"

"Đã muộn rồi." Trong giọng nói của cô có chút trêu ghẹo.

Khương Dư Sanh sửng sốt, xoay người nhìn điện thoại.

Thực sự đã muộn rồi, đã gần mười giờ sáng.

Trên thanh thông báo vẫn còn vài tin nhắn WeChat chưa đọc, trong đó có một tin nhắn được Trì Kỳ gửi đến vào lúc 9h30 sáng, nói với nàng: "Chị Tiểu Dư, bọn em ăn sáng xong rồi về trước nhé. Hôm nay chị và cô Bạc cứ nghỉ ngơi thoải mái đi, không cần phải đến nhà hàng đâu."

"Bọn em đã nhất trí cho chị nghỉ một ngày rồi, chị đừng cảm động quá nhé!"

Khương Dư Sanh bật cười.

Bạc Tô tiến lại gần, ôm lấy tấm lưng trần của nàng từ phía sau, ấm áp nói: "Không sao đâu, chị chưa nghe thấy tiếng gì ở phòng bên cạnh cả. Có lẽ Truyền Vũ và chị Già Hòa vẫn chưa dậy."

Cô nghĩ Khương Dư Sanh ngượng vì cả hai dậy quá muộn.

Khương Dư Sanh khóa màn hình lại, thả lỏng trong lòng cô, cười khúc khích: "Vậy hôm qua chị có nghe được động tĩnh gì không?"

"Hửm?"

"Cách vách đấy."

Bạc Tô: "..." Cô buồn cười: "Em thật sự muốn chị nghe được à?"

"Nếu chị có thể nghe thấy..." Cô cười thầm, không nói hết câu.

Khương Dư Sanh phản ứng lại, hai má nóng bừng, phủ nhận: "Không, em đùa đấy."

Nếu như nàng có thể nghe được thì Truyền Vũ cũng có thể nghe được chuyện gì đang xảy ra bên phía họ.


Nàng không có đam mê này.

Bạc Tô cười nhẹ, hôn lên đ ỉnh đầu nàng, an ủi nàng: "Không nghe thấy, chị không nghe thấy gì cả."

Trước khi chuyển đến, cô không chỉ kiểm tra xem có camera lỗ kim hay không mà còn kiểm tra khả năng cách âm.

Cô nhẹ nhàng xoa xoa eo và bụng Khương Dư Sanh, quan tâm: "Có khó chịu không?"

Vành tai Khương Dư Sanh nóng lên, nhẹ nhàng lắc đầu trong ngực cô.

Bạc Tô rất ôn hòa và kiềm chế, dù làm nhiều lần nhưng không phải lần nào cô cũng vào trong, mỗi lần đều dạo đầu rất kỹ, nên cũng không cảm thấy quá khó chịu.

Sau khi quen rồi, nàng gần như rất hưởng thụ.

Ánh mắt nàng vô tình rơi vào hộp quà mà cả hai đã vội chuyển xuống sàn trước khi kịp mở ra, mỉm cười hỏi: " Trong hộp quà màu trắng có nhiều ruy băng đó có gì thế?"

Bạc Tô nhìn theo ánh mắt nàng, mỉm cười: "Em đoán xem."

Khương Dư Sanh cong môi, nép vào ngực cô, ngón tay vô thức vuốt v e eo cô, đáp lại yêu cầu suy đoán của cô.

Hai người đoán từng món quà đầy thích thú, sau đó đứng dậy nhặt từng món quà và mở ra để kiểm chứng.

Căn phòng không có đèn vẫn mang bầu không khí tĩnh lặng chỉ tồn tại vào ban đêm.

Như thể thế giới vẫn thuộc về riêng hai người họ.

Khương Dư Sanh mặc một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, để lộ đôi chân dài miên man, ngồi trên giường mở quà với dấu hôn mơ hồ.

Giống như một đứa trẻ nhận được nhiều đồ chơi mới lạ.

Bạc Tô ngồi đối diện nàng, ánh mắt dịu dàng hơn bất kỳ ai từng thấy qua.

Khương Dư Sanh không giấu được sự ngạc nhiên khi mở hộp quà và tìm thấy một chiếc máy ảnh không gương lật cổ điển hiếm có trên thị trường, nổi tiếng vì vẻ ngoài đẹp mắt.

Nàng nhớ ra, hỏi Bạc Tô: "Lần sau lúc chị ngủ, em có thể chụp ảnh chị được không?"

Nàng muốn làm chuyện này rất nhiều lần.

Bạc Tô cong môi: "Đương nhiên có thể."

Cô cũng có rất nhiều khoảnh khắc muốn chụp ảnh Khương Dư Sanh.

Ví dụ như vào lúc này, cô thực sự muốn.

Cô thích lúc quần áo nàng hỗn loạn, thuần khiết và đầy d*c vọng chỉ ở trước mặt cô, cũng thích sự trẻ con và ngây thơ mà nàng chỉ thể hiện trước mặt mình, thích đôi môi luôn cong, tươi cười và đôi mắt hạnh lấp lánh của nàng khi hạnh phúc.

Cô yêu từng khoảnh khắc, muốn đóng băng lại, trân trọng chúng.

Cô cũng nhớ ra điều gì đó, hỏi Khương Dư Sanh: "Trước khi người đưa thư đến cửa ngày hôm qua, em có bao giờ nghĩ rằng chị không nhớ ngày sinh nhật của em không?"

Khương Dư Sanh lắp pin vào máy ảnh, rũ mi xuống: "Có chứ."

Nàng bật máy ảnh, chĩa ống kính vào Bạc Tô, tìm góc.


Bạc Tô thả lỏng, để nàng chụp ảnh: "Vậy nếu chị thật sự quên, em có nhắc chị không?"

Khương Dư Sanh cười: "Sẽ không."

"Tại sao?"

"Nếu chị thực sự quên, có nghĩa là chị quá bận. Nếu em nói ra, chẳng phải sẽ tăng thêm gánh nặng cho chị sao?"

"Vậy em có thất vọng không?"

Khương Dư Sanh thì thầm: "Chắc là sẽ có." Nàng bấm nút chụp, dừng lại một giây rồi nói thêm: "Nhưng chỉ một chút thôi, không sao đâu."

Nàng sẽ tự tiêu hóa nó.

Ánh mắt Bạc Tô khẽ động, một lúc sau mới nói: "Trước đây khi không vui, em luôn nói cho chị biết."

Dù không nói ra nhưng cũng sẽ tìm cách thể hiện, để cô chú ý rồi lẳng lặng dỗ dành nàng.

Khóe môi Khương Dư Sanh cong lên, nói đùa: "Bây giờ em trưởng thành rồi, hiểu chuyện hơn."

Đôi mắt đen láy của Bạc Tô bình thản: "Chị không cần em hiểu chuyện."

"Dư Sanh, cứ đối xử với chị như trước đây, yêu cầu chị là được rồi."

Từ lần trước phát hiện ra Khương Dư Sanh hầu như không bao giờ chủ động liên lạc với cô. Sau khi trò chuyện với cô, rõ ràng Khương Dư Sanh có rất nhiều chuyện hàng ngày sẵn sàng chia sẻ với cô, đồng thời phát hiện ra rằng Khương Dư Sanh thường quá suy nghĩ cho cô, quá nhường nhịn cô.

Sau đó, cô bất giác nhận ra những gì Khương Dư Sanh nói: "Em chỉ muốn chị được hạnh phúc", có nghĩa là những lời này có sức nặng, sự bao dung như thế nào đối với cô.

Cô không cần Khương Dư Sanh luôn ép bản thân, đè nén nhu cầu và cảm xúc của nàng để hiểu cô.

Dù nàng không vui cũng không sao, dù có chút nóng nảy nhưng cũng vẫn đáng yêu, thậm chí còn thích tùy ý nàng.

"Chị cũng chỉ muốn em được hạnh phúc." Cô nói nghiêm túc.

Đầu ngón tay Khương Dư Sanh dừng ở nút chụp trong giây lát.

Nàng nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của Bạc Tô qua camera, một lúc sau mới tránh nặng tìm nhẹ: "Ừm."

"Lần sau em sẽ nhắc chị." Nàng nghiêng đầu mỉm cười từ phía sau máy quay: "Nhưng em hy vọng lần sau sẽ không xảy ra."

Bạc Tô nghe được ngụ ý của nàng, mỉm cười dưới ống kính.

Khương Dư Sanh cũng mỉm cười, rũ mắt xuống để che giấu nỗi lòng tối nghĩa của bản thân.

Cả hai ở trong biệt thự cho đến buổi trưa, sau bữa trưa, họ để lại đồ ăn, chào Thẩm Già Hòa vừa mới thức và Trang Truyền Vũ vẫn chưa xuống giường được kia rồi rời khỏi biệt thự.

Buổi chiều, Khương Dư Sanh không nhận lòng tốt của mọi người, đến Chu Đạo làm việc như thường lệ. Bạc Tô vẫn ở trên tầng cao nhất của số 33 đường Vĩnh Thành, bận rộn với công việc bàn giấy cho đến giờ đóng cửa của Chu Đạo. Mãi cho đến thời gian đóng cửa của Chu Đạo, cô mới đến đón Khương Dư Sanh tan làm như thường lệ.

Hầu như không có khách du lịch trong những con hẻm dài, các nàng công khai nắm tay nhau, sánh vai bước đi.

Cuộc sống đời thường nhàm chán, tầm thường cũng được bộc lộ qua những lời nói ấm áp của nhau.


Không ai để ý rằng có một đôi mắt và một thấu kính trong cửa sổ tầng hai của con phố, vẫn chưa hề rời đi từ khi Bạc Tô xuất hiện trong bóng đêm.

*

Vào giữa tháng 9, Bạc Tô đã hoàn thành toàn bộ công việc ghi hình cho "Giữa núi và sông", trở về Bắc Thành để giám sát hậu kỳ. Ngoài việc thỉnh thoảng ghi hình các bữa tiệc, giao lưu trong các cuộc họp và khám phá sở thích với Tạ Trường Yên, Bạc Tô càng ngày càng phân bổ thời gian linh hoạt hơn.

Việc đi lại giữa Bắc Thành và Lộ Thành đã trở thành một phần bình thường trong cuộc sống của cô.

Vào một buổi chiều đóng cửa vì cơn bão đầu tháng 11, mọi người ở Chu Đạo tập trung tại phòng khách tầng 1 số 33 đường Vĩnh Thành để chơi mạt chược.

Khương Dư Sanh không hào hứng với chuyện này, chỉ ngồi trên ghế sofa gần đó, đọc một cuốn sách, làm bạn cùng họ.

Không hiểu sao chủ đề lại chuyển sang tình yêu, những mối quan hệ yêu xa và cuối cùng là Bạc Tô.

Trì Kỳ nói đùa: "Em ngưỡng mộ cô Bạc thật đấy, đi máy bay cứ như đi taxi vậy. Hãng hàng không thực sự phải cảm ơn những người yêu xa này vì những đóng góp của họ đấy. Chị Tiểu Dư, chúng ta cố gắng mở chi nhánh ở Bắc Thành nhé?"

Khương Dư Sanh cười khẽ: "Ban ngày ngủ không hay đâu."

Trì Kỳ ngờ ngợ: "Hả?"

Chung Hân đánh sáu, chỉ ra: "Chị Tiểu Dư bảo cậu đừng mơ giữa ban ngày nữa đấy."

Mọi người sôi nổi cười lớn.

Trịnh Vân giống như nghé con không sợ hổ: "Nhưng trong sáu tháng qua, công việc kinh doanh của chúng ta rõ ràng ngày càng tốt hơn mà, em cảm thấy điều đó không phải là không thể. Có lẽ trong vài năm nữa, chúng ta thực sự có thể mở chi nhánh trên khắp cả nước đấy."

Đặc biệt là sau khi phát sóng trực tiếp, lượng khách đến nhà hàng của họ rõ ràng đã tăng lên rất nhiều, nó đã trở thành một nửa điểm check-in của những người nổi tiếng trên mạng.

Trì Kỳ không sợ nằm mơ: "Nếu thật sự có thể mở chi nhánh toàn quốc, vậy Tiểu Vân sẽ là Tổng Giám đốc khu Hoa Nam, Hân Hân là Giám đốc Hoa Bắc, Tiểu Nhiễm đến Đông Bắc và Tây Bắc, có được không?"

Hàn Nhiễm không chút do dự: "Được chứ."

Mọi người trò chuyện đầy sôi nổi, những giấc mơ lần lượt bay ra khỏi giếng trời.

Khương Dư Sanh lật một trang sách, mỉm cười nghe bọn họ nói nhảm.

Khó có thể mở rộng khắp cả nước nhưng vẫn có hy vọng mở chi nhánh ở thành phố tiếp theo.

Ngoài cửa sổ mưa to rơi lộp độp trên cây long não, có thể nghe thấy tiếng cây gai cọ xát trong nhà. Chung Hân nhấp một ngụm trà sữa, nhìn gương mặt tươi cười của mọi người, không khỏi thở dài: "Nếu em có thể sống như thế này mãi thì tốt rồi."

Sau khi trưởng thành, khoảng thời gian đến Chu Đạo sống hai năm ổn định là tự do và hạnh phúc nhất.

Trịnh Vân lo lắng: "Không, không, không, cậu đừng nói."

Chung Hân khó hiểu: "Sao thế?"

Trịnh Vân phàn nàn cô ấy: "Mỗi lần cậu nói như thế, sau đó không có gì tốt đẹp cả. Giống như lá cờ vậy, sẽ rủ xuống sau khi được dựng lên."

"Xùy xùy xùy, cậu mới là lá cờ đấy, cái miệng quạ."

Cả hai bắt đầu tranh cãi nhưng mọi người đều cười, không xem trọng chuyện này.

Nhưng không ngờ, lần này lời nói của Trịnh Vân đã trở thành sự thật——

Ngày thứ hai sau cơn bão, khi cơn mưa đã tạnh, vào buổi tối, một người đàn ông cao lớn, nước da ngăm đen, trông khoảng ba mươi bốn mươi tuổi bước vào cửa, phá vỡ cuộc sống yên bình của Chung Hân.

Hàn Nhiễm đang chào khách ở cửa, nhìn thấy người đàn ông đi vào, lập tức lịch sự hỏi: "Xin chào, cho hỏi anh đi bao nhiêu người?"

Người đàn ông phớt lờ cô ấy, chỉ nhìn quanh phòng rồi bước vào trong như đang tìm ai.

Hàn Nhiễm không để ý, cũng không phải là cô ấy chưa từng gặp khách hàng như vậy bao giờ. Cô ấy lặng lẽ đi theo hắn ta vào cửa hàng, phòng khi anh ta có nhu cầu gì.

"Con khốn, cuối cùng tao cũng tìm thấy mày rồi!" Người đàn ông đột nhiên hét lên.


Hàn Nhiễm run lên vì giật mình, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Chung Hân đang đứng phục vụ khách hàng cách đó không xa đã bị hắn ta tóm lấy cổ tay, dùng sức kéo ra.

Chung Hân có vẻ sợ hãi, bị hắn ta kéo ra vài bước.

Hàn Nhiễm kịp phản ứng, lao tới ngăn lại: "Đang làm gì vậy? Anh à, phiền anh buông cô ấy ra!"

Chung Hân tái mặt, bắt đầu giãy giụa: "Thả tôi ra, thả tôi ra, tôi không quen anh, thả tôi ra!"

Sắc mặt người đàn ông đen như thiết, không chịu nhượng bộ, dùng tiếng phổ thông mắng Chung Hân với tông giọng nặng nề: "Mày giả vờ gì thế? Chung Hân, mày có dám nói mày không phải là Chung Hân không? Mày không phải là vợ của tao?"

Chung Hân nói: "Không phải, không phải, tôi không phải!" Cô ấy nắm lấy một cái bàn để giữ vững cơ thể, gương mặt đầy nước mắt.

Hàn Nhiễm sững sờ trước nhận dạng của người đàn ông này, Khương Dư Sanh từ phòng ăn dành cho khách hàng chạy xuống lầu, đưa tay chặn Chung Hân lại phía sau.

"Thưa anh, tôi là chủ ở đây. Nếu có hiểu lầm thì chúng ta ngồi xuống nói chuyện. Anh có thể buông cô ấy ra trước được không?"

"Không." Người đàn ông trợn mắt giận dữ: "Hôm nay nó không thể chạy được nữa. Tôi nói cho cô biết, cô đừng xen vào chuyện của tôi. Tôi quản vợ của mình là chuyện đương nhiên."

"Cô tránh ra cho tôi!"

Khương Dư Sanh có chút giật mình. Có lẽ nàng biết người trước mặt mình là ai——

Chung Hân từng nói qua, cô ấy đang chạy trốn chồng mình.

Nhưng dù thế nào đi nữa, nàng cũng không thể nhượng bộ. Nàng nói đầy chính đáng: "Thưa anh, phiền anh buông cô ấy ra trước. Dù thế nào đi nữa, tôi cũng không thể để anh đưa người của tôi ra khỏi cửa hàng mà không có lý do. Nếu có chuyện gì, chúng ta hãy cùng ngồi xuống nói chuyện."

Người đàn ông cảm thấy bất bình, năm lần bảy lượt bị ngăn cản, gân xanh nổi hết lên trán, trực tiếp đẩy Khương Dư Sanh ra, nói: "Cút mẹ mày đi, con đàn bà thối thích xen vào chuyện của người khác!"

Đẩy xong, hắn ta lại tiếp tục kéo Chung Hân ra ngoài.

Một người đàn ông làm công việc nặng nhọc có đôi tay vô cùng khỏe mạnh. Khương Dư Sanh vốn đã có vấn đề về mắt cá chân, bị hắn ta đẩy nên mất thăng bằng, lùi về sau vài bước, đôi tay quơ trúng đ ĩa thức ăn của khách hàng, bàn ăn rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh.

Tay nàng đầy máu tươi.

Sự hoảng loạn của khách hàng và tiếng hét của Hàn Nhiễm đồng thời vang lên, khung cảnh rất loạn.

Chung Hân hoảng sợ, cúi đầu cắn vào mu bàn tay của người đàn ông đang túm chặt cô ấy như móng vuốt đại bàng.

Người đàn ông đau đớn ném cô ấy ra. Chung Hân loạng choạng ngã xuống ghế của một chiếc bàn trống khác.

Khi Trì Kỳ và Trịnh Vân nghe thấy tiếng động lớn, họ vội vàng tắt lửa, chạy ra khỏi bếp.

"Chị Tiểu Dư!"

"Anh đang làm gì vậy?!" Trịnh Vân lạnh lùng trừng mắt, con dao lớn trong tay tỏa sáng lạnh lẽo dưới ánh đèn.

Người đàn ông che mu bàn tay lại, nhìn thấy con dao, nhìn thấy vết máu trên tay Khương Dư Sanh và vẻ mặt đau đớn, đồng thời nghe thấy có ai đó trong đám người nói "gọi cảnh sát đi", hắn ta cũng sợ hãi, dùng vẻ mặt nghiêm nghị chỉ vào Chung Hân, nói: "Mày đợi đấy, mày trốn không thoát đâu. Tao sẽ bảo bố mẹ mày đến trị mày.", rồi nhanh chóng lùi về sau, chạy đi mất.

Chung Hân tê liệt ngã xuống đất. Khương Dư Sanh nén đau, cố gắng đứng dậy.

"Chị Tiểu Dư, chị không sao chứ?" Trì Kỳ lo lắng, chạy đến đỡ nàng.

Mặt Khương Dư Sanh trắng như tờ giấy, cả cánh tay run lên vì đau, khẽ nói: "Chắn cho Hân Hân đi, để em ấy vào trước, đừng để mọi người chụp ảnh em ấy nữa."

Lúc này Trì Kỳ mới kịp phản ứng, nhanh chóng xoay người, dùng lưng chặn Chung Hân lại, nửa đỡ nửa ôm cô ấy đứng dậy, đi vào phòng khách ở hành lang.

Khương Dư Sanh để Hàn Nhiễm đỡ mình dậy, cố gắng nở nụ cười, xin lỗi tất cả khách hàng, sau đó đến bệnh viện xử lý vết thương.

--------

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE

nhé, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.

Bình Luận (0)
Comment